Edit: Yuki
Beta: Yuyu + Dii
___________________________
Trong buồng riêng của quán ăn lớn nhất kinh thành, Mục Vân Quy gắp miếng bánh ngọt cho Úc Diễn: "Chủ nhân còn đang suy nghĩ chuyện vừa nãy à?"
Úc Diễn chợt bừng tỉnh, gật đầu: "Phải."
Hiện giờ thế lực trong triều bị chia thành hai phe, nếu Tể tướng không tham gia vào thì thế lực của y ngang bằng với Đại hoàng tử.
Nhưng một khi Tế tướng chọn phe, mọi chuyện sẽ dần rắc rối hơn.
Úc Diễn nói: "Tể tướng muốn trở thành Quốc Trượng*, dù không nói rõ nhưng ẩn ý trong lời ông ta nói hôm nay chính là, nếu ta từ chối, ông ta sẽ quay sang ủng hộ Đại hoàng huynh."
(*Quốc trượng: Cha vợ của vua.)
"Nếu Tể tướng giúp đỡ Đại hoàng huynh, e là..."
Ánh mắt Mục Vân Quy u ám, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ chủ nhân định làm thế nào?"
"Ta đã bảo ông ta cho ta thêm ba ngày để suy nghĩ rồi." Úc Diễn cúi đầu cắn miếng bánh ngọt, nhai kỹ nó, hai má y cứ phồng lên rồi xẹp xuống. Sau khi nuốt miếng bánh, y mới hừ lạnh một tiếng: "Đám học trò đại thần của Tể tướng toàn là một lũ quan chỉ biết bao che cho nhau, không biết đã dạy ra bao nhiêu tham quan rồi. Nếu để ông ta làm quốc trượng thật thì có khác gì bảo ta làm Hoàng đế bù nhìn đâu?"
Vừa khéo Úc Diễn ghét nhất là bị người khác điều khiển.
Mục Vân Quy nói: "Nếu là Đại điện hạ, có lẽ sẽ không từ chối."
"Tất nhiên rồi." Úc Diễn cười mỉa: "Đại Hoành huynh là kẻ không từ thủ đoạn vì quyền thế. Hắn ta sống thoải mái hơn ta nhiều, không cần phải suy xét cái này cái kia, tay chân cũng chẳng bị gò bó."
Mục Vân Quy buông mắt im lặng.
Úc Diễn đang cắn từng miếng bánh ngọt, cuối cùng cũng chú ý tới vẻ mặt khác lạ của hắn.
Y đảo mắt, chợt hiểu ra.
Đầu gỗ ghen rồi.
Những sầu lo của Úc Diễn nhanh chóng bị quét sạch, không hiểu sao y lại cảm thấy hơi thỏa mãn trong lòng.
Rõ ràng để bụng như vậy, thế mà chẳng chịu mở miệng nói gì cả.
Giờ mới biết lo lắng hả?
"Chua" chết ngươi đi.
Úc Diễn suy tư một hồi rồi hắng giọng một cái, cố tình nghiêm mặt nói: "Thật ra, nếu phớt lời đám tham quan dưới trướng Tể tướng thì cưới con gái ông ta cũng ổn đấy."
Mục Vân Quy ngẩn người.
"Nghe nói vị tiểu thư kia vừa xinh đẹp vừa thông minh, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, là tài nữ tiếng tăm lừng lẫy." Úc Diễn ngừng một lát, liếc nhìn Mục Vân Quy: "Dù sao thì... Hoàng đế của một nước bắt buộc phải lấy Hoàng hậu."
Mục Vân Quy khẽ nhíu mày, ngón tay đặt trên bàn hơi cuộn lại.
Úc Diễn chống cằm, giả vờ lơ đãng chứ thật ra là đang quan sát hắn, lẳng lặng chờ đối phương tiếp lời.
Nhưng Mục Vân Quy vẫn im lặng.
Úc Diễn bỗng nhiên hơi bực mình. Nuốt xong miếng bánh cuối cùng, y đứng lên: "Đi thôi, về cung nào, ta còn phải suy xét kỹ đề nghị của Tể tướng nữa."
Y xoay người định đi thì bị Mục Vân Quy tóm lấy cổ tay.
Úc Diễn quay đầu lại.
Hắn siết chặt tay y, bóp mạnh đến mức làm đau Úc DIễn.
Cặp mắt tuấn mỹ kia bình tĩnh nhìn thẳng y, con ngươi đen sẫm, bên trong như thể cất giấu một loại cảm xúc gây khó thở cho người khác nào đó.
Phải nói là dáng vẻ này của Mục Vân Quy thật sự khá đáng sợ.
Úc Diễn nuốt nước bọt, hỏi: "Ngươi... ngươi sao vậy?"
Mục Vân Quy dịu giọng hỏi: "Chủ nhân muốn suy xét thử đề nghị của Tể tướng đại nhân thật à?"
Cái tay đang nắm lấy cổ tay Úc Diễn nóng hôi hổi, y dời mắt đi, không hiểu sao lại cảm thấy hơi sợ trong lòng: "Ta..."
Hai người cứ giữ nguyên tư thế đó một lúc, trong phòng im phăng phắc.
"Khách quan, bánh hoa quế của ngài đây!" Cửa phòng riêng bỗng nhiên bật mở, suýt nữa tiểu nhị vừa đẩy cửa vào đã va phải Úc Diễn.
Mục Vân Quy lập tức kéo y qua, khiến Úc Diễn mất thăng bằng ngồi bệt xuống đùi hắn.
Úc Diễn: "..."
Tiểu nhị chớp mắt mờ mịt, lên tiếng hỏi: "Ngài... ăn xong rồi à?"
Úc Diễn gắng gượng duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, gật đầu: "Ăn xong rồi, đóng gói cái này đi, cảm ơn."
Tiểu nhị bưng bánh ngọt rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Mục Vân Quy không chịu buông tay.
Hắn ôm eo Úc Diễn bằng một tay, siết chặt cánh tay, dễ dàng ngăn cản y chạy trốn.
Úc Diễn hơi khó chịu, đẩy nhẹ tay Mục Vân Quy ra: "Vân Quy, thả ta ra..."
"Chủ nhân vẫn chưa trả lời thuộc hạ." Giọng nói kìm nén đến trầm thấp của Mục Vân Quy truyền từ sau tai y tới, y khẽ nhíu mày, nốt ruồi son sau cổ hơi nóng lên.
Hắn áp sát y quá.
Sát đến mức gần như Úc Diễn có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương phun vào tai mình.
Tim của y đập nhanh một cách khác thường. Úc Diễn chưa kịp mở miệng, tay còn lại của Mục Vân Quy đã lần mò xuống hông y.
"!"
Eo Úc Diễn lập tức mềm nhũn.
Mục Vân Quy biết rõ những nơi nhạy cảm trên người y. Tay hắn mơn trớn vùng hông của Úc Diễn, nhiệt độ nóng bỏng của bàn tay ấy truyền tới y qua lớp quần áo, như thể hắn đang ngầm trêu chọc y vậy.
Úc Diễn cong người lại, mím chặt môi, tóc xõa xuống lưng, thoáng thấy đằng sau lớp tóc là chiếc cổ thon dài trắng nõn và nốt ruồi đỏ.
Tiêu đời rồi.
Đúng là ép điên người ta mà.
Khôn quân bị đánh dấu hoàn toàn sẽ không thể chịu nổi bất kỳ trêu chọc nào. Cả người Úc Diễn khẽ run rẩy, Mục Vân Quy cúi đầu ghé sát cổ y.
Cơ thể trong lòng hắn bỗng nhiên cứng đờ.
"Vân Quy!"
Mục Vân Quy chợt bừng tỉnh.
Hắn buông tay ra, Úc Diễn bật dậy, lùi về sau mấy bước.
Đây là lần đầu y cảm nhận rõ sự áp bức đến từ càn quân. Y gần như không thể phản kháng lại người đã đánh dấu mình.
Úc Diễn vẫn còn sợ cảm giác mất khống chế này, nhịp thở dần gấp gáp hơn.
Mục Vân Quy nhìn thấy dáng vẻ của y, mắt tối sầm lại, đứng dậy nói: "Xin lỗi, thuộc hạ..."
"Về cung thôi."
Úc Diễn ngắt lời hắn, quay đầu rời khỏi phòng.
Suốt hai ba ngày sau, Mục Vân Quy không dám xuất hiện trước mặt y nữa.
Giống như khi xưa vậy, hắn ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ thực hiện nhiệm vụ của ảnh vệ.
... Quá đáng thật đấy.
Đêm khuya, Úc Diễn nằm ngửa, nện mạnh tay xuống giường.
Y thừa nhận đúng là trước đó y chơi dại, cứ cố tình chọc giận Mục Vân Quy, kết quả là ép hắn nổi điên.
Cũng là y ép điên người ta xong thì lại bị dọa sợ bởi phản ứng của đối phương, sau đó không thèm nói chuyện với hắn cả buổi trưa.
Nhưng...
Sao tên khốn kiếp đó dám phớt lờ y?!
Ba ngày rồi đó!
Ngày mai y bắt buộc phải trả lời Tể tướng, vậy mà cái kẻ mất nết kia vẫn còn giận y.
Chẳng lẽ hắn thật sự không quan tâm đến sự lựa chọn của y hả?
Úc Diễn chợt cảm thấy hơi ấm ức.
Không chỉ ấm ức, y còn đói bụng nữa.
Úc Diễn không gặp Mục Vân Quy suốt ba ngày trời, nhưng y biết hắn vẫn còn ở trong cung. Thế nên đêm nay lúc nội thị bưng bữa tối lên, y đã giả vờ khó chịu rồi đuổi cả người và đồ ra ngoài.
Y không tin Mục Vân Quy có thể trơ mắt nhìn y chịu đói.
Vậy mà tên khốn ấy lại nhịn được.
Úc Diễn ôm bụng, lăn lộn trên giường.
Tiết trời cuối hè oi bức, bên ngoài gió lớn gào thét kết hợp với sấm chớp rền vang, quấy nhiễu lòng người thêm phiền muộn. Úc Diễn càng nghĩ càng giận, mà càng giận thì càng đói. Cuối cùng, không nhịn được nữa bèn trở mình ngồi dậy.
"Mục Vân Quy!" Úc Diễn hét to.
Y đã đuổi hết người bên cạnh từ lâu, trong tẩm điện vắng vẻ chỉ còn vang vọng giọng nói của y.
Ngày xưa, dù Mục Vân Quy không ở trước mặt Úc Diễn nhưng hễ nghe thấy tiếng y gọi, hắn sẽ xuất hiện ngay.
Thế mà hôm nay lại khác.
Úc Diễn gọi thêm hai lần, một bóng người chợt lóe lên rồi quỳ trước mặt y.
Không phải Mục Vân Quy.
Ảnh Nhị hỏi: "Bây giờ Thống lĩnh đại nhân không ở trong cung, điện hạ cần dặn dò gì sao?"
"Không ở trong cung?" Úc Diễn nhíu mày, "Hắn đi đâu rồi?"
Ảnh Nhị: "Thuộc hạ không biết."
Úc Diễn hỏi tiếp: "Hắn đi lúc nào?"
Ảnh Nhị suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Lúc hoàng hôn ạ."
Hoàng hôn à, tức là cách hiện tại gần ba canh giờ.
Hắn có thể đi đâu chứ?
Úc Diễn thầm lo lắng trong lòng.
Mấy năm qua Úc Diễn đã quen nếp, y cho rằng dù người kia không ở cạnh y, thì chắc chắc cũng đang trốn trong góc nào đó bảo vệ y.
Nếu phải ra ngoài làm nhiệm vụ, hắn sẽ nói trước với y khi nào về, hơn nữa còn luôn quay lại trước kỳ hạn.
Mục Vân Quy chưa từng đi mà không nói lời nào như giờ cả.
Phía chân trời chợt vang lên tiếng sấm rền, cuối cùng cơn mưa chực chờ suốt đêm cũng rơi xuống.
Úc Diễn mở cửa sổ ra, mưa to như trút nước rơi ào ạt, toàn bộ tòa nhà chìm trong màn mưa dày đặc.
Hắn... đang giận sao?
Là vì y không chịu thổ lộ nên Mục Vân Quy vẫn luôn nghĩ y coi hắn là vật giải tỏa à.
Sự trung thành, tình cảm và thiện ý đều là những thứ có "hạn sử dụng". Y đã dùng hết sự kiên nhẫn của Mục Vân Quy rồi sao?
Nước mưa rơi lộp bộp xuống mái nhà, nhưng lại giống như nện từng cái một vào lòng Úc Diễn, quấy nhiễu lòng người thêm sầu lo.
Không được, không được suy nghĩ lung tung.
Úc Diễn xoay người lấy thêm quần áo phủ lên người, rồi vừa dặn dò vừa bước ra cửa: "Chuẩn bị ngựa đi, ta muốn xuất cung."
Ảnh Nhị hỏi: "Điện hạ, đêm đã khuya, ngài định đi đâu vậy?"
"Ta..."
Úc Diễn ngẩn ra.
Y cũng không biết mình muốn đi đâu.
Mục Vân Quy hiểu y rất rõ, nhưng y lại chẳng biết khi buồn Mục Vân Quy sẽ đi đâu hay sẽ làm gì.
"Ta..." Úc Diễn nhắm mắt, nhỏ giọng nói: "Đến trang viên thôi."
Y chỉ có thể nghĩ tới chỗ này.
Vừa nói xong, Úc Diễn đã kéo mạnh cửa điện.
Một bóng người từ trên nóc nhà nhảy xuống sân, vững vàng tiếp đất.
Cả người Mục Vân Quy ướt sũng, tóc mai dính bết vào hai bên má, làm nổi bật vẻ mặt hơi tái của hắn. Gương mặt tuấn túc rõ nét hơn trong màn mưa, đôi mắt nhạt màu ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Úc Diễn.
Trái tim vốn đang treo lơ lửng bỗng nhiên tìm được nơi quay về.
Úc Diễn tức thì vọt thẳng vào trong mưa, ôm chặt người nọ: "Ta sai rồi, sau này ta sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, không cố ý chọc tức ngươi, cũng không hờn dỗi ngươi nữa. Người đừng giận ta mà!"
Mục Vân Quy bị y đẩy cho loạng choạng, vô thức ôm lấy đối phương.
"...Chủ nhân?"
Hắn nhỏ giọng gọi, nhưng Úc Diễn không để ý tới.
Cơn mưa đã che lấp mọi âm thanh khác, nên y không nghe thấy lời Mục Vân Quy nói. Nước mưa rơi tới tấp xuống mặt buộc y phải nhắm mắt, y chỉ có thể ôm chặt người nọ theo bản năng.
Mục Vân Quy lặng lẽ thở dài, bế Úc Diễn lên, bước thẳng vào tẩm cung.
Lúc đi qua Ảnh Nhị, thì nghe hắn ta hỏi: "Xe