Chương 24: Kết thúc
Edit: Yuki
Beta: Yuyu
Chương 23 không đăng Watt nhé, sang WordPress đọc nha chị em.
___________________
Tân đế ngất xỉu ngay trong lễ đăng cơ khiến ai cũng hoảng sợ.
Nội thị tổng quản đáng thương Thường công công đã lo lắng từ sáng sớm đến khi buổi lễ kết thúc, chưa kịp thở phào một hơi thì gặp chuyện này, suýt nữa tắt thở mà ngất theo Úc Diễn luôn.
Khi mọi người bắt đầu nhốn nháo khắp nơi, chỉ có Đại Tướng quân vừa được tấn phong Mục Vân Quy là vẫn bình tĩnh không lo sợ. Hắn sai người đi gọi thái y rồi bế tân đế vào noãn phòng của Thiên điện.
Trong phòng có đặt một chiếc giường nhỏ để Hoàng đế nghỉ ngơi. Mục Vân Quy nhẹ nhàng thả người nọ lên giường, định đứng dậy thì phát hiện đối phương còn đang kéo ống tay áo mình.
Sắc mặt Úc Diễn tái nhợt, y hơi khó chịu nhíu mày, hiếm khi tỏ ra yếu ớt như vậy.
Mục Vân Quy nhìn đến nhũn cả tim, bèn ngồi xuống giường ôm y vào lòng.
Thường công công vừa đuổi đám nội thị ra ngoài, mới bước vào cửa đã trông thấy Mục Vân Quy ôm Úc Diễn, đút nước cho y, lập tức bị dọa mất hồn.
"Ấy, Đại Tướng quân, ngài đang... để người ngoài trông thấy thì không hợp phép tắc đâu."
Ông ta cũng biết sơ sơ chuyện của Mục Vân Quy và Úc Diễn.
Lúc hai người còn là chủ tớ đã thích nhau rồi, sau đó bệ hạ đã xóa nô tịch của đối phương rồi đưa đến quân doanh, từ từ nâng đỡ đến địa vị hôm nay. Nói chung bệ hạ có tình sâu nghĩa nặng với người này, vô cùng sủng ái hắn, đây thật sự là một câu chuyện rất cảm động.
Nhưng mà...
Tân đế mới đăng cơ, tình hình còn rối loạn, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nếu tránh được nghi ngờ thì vẫn nên tránh.
Mỗi khi Thường công công nghĩ tới việc đó lại thấy đau xót, thế nên luôn cố gắng chừa ra không gian riêng cho bọn họ.
Chỉ là giờ cả hai đang ở điện Phụng Thiên, bị người khác trông thấy thì không hợp lẽ.
Thường công công khuyên nhủ vài câu, Mục Vân Quy đút nước xong, bình tĩnh buông tay ra.
Tân đế ngủ không ngon, y nhắm chặt mắt, một tay nắm lấy ống tay áo của hắn, cảm thấy đối phương định rời khỏi, tức thì nhíu mày khó chịu rồi rúc vào ngực hắn.
Mục Vân Quy ngước nhìn Thường công công, ánh mắt như muốn nói: Nhìn đi, không phải ta muốn ở lại mà là bệ hạ không muốn ta đi. Ông có gan thì sang kéo bệ hạ thử đi?
Tất nhiên Thường công công không dám làm thế, ông ta xoay người ra ngoài canh chừng, vẻ mặt tràn đầy xấu hổ.
Không lâu sau, Phùng Thái y run lẩy bẩy được dẫn tới điện Phụng Thiên.
Ông ta biết quan hệ giữa Úc Diễn và Mục Vân Quy từ lâu rồi, nên khi thấy tư thế của hai người cũng không ngạc nhiên mấy, chỉ vờ như chẳng thấy gì.
Trong phòng không còn ai khác, Thường công công mang ghế thấp tới, Phùng thái y đặt chiếc gối ngọc dùng để bắt mạch lên giường rồi ngồi xuống ghế.
Lúc này Úc Diễn bắt buộc phải buông tay.
Mục Vân Quy kéo nhẹ tay Úc Diễn ra, nhưng không thể gỡ được, đành kiên nhẫn nói: "Bệ hạ, thái y đến rồi."
"...Không cần, ta không xem bệnh đâu." Úc Diễn càng nắm chặt hơn.
Nhờ nghỉ ngơi một hồi mà sắc mặt y đã tốt hơn trước rất nhiều, chỉ là vẫn chưa tỉnh hẳn. Ngay cả khi hôn mê tân đế cũng chẳng dám thả lỏng cơ thể, vẫn nhớ rõ không được cho thái y bắt mạch.
Nhưng trong mắt người ngoài lại như thể đang làm nũng vậy.
Mục Vân Quy hết cách, đành ngước mắt nhìn hai người kia.
Thường công công ngầm hiểu, bèn quay lưng lại. Phùng Thái y còn chưa kịp hiểu ẩn ý trong mắt của Mục Vân Quy thì một giây sau đã thấy Đại Tướng quân cúi đầu hôn lên môi bệ hạ.
Phùng Thái y: "..."
Hôn thôi là chưa đủ, Mục Vân Quy còn liếm kỹ đôi môi mềm mại của đối phương, cử chỉ vừa dịu dàng vừa cẩn trọng. Hôn từ nông tới sâu, Úc Diễn vô thức ngửa đầu phối hợp, cơ thể cũng dần buông lỏng.
Phùng Thái y trông mà đỏ cả mặt già, sau đó lại thấy Đại Tướng quân đặt tay bệ hạ lên gối ngọc, bình tĩnh ngẩng đầu: "Thái y, mời."
"Vâng... vâng..." Thái y phớt lờ hết, chỉ cúi đầu tập trung bắt mạch cho bệ hạ.
Đợi đã.
Mạch tượng này...
Phùng Thái y ngơ ngác một hồi rồi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Úc Diễn.
Mục Vân Quy nhíu mày: "Mạch tượng của bệ hạ sao rồi?"
Phùng Thái y: "Chuyện đó... chuyện đó..."
Phùng Thái y kinh ngạc đến không nói nên lời, lại cúi đầu bắt mạch lần nữa.
Thấy vậy, tim Thường công công dần lạnh hơn.
Khi còn hầu hạ Thái thượng hoàng, ông ta đã từng thấy hành động kiểu này.
Trước kia Thái Thượng hoàng bị bệnh nặng quấn thân, có lần xém bước chân vào quỷ môn quan, thái y cũng phản ứng giống thế. Sau đó ngài ấy đã phải nghỉ ngơi và dưỡng sức mất mấy tháng, còn rót vào người rất nhiều thuốc tiên dược thần mới bảo vệ được tính mạng.
Nhưng bệ hạ trẻ tuổi như vậy, sao có thể...
Trong lúc Thường công công đau buồn, Mục Vân Quy vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, chỉ nắm hờ tay Úc Diễn, nhỏ giọng nói: "Thái y chẩn ra vấn đề gì, cứ nói thật đi."
Viền mắt Thường công công ửng đỏ, cũng lên tiếng: "Đúng thế, thái y cứ nói đi, ngoài kia còn nhiều đại thần đang chờ tin đấy."
Phùng thái y: "Bệ hạ là... là... có tin vui!"
Thường công công: "?"
Mục Vân Quy: "???"
Trong phòng im ắng một hồi, Thường công công mờ mịt hỏi: "Tin vui này... tới từ đâu vậy?"
"..." Phùng Thái y nhấn mạnh: "Là tin vui, hỉ mạch đấy! Bệ hạ có thai rồi!"
...Có thai rồi.
Mục Vân Quy buông mắt, nhìn xuống bụng Úc Diễn.
Thanh niên trong ngực đội mũ miện và mặc đồ dành cho Hoàng đế, đang rúc vào lòng hắn. Vốn dĩ từ góc độ này không thể nhìn ra chỗ đó có nhô lên hay không, nhưng gần đây đúng là hắn cảm thấy eo Úc Diễn đã to hơn một tí..
Ra là... có thai.
Chủ nhân mang thai con hắn.
Lông mi Mục Vân Quy khẽ run, giọng nói hơi trầm thấp: "Y... mấy tháng rồi?"
Phùng Thái y: "Hơn ba tháng rồi."
Ba tháng.
Mục Vân Quy cố gắng nhớ lại, nghĩ tới hồi còn đóng quân ở biên cảnh, là lần gần nhất hắn vội vã chạy về gặp Úc Diễn.
Ngày đó y quấn lấy hắn đòi hỏi rất nhiều lần, hầu như cả đêm hai người đều không ngủ.
Hôm sau, lúc trời còn chưa sáng, hắn đã phải quay lại quân doanh, không có thời gian nhắc Úc Diễn uống thuốc tránh thai.
Chắc là lúc đó...
Mục Vân Quy vừa vui sướng vừa đau lòng. Nói vậy thì không phải mấy ngày qua y đã ôm bụng bầu tất bật khắp nơi à.
Sao hắn chưa từng phát hiện chứ?
Thật ra cũng chẳng phải Mục Vân Quy không phát hiện được điểm bất thường nào. Ví dụ như suốt hai tháng này Úc Diễn luôn từ chối chuyện lên giường với hắn, thỉnh thoảng lại nôn khan và thường xuyên buồn ngủ. Nhưng y cứ khăng khăng mình không sao cả, cũng chẳng chịu gặp đại phu.
Khổ nỗi trước giờ Mục Vân Quy chưa từng làm trái ý của y, hơn nữa mấy triệu chứng ấy cũng không nghiêm trọng lắm nên hắn đành mặc kệ.
Mắt Mục Vân Quy tối sầm lại, hỏi tiếp: "Sao bệ hạ lại ngất xỉu?"
Phùng Thái y không hổ là lão nhân trong cung, rất nhanh đã chấp nhận việc bệ hạ nhà mình là khôn quân, nói thật: "Bệ hạ chỉ đang ngủ thôi."
"Sau khi mang thai cơ thể khôn quân thường suy yếu, những ngày qua bệ hạ còn vất vả chuyện ở kinh thành, hôm nay cũng không ăn sáng, tất cả đều gây hại đến sức khỏe." Phùng thái y nói thêm: "Chờ bệ hạ tỉnh lại, cho ăn chút gì đó, uống thêm mấy thang thuốc bổ nữa, là sẽ bình phục ngay."
Mục Vân Quy gật đầu: "Làm phiền rồi, thái y ra ngoài chờ ta một lát đi."
Hoàng đế của một nước lại là khôn quân, hơn nữa còn mang thai, chuyện này không phải chuyện nhỏ.
Nên làm gì tiếp theo, giải thích rõ ràng với bá quan hay giấu đi, việc này còn phải đợi Úc Diễn tỉnh rồi tự quyết định lấy.
Thường công công đã sống trong cung rất nhiều năm, tất nhiên hiểu rõ mấy chuyện đó, ông ta lập tức dẫn Phùng thái y ra cửa.
Để Mục Vân Quy ở riêng với Úc Diễn.
Cuối cùng Mục Vân Quy cũng không thể giữ nổi dáng vẻ bình tĩnh trước mặt người ngoài kia nữa, hắn cúi đầu ôm chặt y vào lòng, giọng nói vừa khàn vừa nhỏ: "Chủ nhân..."
Úc Diễn ngủ hết hai canh giờ mới tỉnh lại.
Y vừa mở mắt đã đối diện với một gương mặt quen thuộc. Ánh mắt mờ mịt dần tỉnh táo hơn, Úc Diễn chợt nghĩ tới gì đó, bật dậy ngay: "Thái thái thái... Thái y tới rồi sao?"
Mục Vân Quy gật đầu: "Tới rồi."
"Vậy... vậy ta..." Úc Diễn cúi đầu nhìn xuống bụng rồi lại ngẩng lên nhìn Mục Vân Quy.
Vẻ mặt của đối phương đã thể hiện rõ mọi chuyện.
Hắn biết cả rồi.
Niềm vui bất ngờ mà y giấu suốt ba tháng nay đã tan biến.
Úc Diễn ngồi quỳ trên giường, hơi nản lòng: "Bị ngươi phát hiện rồi."
Mục Vân Quy hỏi: "Sao chủ nhân không nói cho ta biết?"
"Không phải ta cố ý giấu ngươi, mà là..." Úc Diễn nhỏ giọng nói: "Ta muốn đợi đến khi lễ đăng cơ kết thúc, xử lý xong mọi chuyện rồi mới tặng cho ngươi một bất ngờ... Ta đã lên rất nhiều kế hoạch."
"Vậy đã chuẩn bị gì rồi?"
Úc Diễn suy nghĩ một lát, nói tiếp: "Tất nhiên là muốn tìm một nơi chỉ có hai ta, mười dặm biển hoa, khắp trời đầy sao, pháo hoa rực rỡ, vậy mới xứng là khung cảnh cầu hôn mà trẫm muốn tặng cho Đại tướng quân chứ. Sau khi ngươi đồng ý, ta sẽ nói chuyện nhóc con cho ngươi biết, để ngươi càng vui vẻ hơn."
"... Giờ thì đi tong cả rồi."
Úc Diễn thở dài, tỏ vẻ hơi tiếc nuối.
Mục Vân Quy chợt nghiêng người, ôm chặt y vào lòng.
Úc Diễn hơi sửng sốt, cảm giác bả vai đối phương khẽ run, bèn hỏi: "Ngươi... ngươi không vui sao?"
"Không phải." Giọng Mục Vân Quy vừa khàn vừa nhỏ, hơi nghẹn ngào: "Ta rất vui."
"Chỉ là thuộc hạ cảm thấy... mình có năng lực gì chứ..." Mục Vân Quy nói: "Có thể ở bên chủ nhân cả đời đã là may mắn lớn nhất rồi. Lúc trước tình hình căng thẳng như thế mà lại để xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, lỡ gặp phải vấn đề gì, thuộc hạ cũng không biết làm sao đây..."