La Tứ Thiếu cả người vô lực bị ném lên trên giường, khuôn mặt không cảm xúc hiện lên một tia hoảng hốt.
Y gắng gượng ngồi dậy nhìn chằm chằm Hình Thiên ở bên giường, thanh âm mang theo sự lạnh lùng xen lẫn một chút căng thẳng khó phát hiện:
"Ngươi muốn ép buộc ta?"
Hình Thiên ngắm gương mặt vẫn luôn xuất hiện trong đầu, giờ đây dưới tác dụng của thuốc đã nhiễm sắc hồng nhàn nhạt, hắn khẽ nhếch môi cười nói:
"Cho dù ta không ép buộc, phu nhân cho rằng mình sẽ qua được đêm nay sao?"
"Ta có thể đi tìm nữ nhân." La Tứ Thiếu vẫn chưa sợ chết nói.
Hình Thiên nhìn y, đôi mắt ánh lên tia sáng âm u: "Vậy cũng phải xem phu nhân có đủ sức hay không."
Không đợi cho thiếu niên kịp phản ứng, Hình Thiên đã nhào lên ấn chặt người xuống giường:
"Vốn muốn cùng phu nhân ở nơi này, thế nhưng ta cảm thấy thật là không đủ để khắc sâu đêm động phòng hoa chúc của chúng ta.
Chi bằng tìm một nơi khác tốt hơn?"
Hắn nói xong liền bế xốc người lên, nháy mắt đã nhảy ra bên ngoài cửa sổ.
Hình Thiên ôm La Tứ Thiếu đến phân đường của mình ở trong thành.
Người hầu đã sớm chuẩn bị phòng tốt nhất cho hắn.
Khẽ đặt thiếu niên lên trên giường, Hình Thiên trườn người lên, dùng thân thể cao lớn rắn chắc của hắn ngăn chặn La Tứ Thiếu ở bên dưới, sau đó cúi đầu xuống hôn lên chóp mũi y.
"Phu nhân không cần lo lắng, ta sẽ nhẹ nhàng một chút."
Hắn vừa nói vừa đưa bàn tay vô lại ra mở rộng vạt áo y, tay luồn vào vuốt ve da thịt mịn màng bên trong cùng hai viên anh đào nhỏ, bờ môi nóng bỏng dán lên cần cổ thon dài mảnh khảnh của người phía dưới.
La Tứ Thiếu: "..." Đây là tiết tấu chuẩn bị phá cúc sao?
Thấy y không phản kháng nên cho y là mèo bệnh đúng không? Được rồi, cho dù có thật sự là mèo bệnh thì y cũng phải cào nát cái mặt nam nhân này ra.
Nghĩ là làm, La Tứ Thiếu nhân lúc hắn còn vùi đầu vào hõm cổ mình, dồn chút sức lực cuối cùng nhấc chân đạp hắn một cái.
Hình Thiên ăn đau hơi nghiêng người qua một bên.
La Tứ Thiếu lập tức nhân cơ hội lồm cồm bò xuống.
Thế nhưng chân còn chưa chạm đất liền bị một bàn tay cứng rắn nắm lấy lôi về.
"Phu nhân đừng mơ tưởng có thể chạy trốn."
Hình Thiên đem hai tay y bẻ ngoặt ra phía sau, lấy tư thế ngồi quỳ đưa lưng về phía hắn.
Quần áo trên người La Tứ Thiếu đã trượt xuống, lỏng lẻo vắt ở hai khuỷu tay, làn da trắng trẻo mịn màng ẩn hiện dưới làn tóc đen dài buông xõa, sống lưng cong thành một đường vô cùng mị hoặc, hoàn toàn khơi dậy dục vọng trong lòng nam nhân.
Hình Thiên nghiêng đầu cắn nhẹ vành tai thiếu niên, nhìn y đỏ mặt thở dốc, bờ môi lại trượt xuống sau gáy, nhẹ nhàng **** *** từng tấc da thịt phía sau lưng.
Môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên, có chút lưu manh nói:
"Có phải phu nhân rất khó chịu không? Để vi phu giúp ngươi một chút vậy."
Nói xong liền vươn tay rút bỏ đai lưng của y, nhẹ nhàng đẩy ngã.
Có lẽ là do tác dụng của xuân dược, từng cái vuốt ve đụng chạm của hắn lúc này như đang châm lửa trên người La Tứ Thiếu.
Cả cơ thể y run lên theo từng động tác của hắn.
"Ngươi buông ta ra." Thiếu niên khẽ thì thào nói.
Hình trang chủ: "..." Đến lúc này rồi mà phu nhân của hắn vẫn còn muốn giãy dụa một tí sao?
Đáp lại y là một nụ hôn càng thêm bá đạo, giống như muốn bịt lại những lời nói không phù hợp lúc này.
La Tứ Thiếu bị hắn nắm cằm hôn như vũ bão, thần trí phút chốc tan rã, cứ thế để