Lần đầu tiên Lộ Ngôn Chi gặp Lâm Kỳ Vũ là vào mùa hè năm mười bốn tuổi.
Sau khi ông ngoại của Lộ Ngôn Chi về hưu là muốn tìm một nơi an tĩnh để trồng hoa, làm vườn, không có việc gì thì đánh bài, chơi cờ. Vì thế mẹ của Lộ Ngôn Chi chọn một nơi có không khí trong lành, đầy đủ tiện nghi để ông dưỡng già, ông ngoại ở một mình một nhà, mỗi ngày trôi qua trong vui sướng, thoải mái.
Có không ít hộ gia đình cũng tới đây mua nhà dưỡng già cho người thân, mấy ông bà lão có độ tuổi sàng sàng nhau, nên mỗi ngày đều tụ tập, cuộc sống không đến nỗi nhàm chán.
Mỗi năm vào kì nghỉ đông và nghỉ hè, Lộ Ngôn Chi đều bị đưa đến chỗ ông ngoại ở một tháng. Tình cảm hai ông cháu rất tốt, ông ngoại cũng chiều hắn. Mỗi lần trước khi hắn tới thăm, mấy thứ như máy tính, máy chơi game đều sẽ được chuẩn bị sẵn sàng, có điều Lộ Ngôn Chi không thích mấy món đồ đó cho lắm, đa số thời gian hắn sẽ chơi bóng rổ ở trong sân, hoặc là đạp xe đạp, chơi ván trượt này nọ. Có đôi khi, hắn sẽ giúp ông ngoại chăm sóc cho mấy động vật nhỏ mà ông nuôi, mỗi ngày nhàn nhã tự tại, chỉ cần làm xong bài tập đúng hẹn là được, ở đây còn khỏe mạnh hơn là ở nhà nữa.
Sân bóng rổ từ trước đến nay không có người. Đây là nơi ở của mấy ông cụ bà lão, nên sân bóng rổ chỉ để trang trí, chỉ đến khi Lộ Ngôn Chi tới ở thì sân bóng mới được sử dụng.
Buổi sáng hôm nay, Lộ Ngôn Chi giống như ngày thường ra sân chơi bóng, đánh đến khi toàn thân đầm đìa mồ hôi mới nghỉ một lát, vừa xoay đầu liền thấy bóng dáng của một cậu con trai, có vẻ lùn và nhỏ tuổi hơn hắn.
Bên này rất ít khi gặp được bạn nhỏ nào đồng tuổi với mình. Trước đây, mỗi lần Lộ Ngôn Chi tới đây ở, lâu lâu mới gặp một vài đứa trẻ theo chân cha mẹ đến thăm ông bà, rất ít người ở lại, cho nên mấy ông bà lão ở đây rất hâm mộ ông ngoại của hắn, ai cũng bảo con cháu tới ở chơi mới là hiếu thuận.
“Chơi cùng không?” Lộ Ngôn Chi đặt bóng xuống.
Cậu thiếu niên có chút thẹn thùng, lắc đầu nói: “Tớ không biết.”
Lộ Ngôn Chi nhìn đứa nhỏ trắng nõn, cắt tóc đầu nấm, gầy nhỏ trước mặt, chắc là cậu nhóc này không ưa thích vận động rồi, nên hắn không ép buộc.
Cậu nhóc chủ động mở miệng hỏi: “Cậu ở đây à?”
Bọn nhỏ tâm lí đơn giản, dễ dàng bắt chuyện.
Lộ Ngôn Chi gật đầu: “Tớ ở đây với ông ngoại một tháng, cậu thì sao?”
Thiếu niên cười rộ lên: “Tớ cũng ở đây một tháng.”
Có đề tài chung nên hai người thân thiết hơn hẳn, người bạn mới tên là Tiểu Vũ, kém hắn ba tuổi, nhà ở Hải Thành, bởi vì thân thể ông nội không tốt, nên tới đây chơi với ông. Lúc ra về, Lộ Ngôn Chi mới phát hiện chỗ ở của Tiểu Vũ rất gần với nhà của ông ngoại mình.
Sau đó hai người thường xuyên gặp nhau, Tiểu Vũ mỗi ngày đi theo gọi Lộ Ngôn Chi là anh, hai người cùng nhau làm bài tập, xem TV, chơi trò chơi, đạp xe đạp, lúc Lộ Ngôn Chi đánh bóng rổ, Tiểu Vũ ngồi ở dưới bóng cây vẽ tranh, lúc Tiểu Vũ đánh vật với bài tập, Lộ Ngôn Chi ở bên cạnh dạy cậu.
Bởi vì bối cảnh trong nhà, Lộ Ngôn Chi từ nhỏ đã nhận ra có một số người tới làm bạn với hắn, không phải thật sự thích hắn, hoặc là hợp tính cách, mà là có mục đích. Cho nên đến tận bây giờ, hắn chỉ có một người bạn thân duy nhất là Văn Dữ.
Mà Tiểu Vũ là người thứ hai hắn nguyện ý kết giao, ít ra lúc hắn ở bên Tiểu Vũ, chơi chính là chơi, học tập chính là học tập, chưa bao giờ lẫn lộn tâm tư nào khác, rất là thoải mái.
Thành tích học tập của Tiểu Vũ vẫn luôn ở mức trung bình, không phải do ngốc nghếch mà là không nắm vững phương pháp cơ bản. Từ nhỏ Lộ Ngôn Chi đã là học bá, thấy Tiểu Vũ học tập khó khăn, thì không nhịn được muốn dạy cậu. Tiểu Vũ vẫn luôn hy vọng có một người anh trai cùng chơi, cùng học với mình, thế là ngỏ ý với Lộ Ngôn Chi, và nhận được sự đồng ý.
Khoảng thời gian đó hai người chơi vui đến mức Lộ Ngôn Chi quên luôn cả Văn Dữ.
Mùa hè năm ấy mưa nhiều, vào một ngày mưa rơi không dứt, Lộ Ngôn Chi không ra ngoài chơi bóng được, bài tập thì đã làm xong, thế là đành phải gọi điện thoại nói chuyện phiếm với Văn Dữ cho hết ngày.
Kì nghỉ của Văn Dữ thường được chia làm hai giai đoạn. Nửa đầu Văn Dữ sẽ theo ba mẹ đi du lịch, nửa sau thì học bù các kiểu, tăng tốc làm bài tập. Văn Dữ học hành rất khá, học bù là do trong nhà sợ hắn chơi quên trời quên đất, nên mới bắt hắn học bù để làm quen với chương trình học. Cho nên muốn tìm Văn Dữ, thì đừng nghĩ tới giai đoạn đầu, có liên lạc cũng không gặp được.
Văn Dữ nói với hắn kỳ nghỉ lại đến chỗ nào chơi, còn nói với hắn là mình có mua quà. Văn Dữ mỗi lần ra ngoài chơi, đều sẽ mua quà cho hắn, không cần biết đắt rẻ sang hèn, chỉ cần biết hắn có thích hay không thôi. Tương tự, hắn ra ngoài chơi cũng sẽ nghĩ tới việc mua quà cho Văn Dữ, chẳng qua lúc nhà bọn họ ra ngoài chơi đều là vào dịp Tết, cho nên mỗi năm chỉ tặng được một phần quà tặng cho Văn Dữ thôi.
Hai người đang hào hứng nói chuyện thì Lộ Ngôn Chi nghe được có người gõ cửa, hình như là giọng của Tiểu Vũ gọi hắn.
Lộ Ngôn Chi vội vàng chạy đi mở cửa, nhìn thấy Tiểu Vũ đang ôm một con mèo trắng, trên người ướt sũng vì nước mưa, đôi chân còn mang dép lê.
“Bị gì vậy? Em ngã ở đâu à?” Suy nghĩ đầu tiên của Lộ Ngôn Chi là Tiểu Vũ bị ngã.
Liền nghe Tiểu Vũ khóc lớn nói: “Anh ơi, Tiểu Bạch bị thương, anh mau cứu nó đi!”
“Này? Cậu đâu rồi? Sao bên kia có tiếng khóc vậy?” Văn Dữ hỏi.
Lộ Ngôn Chi nào còn tâm tư để ý đến hắn, trả lời ứng phó, “Bên tớ có việc, lát nữa gọi cho cậu”, liền cúp điện thoại, kéo Tiểu Vũ vào nhà, đỡ lấy Tiểu Bạch kiểm tra tình hình vết thương.
Tiểu Bạch không biết chơi ở đâu mà bị thương, trên đùi có một vết cắt rất lớn, mất hết sức sống. Tiểu Bạch là con mèo Tiểu Vũ nuôi đã nhiều năm, tình