Sau khi xác định quan hệ thì phải làm gì nhỉ? Lộ Ngôn Chi nghĩ mình nên hôn người ta, nhưng thấy Lâm Kỳ Vũ mặt đỏ, tai hồng, cả người như con tôm luộc, bây giờ mà hôn em ấy, có khi em ấy sợ đến mức trốn ở trong phòng, không dám ăn cơm thì hắn phải làm sao.
Sờ sờ đầu tóc của Lâm Kỳ Vũ, Lộ Ngôn Chi dịu dàng nói: “Ăn cơm trước chứ? Có đói bụng không?”
Lâm Kỳ Vũ gật đầu: “Em chỉ biết làm một vài món thôi, anh đừng chê nhé.”
“Không sao, anh dễ nuôi.” Lộ Ngôn Chi không kén ăn, một khi bận rộn thì một ổ bánh mì cũng đủ để bổ sung năng lượng là được, đâu ra yêu cầu cao sang?
Món Lâm Kỳ Vũ làm là cơm cà ri gà và salad, gà được làm sẵn, chiên một chút là có thể ăn, cà ri là từ túi thực phẩm, ngâm trong nước nóng vài phút là được, chỉ có cơm và salad cần hao chút công phu, nhìn qua cũng không tệ lắm.
Lộ Ngôn Chi mở một hộp sữa cho Lâm Kỳ Vũ, cậu lẩm bẩm đã lâu không uống cái này, nhưng vẫn nhanh chóng xử lý hết một hộp.
Vì để Lâm Kỳ Vũ thả lỏng một chút, ăn cơm ngon miệng, Lộ Ngôn Chi hỏi tình hình nhà cậu thế nào. Sau này hai bên gia đình sẽ gặp mặt, Lộ Ngôn Chi không quá lo lắng chuyện nhà mình có phản đối hay không, bởi vì trong nhà thật sự mặc kệ chuyện tình cảm của hắn. Lúc Văn Dữ kết hôn, trong nhà còn thúc giục hắn vài lần, bảo hắn đừng quá kén chọn, chỉ cần nhân phẩm tốt là được.
Ba mẹ của Lâm Kỳ Vũ không ở đây, vẫn ở Hải Thành. Mỗi tháng, Lâm Kỳ Vũ sẽ gửi tiền về nhà, ba cậu là trưởng phòng quản lý kho hàng, mẹ là nội trợ, tiền lương đủ để hai người họ sinh sống ở Hải Thành, tiền mà Lâm Kỳ Vũ gửi về, hai người họ đều để vào tài khoản tiết kiệm để phòng hờ sau này Lâm Kỳ Vũ không làm nghệ sĩ nữa thì vẫn còn tiền để dành.
Với giá trị hiện giờ của Lâm Kỳ Vũ, ba mẹ cậu hoàn toàn có thể mở kinh doanh nhỏ, nhưng bọn họ giản dị quen rồi, không có tranh đua, và cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, hơn nữa hai người họ không có máu kinh doanh, cũng chẳng muốn dựa hơi con trai, cho nên vẫn giữ nếp sống giản dị như xưa.
“Sau này mời ba mẹ tới đây ở đi, ở gần tiện chăm sóc hơn.” Lộ Ngôn Chi nói.
“Em nói rất nhiều lần đấy chứ, mà bọn họ chưa đồng ý, nói thay đổi hoàn cảnh sợ không thích ứng.” Lâm Kỳ Vũ bất đắc dĩ.
Lộ Ngôn Chi cười nói: “Sau này sẽ nguyện ý thôi, con trai kết hôn thì bọn họ sẽ phải quan sát kĩ lưỡng, không thể để con mình bị ăn hiếp được.”
Lâm Kỳ Vũ ở dưới bàn đá chân Lộ Ngôn Chi, không thèm đôi co với hắn.
Sau khi ăn xong, Lộ Ngôn Chi ở cạnh Lâm Kỳ Vũ hàn huyên thật lâu, chờ Lâm Kỳ Vũ bắt đầu mệt rã rời, thì hắn mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Anh lái xe chậm một chút.” Lâm Kỳ Vũ dặn dò.
Lộ Ngôn Chi đứng ở huyền quan, cười nói: “Nếu lần sau ở lại trễ thế này, thì em cho anh ngủ lại, đấy mới là tuyệt vời.”
Lâm Kỳ Vũ mắc cỡ nhìn hắn, hai người đều là người trưởng thành, thật sự không cần giả vờ ngây thơ làm gì, mà không biết vì sao, đối mặt với Lộ Ngôn Chi, Lâm Kỳ Vũ lại mắc cỡ cứ như học sinh tiểu học yêu đương vụng trộm vậy.
Lộ Ngôn Chi nắm lấy cằm Lâm Kỳ Vũ, đặt nhẹ một nụ hôn lên môi cậu. Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người họ, không quá nóng bỏng, cũng như không đủ mãnh liệt, thế mà lại gãi đúng chỗ ngứa.
Chừa mặt mũi cho Lâm Kỳ Vũ, Lộ Ngôn Chi không nói gì thêm mà rời đi.
Lâm Kỳ Vũ vuốt cánh môi còn nóng hổi của mình, trở lại phòng, bổ nhào lên giường —— thì ra hôn môi có cảm giác này nha, nóng quá đi mất!
Sau khi kết giao, mỗi ngày hai người liên lạc cũng nhiều hơn. Bởi vì Lâm Kỳ Vũ tạm thời không muốn công khai, mà Lộ Ngôn Chi cũng tôn trọng quyết định của cậu, cho nên hai người không tiện hẹn hò chốn đông người, chỉ có thể chọn ở nhà thôi. Lộ Ngôn Chi dứt khoát giao chìa khóa nhà mình cho Lâm Kỳ Vũ, vậy thì Lâm Kỳ Vũ có thể tùy lúc tới tìm hắn.
Một phần là vì bận rộn, một phần là vì quá quý trọng đối phương, không muốn tổn hại người ấy tí nào, cho nên mặc dù hai người gặp mặt mỗi ngày, cũng vẫn cứ dừng lại ở hôn môi, quả thực thuần khiết y chang học sinh tiểu học luôn, như là chuyển đối tình cảm từ thời niên thiếu đến khi trưởng thành, tuy không thiếu vui sướng, nhưng thiếu mất vài phần tình cảm mãnh liệt.
Mà lúc này, Văn Dữ gọi điện thoại tới, bảo Lộ Ngôn Chi mang Lâm Kỳ Vũ đi thăm ban. Bình thường thì Lộ Ngôn Chi sẽ từ chối yêu cầu này ngay, nhưng nghĩ đến có thể ở cùng Lâm Kỳ Vũ, hắn không khỏi động tâm, vì thế dựa theo lời Văn Dữ nói hẹn Lâm Kỳ Vũ, và Lâm Kỳ Vũ cũng đồng ý đi cùng.
Một phòng, giường rộng cho hai người lớn, làm sao mà không nghĩ tới chuyện đó được?
Không có công việc, không cần dậy sớm, cũng không có người quấy rầy, mặc dù địa phương không đủ lãng mạn, nhưng đối với Lộ Ngôn Chi mà nói thì có thể chấp nhận được.
Gọi rượu vang đỏ cùng đồ ăn vặt, Lộ Ngôn Chi kêu Lâm Kỳ Vũ uống một ly, không dám cho cậu uống nhiều, chỉ có non nửa ly mà thôi, nhưng mà sữa bò vẫn hợp với Lâm Kỳ Vũ hơn.
“Mực chiên giòn ngon quá đi.” Không có người ngoài, nên Lâm Kỳ Vũ thả lỏng toàn thân.
“Cho anh thử xem.” Lộ Ngôn Chi cầm ly rượu, không có ý muốn động thủ.
Lâm Kỳ Vũ nhếch miệng cười, cầm lấy một miếng mực chiên đút cho Lộ Ngôn Chi.
Lộ Ngôn Chi thuận thế ôm chầm lấy Lâm Kỳ Vũ, để hai người dựa gần nhau hơn.
Lâm Kỳ Vũ dựa vào Lộ Ngôn Chi, lắc lắc ly rượu trong tay: “Điều kiện ở đoàn phim khá hơn với tưởng tượng của em.”
“Có tài chính cộng với trường quay bình thường, thì điều kiện sẽ không quá gian khổ.” Lộ Ngôn Chi nhấp một ngụm rượu vang đỏ. Rượu vang đỏ tốt nhất ở đây chỉ thường thường với hắn thôi, có điều hắn cũng chẳng có ý định so đo kiến thức rượu vang làm gì. Hắn mang Lâm