Chương trình nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt, thực lực của Diệp Diễm Thanh một lần nữa được chứng thực, anti có muốn cũng không dám nói bậy, hơn nữa đây là chương trình của đài Trung Âm, nghệ sĩ không có bản lĩnh thì đài cũng không mời về, cho nên khu bình luận rất là hài hòa.
Trọng Tỉnh vất vả lắm mới tạo được tiếng vang, bởi vì bị chương trình sắp xếp so sánh với tiết mục của Diệp Diễm Thanh, cho nên nhanh chóng ngoi lên top 100 tìm kiếm, đồng thời cũng chứng thực não cá vàng của cư dân mạng.
Cũng có không ít chương trình bắt đầu liên hệ với Ngải Trừng, bởi vì trước đó Diệp Diễm Thanh đột ngột giảm bớt công việc, tuy độ hot vẫn còn đó, nhưng lại không nhận thêm công việc, nên không có nhiều chương tìm đến. Hiện tại chương trình này đã gián tiếp chứng nhận giọng hát của Diệp Diễm Thanh vẫn tốt như xưa, thế là không ít đài truyền hình tìm tới, tranh giành nhau chỉ sợ bị người khác phổng tay trên.
Tài nguyên lại lần nữa chen chúc tìm đến đương nhiên là chuyện tốt, nhưng Diệp Diễm Thanh tạm thời không thể tiếp nhận. Ngải Trừng cũng không cảm thấy đáng tiếc, chỉ cần Diệp Diễm Thanh có thể điều chỉnh tâm lý, thì dù có bao nhiêu chương trình tìm đến cô cũng không ngại từ chối.
Vì thế Ngải Trừng lấy lí do Diệp Diễm Thanh đang bận chuẩn bị album mới, cùng với đang mài giũa giọng hát, cự tuyệt các lời mời, nhưng cũng để lại con đường sống, nói chờ Diệp Diễm Thanh tuyên bố ra album mới, hy vọng bọn họ tuyên truyền giùm. Ra album, mới lên sân khấu, tổ chương trình nào có đầu óc là biết khi nào nên mời Diệp Diễm Thanh tới, ai cũng sôi nổi tỏ vẻ chờ mong, hy vọng đến lúc đó có thể hợp tác.
Diệp Diễm Thanh ở phòng làm việc viết đi chỉnh lại ba ngày, cuối cùng cũng có bài hát mới, hưng phấn gọi Văn Dữ tới làm khán giả.
Vinh dự làm khán giả đầu tiên làm Văn Dữ không có lí do cự tuyệt, đi theo Diệp Diễm Thanh vào phòng làm việc.
Diệp Diễm Thanh ngồi vào trước dương cầm, cười cười thẹn thùng với Văn Dữ.
Văn Dữ dựa vào bên cạnh cây đàn, không biết thẹn thùng này từ đâu ra, trước kia vẫn thong dong lắm mà. Nhưng Văn Dữ rất nhanh nhận ra đây là phong cách trước giờ Diệp Diễm Thanh chưa từng thử.
Đây là một bản tình ca R&B mang theo phong cách POP phương Tây, nội dung mang theo tình cảm mãnh liệt, Diệp Diễm Thanh thêm vào không ít giọng mũi quyến rũ, còn có một chút nhấn nhá phù hợp với nội dung, quả thực chính là một bài hát dùng để câu dẫn người yêu.
Diệp Diễm Thanh dùng kỹ xảo tạo nên bầu không khí ái muội, nhưng không lộ liễu, làm người nghe như chìm vào đấy, phong cách này khẳng định là điểm đột phá cho sự nghiệp của Diệp Diễm Thanh. Giọng hát của Diệp Diễm Thanh rất sạch sẽ, sẽ không làm người nghe cảm thấy khiêng cưỡng, mà là gợi cảm một cách tự nhiên.
Ngay cả Văn Dữ đã tiếp xúc với rất nhiều người trong giới, mà cũng không nhịn được nghĩ tới bộ dáng của Diệp Diễm Thanh —— đầu tóc hơi ướt, ánh mắt mê ly, hô hấp hỗn loạn, xương sống lưng xinh đẹp, cùng với đôi chân thon dài, rắn chắc……
Ca từ quá mê hoặc, đặc biệt là với độ tuổi của Diệp Diễm Thanh, trong ngây ngô có gợi cảm, làm Văn Dữ gần như bốc hỏa, hận không thể ấn Diệp Diễm Thanh lên tường, chân chính khi dễ người ta.
Diệp Diễm Thanh viết lời bài hát rất nhanh chóng, nhưng lại mất khá nhiều thời gian để chỉnh sửa nhạc nền. Hắn viết bài này cũng vì dư âm hưng phấn từ chương trình mang lại. Lúc ấy, người mà hắn nghĩ đến nhiều nhất là Văn Dữ, người vẫn luôn giúp hắn, lúc hắn hát xong kích động nhào xuống ôm Văn Dữ, lúc Văn Dữ ôn nhu khen thưởng bên tai hắn, vì vậy linh cảm ào ạt kéo tới.
Hắn không xác định được phong cách này có hợp với mình hay không, hơn nữa bài hát này phải dùng ca từ như vậy mới hay, chỉ là hắn không biết biểu hiện thế nào nên mới mời Văn Dữ tới nghe thử. Mà dùng phong cách mới hát bài này làm hắn cũng rất ngượng ngùng, cứ như đang câu dẫn người ta vậy.
Hát xong thì lỗ tai của Diệp Diễm Thanh cũng có chút hồng: “Ờm…… Anh thấy thế nào?”
Muốn CMN mạng người ta mà, muốn……
Câu này quay cuồng trong đầu Văn Dữ nhưng không thể nói ra trắng trợn như vậy, sợ sẽ làm Diệp Diễm Thanh hoảng sợ, nhưng trời biết trong đầu hắn bây giờ có biết bao nhiêu cảnh nóng thay phiên nhau hiện lên.
Khó khăn lấy lại lí trí, Văn Dữ nói: “Vui lắm, không ngờ em tìm được hướng phát triển mới rồi.”
Diệp Diễm Thanh thẹn thùng đỏ mặt: “Có hơi lố không anh?”
Văn Dữ cảm giác giọng nói của mình bắt đầu cứng đờ, bây giờ hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này để bình tĩnh lại: “Không đâu, em theo phong cách thanh xuân lâu quá rồi, fans cũng chán, theo đuổi phong cách mới sau khi tách ra solo sẽ làm fans càng hưng phấn, huống chi em khống chế rất tốt, không có gì quá lố cả.”
Diệp Diễm Thanh yên tâm: “Vậy để em đem tới Tinh Lộ thu âm hoàn chỉnh.”
Văn Dữ dự đoán bài hát này sẽ bùng nổ mạnh, loại tâm lý này rất khó miêu tả vì vừa có sung sướng vừa có hưng phấn, thậm chí hắn còn muốn hóa thân vào nhân vật, phóng xuất tình cảm của mình.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn có linh cảm như vậy.
Đúng lúc này tiếng di động vang lên làm Văn Dữ có cảm giác như được cứu vớt, hắn nói với Diệp Diễm Thanh mình đi nhận điện thoại xong liền quay đầu rời khỏi phòng.
Diệp Diễm Thanh hân hoan thu thập nhạc phổ, hoàn toàn không phát hiện ngọn lửa bùng cháy trong mắt Văn Dữ, chỉ nghiêm túc suy xét tính thành công của bài hát này. Có điều hắn vẫn nên thay đổi một chút, nếu ám chỉ ái muội quá nhiều thì có khả năng sẽ không thành công như mong đợi.
Văn Dữ đi đến dưới lầu mới nhận điện thoại, giọng cũng khản đặc: “Alo?”
Điện thoại là Lộ Ngôn Chi gọi tới, vừa nghe Văn Dữ ngữ khí, liền hỏi: “Sao vậy? Không vui à.”
Văn Dữ mở ra tủ lạnh cầm bình nước lạnh: “Ngược lại thì có, đang vui lắm đây.”
Lộ Ngôn Chi không biết tâm tình mâu thuẫn này từ đâu ra, cũng không muốn truy cứu, chỉ nói: “Đi ăn không? Lâu rồi không gặp.”
Cũng không phải không nói chuyện, chỉ là dạo gần đây Lộ Ngôn Chi không ở trong thành phố, hai người có nhắn tin vài lần, so với Lộ Ngôn Chi mà nói thì Văn Dữ đúng là người rất rãnh rỗi.
Đề nghị này thật đúng với ý của Văn Dữ, vừa lúc hắn cần ra ngoài để làm lạnh cái đầu của mình, để sau này còn đối diện với Diệp Diễm Thanh: “Được thôi, gửi địa chỉ đi, tớ đi tìm cậu.”
Cúp điện thoại, thay quần áo, Văn Dữ định nhắn tin báo cho Diệp Diễm Thanh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên lên lầu nói cho người ta biết, Diệp Diễm Thanh vốn dĩ đâu có làm gì sai, do hắn suy nghĩ nhiều mà thôi.
Diệp Diễm Thanh gật đầu nói: “Dạ, anh uống rượu nhớ gọi tài xế chở về nhé, đừng cậy mạnh lái xe về, nguy hiểm lắm.”
Đối với nghệ sĩ mà nói tìm người lái xe thuê cũng gặp không ít phiền phức, không ít scandal đều từ những người này mà ra.
Văn Dữ đáp ứng, không nhiều lời mà đi ra cửa.
Văn Dữ và Lộ Ngôn Chi lần lượt tới điểm hẹn.
Sau khi đồ ăn được mang lên, Lộ Ngôn Chi lên tiếng trước: “Khí sắc thật không tồi.”
Văn Dữ nghĩ đến Diệp Diễm Thanh, không nhịn được cười, nói: “Còn được.”
Có mấy lời Văn Dữ muốn nói, nhưng lại cảm thấy không cần phải nói, giống như chỉ mình biết là đã thỏa mãn rồi, hơn nữa có nói thì một bữa cơm vẫn không đủ, thôi thì chờ lần sau vậy.
“Nghe nói mấy ngày trước cậu giả thành nhân viên đi theo Diệp Diễm Thanh hả?” Việc này cũng không phải bí mật, tuy không truyền ra bên ngoài nhưng nhân viên công tác đều biết, không thông báo là vì không muốn làm quá lố, dù gì Diệp Diễm Thanh cùng ngày cũng đã đăng bài lên