Bộ phim trôi qua trong mơ hồ, tối đó Diệp Diễm Thanh cũng ngủ không ngon, mơ phải rất nhiều thứ, lúc thì Văn Dữ ghé sát vào bên người, lúc thì hai người hết hạn hợp đồng phải ly hôn, làm cho Diệp Diễm Thanh tỉnh giấc rất sớm, sắc mặt còn xấu hơn khi đi làm.
Chuyện xảy ra trong giấc mơ không làm Diệp Diễm Thanh rối rắm, ban ngày nghĩ gì, thì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó, là chuyện hết sức bình thường, dù sao lát nữa hắn cũng sẽ gặp Văn Dữ.
Ăn sáng xong, Diệp Diễm Thanh ngồi ở phòng khách đọc báo, trợ lý Du Siêu mang đồ tới cho Văn Dữ cùng với hai bó hoa mới, vẫn là hoa tulip vàng cùng với vài bông hoa baby trắng, màu sắc trang nhã, không quá rối mắt.
“Chào buổi sáng Diễm Thanh. Hôm nay dậy sớm vậy?” Du Siêu đã gặp qua Diệp Diễm Thanh vài lần, tự nhiên cũng quen thuộc, anh ta chỉ hơn Diệp Diễm Thanh một tuổi, tính cách cũng tương đối thành thật, không phải là người nói nhiều, mà bản thân Diệp Diễm Thanh cũng không phải là người kiêu ngạo, quen thân thì cũng nói chuyện nhiều hơn.
Làm một trợ lý, Du Siêu rất ít khi tới đây, chỉ khi nào Văn Dữ gọi tới, hoặc là Vu Dĩnh bận việc không thể thoát thân mới bảo anh đến. Anh ta hay theo Văn Dữ tới phim trường hay tham dự các hoạt động, phụ trách các việc vặt vãnh, là một người thông minh.
“Tỉnh là dậy thôi, anh Văn Dữ còn chưa tỉnh đâu, anh chờ một lát.” Nhìn túi xách trong tay Du Siêu hẳn là hồ sơ công việc.
Du Siêu cười nói: “Không có việc gì, kịch bản mà thôi, tối hôm qua anh có nói với anh Văn Dữ rồi, anh đem lên thư phòng là được.”
Vừa nói vừa đặt bó hoa lên bàn trà, chuẩn bị lên lầu.
Diệp Diễm Thanh gọi anh ta lại: “Em thấy cả tháng nay đều là hoa tulip vàng, không đổi hoa mới à?”
Hợp với tình hình thì hợp với tình hình, cơ mà cứ nhắc mãi thế này làm sao hắn thả lỏng được chứ?
Du Siêu nói: “Anh Văn bảo anh mua đấy, vẫn chưa có thời gian hỏi em nữa, em thích hoa gì nhớ bảo anh để lần sau anh mang tới.”
“Anh ấy thích hoa tulip hả?” Để hiểu thêm về Văn Dữ, Diệp Diễm Thanh không ngại hỏi.
Du Siêu nghĩ nghĩ, nói: “Hình như không có, lần trước còn bảo mua hoa cúc nữa mà. Chắc là dựa vào thời tiết với chúng cũng dễ trồng nữa.”
Trồng thực vật trong nhà có thể làm thả lỏng tinh thần, với công việc của Diệp Diễm Thanh và Văn Dữ mà nói, bọn họ thật sự không thích hợp nuôi trồng cây cảnh cần phải tưới nước thường xuyên như thế này, lúc Văn Dữ vào đoàn phim là mấy tháng không về nhà, nếu Diệp Diễm Thanh cũng không ở nhà, thì dì giúp việc cũng không tới, đến khi trở về chắc là hoa đã héo hết rồi, đổi thành hoa giả thì hợp lý hơn.
Mùa hè dùng hoa mùa hè, thích hợp quá rồi còn gì. Diệp Diễm Thanh cũng lười mang thêm phiền toái cho người ta, nói: “Không có yêu cầu, em chỉ hỏi cho biết vậy thôi.”
Du Siêu mới vừa đi, Diệp Diễm Thanh nhận được điện thoại từ Ngải Trừng.
“Vừa rồi người đại diện của Đinh Tri Nhã gọi điện thoại cho chị, hỏi em cuối tuần này có rãnh hay không, nếu được thì hợp tác với bọn họ một lần.” Nếu đặt ở một tháng trước, thì Ngải Trừng sẽ tìm lý do trực tiếp từ chối, nhưng gần đây Diệp Diễm Thanh ghi âm khá thuận lợi, còn nhận được khen ngợi từ thầy chỉnh nhạc nữa, có lẽ cậu chàng đã tìm lại được tự tin rồi nên cô mới linh hoạt một tí.
“Hợp tác thế nào ạ?” Diệp Diễm Thanh hiểu rõ bản thân mình hơn ai hết, hiện giờ hắn không thể lên sân khấu, mà Ngải Trừng cũng sẽ không cưỡng ép, nếu Ngải Trừng đã hỏi, thì chuyện hợp tác phải khá là hợp lý.
Ngải Trừng nói: “Chắc chị chưa nói với em nhỉ? Five1 ra album mới muốn tranh bảng xếp hạng với Đinh Tri Nhã. Bên Đinh Tri Nhã hy vọng giữ được vị trí của mình, giữ không nổi cũng phải quyết đấu một phen, mà em đã quay MV giúp cô nàng nên họ tính mượn nhân khí một tí. Đương nhiên, Đinh Tri Nhã vẫn là hát chính, chỉ hy vọng em lộ mặt, nhảy với cô ấy một bài, không cần phải hát. Nếu giúp đỡ quá rõ ràng, thì sẽ bị người ta đàm tiếu.”
Chương trình bài hát yêu thích của đài truyền hình có giới hạn, thế nên thời gian lên sóng cũng giới hạn theo. Những bài hát trong bốn thứ hạng đầu cùng với những ca khúc mới đều sẽ được chiếm được suất biểu diễn. Nếu một trong top 4 bị rớt hạng thì không cần biểu diễn, cũng như giành top 1 trong vòng bảy tuần liên tiếp thì cũng không cần tuyên truyền nữa; còn các bài hát từ top 2 đến top 4 nếu không được thăng hạng trong ba tuần liên tiếp thì cũng không được lên sóng, vậy thì sân chơi sẽ được nhường lại cho các ca khúc mới. Tóm lại là thứ hạng không quan trọng, có thể lên sân khấu tuyên truyền cho bài hát của mình mới là chuyện đáng để quan tâm.
Đinh Tri Nhã từ lúc phát hành album đều đứng ở vị trí đầu bảng, không có ai tranh giành. Một bài hát đứng vị trí top 1 ba tuần liên tiếp đã là một thành tích đáng khen ngợi, mà bây giờ Five1 phát hành mini album, khẳng định fans sẽ dốc hết toàn bộ sức lực, replay bài hát của nhóm liên tục, tranh đoạt vị trí top 1 cho nhóm. Hơn nữa, bài hát của Đinh Tri Nhã đứng trên top 1 đã nhiều tuần liền, còn liên tục quảng bá trên các chương trình khác nhau, thì dù là fans ruột nghe nhiều cũng đâm ra chán, fans có thể tiếp tục ủng hộ, nhưng không còn nhiệt tình như trước. Đây là quy luật, không có gì phải lăn tăn.
Bây giờ Đinh Tri Nhã mời hắn hợp tác, đương nhiên Diệp Diễm Thanh hiểu rõ, Đinh Tri Nhã không phải luyến tiếc vị trí này mà đứng về phía fans, kéo hắn lên thôi. Five1 comeback khẳng định sẽ tuyên truyền mạnh mẽ, mà hắn lại chậm chạp không có động tĩnh gì, thì có khả năng sẽ bị anti công kích.
“Em biết ạ, chị bàn chi tiết với bên Đinh Tri Nhã đi.” Hắn sẽ không lộ ra chứng sợ sân khấu, thảo luận biểu diễn với Đinh Tri Nhã nếu vượt quá khả năng của hắn, thì hắn sẽ không chấp nhận, hắn không muốn công sức giúp đỡ của Văn Dữ đổ sông đổ biển.
Ngải Trừng trả lời: “Được thôi, nếu không thành công, thì cũng đừng miễn cưỡng bản thân.”
“Dạ, em biết mà, chị yên tâm đi.”
Văn Dữ rời giường xuống lầu là nhìn thấy Diệp Diễm Thanh đang thừ người ngồi trên sô pha.
Đi qua vò đầu hắn một lát, Văn Dữ hỏi: “Ngẩn người làm gì thế?”
Diệp Diễm Thanh ngẩng đầu nhìn hắn,