Ngày hôm sau, Văn Dữ vẫn gọi Diệp Diễm Thanh dậy sớm, ngày mai bọn họ về nước rồi, nên hôm nay phải kéo Diệp Diễm Thanh đi chơi cho đã.
Dùng xong bữa sáng, hai người đến phòng vẽ tranh. Phòng vẽ tranh có không ít trẻ em tới chơi, dù nét vẽ có lung tung, rối loạn đến đâu thì nó vẫn là kiệt tác của bọn trẻ, vì thế đa số phụ huynh sẽ mang về nhà làm kỉ niệm.
Đương nhiên, trừ mấy đứa trẻ, cũng có nhiều người lớn tới đây để tô tượng, cũng có thể tới đây vẽ chân dung rồi mang đi, đều là miễn phí.
Diệp Diễm Thanh không vẽ tranh, chọn một tấm hình sao biển để tô màu, sau khi tô xong sẽ đưa cho bên phòng vẽ tranh lồng vào khung ảnh, đính thêm sao biển, hạt cát này nọ xung quanh là có thể mang về nhà làm vật trang trí.
Văn Dữ chọn một tấm giấy trắng, bộ dạng như là muốn vẽ chân dung.
Hai người ngồi mặt đối mặt, ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên qua tấm cửa kính rọi lên hai người.
Nửa giờ sau, hai người hoàn thành tác phẩm của mình, Diệp Diễm Thanh không cần nhiều kĩ thuật, chỉ cần cẩn thận, đừng vung cọ vẽ lung tung là được. Thật ra hắn đang mong chờ bức tranh của Văn Dữ, hắn không ngờ Văn Dữ biết vẽ tranh, mà nhìn bộ dáng múa bút của Văn Dữ, chắc là dân chuyên nghiệp đây.
“Cho em xem với.” Diệp Diễm Thanh cười nói.
Văn Dữ trực tiếp đẩy bức tranh tới trước mặt Diệp Diễm Thanh, hắn nhìn một lát rồi không biết đánh giá thế nào —— nói trắng ra đây là nét vẽ của thiếu nhi mà, nhìn không tệ lắm, nói chung là đường nét lưu loát, chia ra cảnh chính và phụ đàng hoàng.
Bức tranh vẽ cảnh hai người nắm tay tản bộ ở bờ biển, không vẽ ngũ quan, nhưng nhìn kiểu tóc thì biết đó là bọn họ.
Văn Dữ là một diễn viên vừa đẹp trai vừa tài năng vậy mà vẽ tranh lại có chút đáng yêu đấy chứ.
Diệp Diễm Thanh không có ý ghét bỏ chỉ là không giống với tưởng tượng của mình mà thôi, nhưng nội dung của bức tranh lại làm hắn rất vui: “Lúc về mua khung ảnh lồng bức tranh này vào để ở phòng khách ha.”
Văn Dữ cũng không khiêm tốn: “Để ở phòng chiếu phim là hợp nhất.”
Diệp Diễm Thanh không biết hợp chỗ nào, có điều mỗi lần bọn họ xem phim là nhìn thấy nó, liền gật đầu.
“Đúng rồi, có chuyện phải hỏi ý em.” Văn Dữ nói.
Diệp Diễm Thanh bưng ly cà phê phòng tranh cung cấp, gật đầu ý bảo tiếp tục.
“Sau khi trở về, anh có một buổi công chiếu cần phải tham gia, vì anh có làm khách mời, mà đạo diễn đã từng chỉ bảo cho anh rất nhiều lúc anh mới vào nghề, cho nên phải nể mặt ông ấy. Em có muốn đi cùng anh không?” Văn Dữ trọng tình trọng nghĩa. Lúc trước, đối phương mời hắn là vì diễn viên đã nhận vai gặp phải tai nạn, nên hắn tới cứu, giờ đạo diễn ngỏ ý mời hắn tham gia công chiếu hắn cũng đồng ý luôn. Vì để giúp Diệp Diễm Thanh mau chóng khắc phục chứng lo âu mà gần như không nhận việc làm, nhưng mà nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, tham gia vài hoạt động lộ mặt vẫn cần phải làm, để fans yên tâm.
Diệp Diễm Thanh chưa từng tham gia công chiếu nên hỏi: “Anh mang em đi có tiện không?”
Văn Dữ cười nói: “Không có gì là không tiện, đạo diễn vốn hỏi anh mang em theo mà anh vẫn chưa trả lời.”
Diệp Diễm Thanh có hơi hứng thú, bữa đó chắc là chỉ lộ mặt một chút thôi, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ cùng tham gia sự kiện sau khi kết hôn, Diệp Diễm Thanh rất muốn đi, tiện thể bổ sung kiến thức luôn.
“Được chứ.”
Văn Dữ ý cười càng sâu: “Muốn mặc đồ tình nhân không?”
Diệp Diễm Thanh nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng từ chối nói: “Đừng, anh không phải là diễn viên chính mà chỉ là khách mời thôi á, không nên đoạt spotlight của người ta.”
Lễ trao giải mặc đồ tình nhân thế nào cũng được, nhưng buổi công chiếu đầu tiên thì không cần thiết, vốn dĩ lưu lượng của bọn họ đã cao, nếu lại mặc đồ tình nhân thì chắc chắn sẽ bị bọn anti đem ra mắng, là chuyện không tốt cho cả bộ phim lẫn Văn Dữ.
“Vậy cũng được, đợi lần sau anh công chiếu bộ phim mới do anh đóng vai chính thì bọn mình sẽ mặc đồ đôi.” Văn Dữ cũng không muốn tạo thêm áp lực cho Diệp Diễm Thanh, tự nhiên làm theo ý của Diệp Diễm Thanh.
Vẽ tranh xong rồi, hai người lại đi mát xa để toàn thân thoải mái rồi mới đi ăn cơm trưa.
Diệp Diễm Thanh chọn ăn hamburger tự chọn, nhà hàng để khách tự chọn bánh mì, thức ăn kèm, nước sốt, cũng như loại thịt mình muốn, sau đó nhân viên sẽ đem đi nướng hoặc chiên theo ý khách rồi sắp xếp thành một cái hamburger hoàn hảo đưa cho khách.
Người thích sống ảo sẽ chọn nhiều món ăn kèm khác nhau để tạo thành một cái hamburger khổng lồ, nhìn qua rất có kỹ xảo, cũng rất lợi hại, có điều tranh đua thế nào cũng không được lãng phí đồ ăn.
Diệp Diễm Thanh không có ý tranh đua, chỉ là chọn theo khẩu vị, hắn chọn vài vị nước sốt mình chưa từng thử qua, trộn tất cả lại với nhau thành một chén nước sốt thập cẩm, ngon hay dở gì cũng thử.
Còn Văn Dữ thì bị Diệp Diễm Thanh tống cổ đi lấy đồ uống, salad cùng món ăn vặt. Mấy việc này thật sự không thích hợp với Văn Dữ, vừa rồi Văn Dữ đổ nước sốt như thác nước, chảy ra toàn mâm, còn bên trong hamburger lại không có gì, không đẹp bằng cách cửa hàng làm cho.
Hai người đàn ông ăn bốn cái hamburger là chuyện nhỏ, Diệp Diễm Thanh chọn bốn hương vị khác nhau để chia với Văn Dữ, lợi ích có bạn trai là ở đây!
Diệp Diễm Thanh cầm khay thức ăn về chỗ ngồi, lại không thấy Văn Dữ, tìm khắp mọi nơi thì thấy Văn Dữ đang đứng gần với một cô gái ở chỗ đồ ăn vặt.
Diệp Diễm Thanh nhận ra cô gái đó, là nghệ sĩ tới quay chương trình thực tế, tên Hà Phan, bao nhiêu tuổi thì Diệp Diễm Thanh không rõ, nhắm chừng cỡ 24-25, tham gia không ít phim truyền hình thần tượng.
Hà Phan có dáng người đẹp, vòng nào ra vòng đó, mặc một chiếc đầm hoa màu vàng nhạt, tóc nhuộm nâu, óng ả xõa ngang lưng. Hà Phan không đứng gần Văn Dữ cho lắm, nhưng vẫn luôn nói chuyện với hắn, bưng cái dĩa không như đang chọn đồ ăn.
Diệp Diễm Thanh ngồi xuống, chống cằm ăn hamburger, nhưng đôi mắt vẫn luôn lưu tại bên người Văn Dữ. Hắn không tức giận, cũng không có gì phải nổi giận hết. Hôm qua, video bị tung lên mạng không gây nhiều tiếng vang cho chương trình, bây giờ có người ngồi không yên, muốn tiếp cận là chuyện trong dự kiến, mà hành động ở nơi công cộng chắc chắn sẽ truyền ra tai tiếng, lại có thể xây dựng thêm hình ảnh cho bản thân, chẳng qua……
Văn Dữ không lộ ra biểu tình, hiển nhiên không thân với Hà Phan, cũng không hứng thú. Đến khi khay đầy đồ ăn, Văn Dữ không biết nói câu gì, mà Hà Phan cũng không lại gần, nụ cười cũng biến mất.
“Thấy hết rồi à?” Lúc đi về bàn, Văn Dữ thấy ánh mắt của Diệp Diễm Thanh vẫn luôn dừng