Diệp Diễm Thanh bị hôn đến tối tăm mặt mũi, thở hổn hển, người cũng có vẻ ngốc ngốc.
Văn Dữ nhìn đôi môi đỏ hơn ngày thường rất nhiều của hắn, chọt chọt chóp mũi: “Sao lại ngốc vậy nè?”
Diệp Diễm Thanh chưa hoàn hồn, còn đang đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt của Văn Dữ, không phản bác lấy một câu.
Văn Dữ chọc hắn: “Lấy ra bản lĩnh chụp EE cho anh xem, bị động như vậy là muốn anh ăn thật đấy à?”
Diệp Diễm Thanh không đáp lại, chỉ dùng ngón trỏ tay phải lướt từ cằm qua cổ áo của Văn Dữ, đi đến nút áo đầu tiên của áo sơ mi, không có ý cởi bỏ, đầu ngón tay lại xoay tròn……
Văn Dữ vội vàng bắt tay ngón tay hắn: “Đừng thổi lửa chứ, em biết là anh không khống chế được bản thân với em mà.”
Diệp Diễm Thanh thoáng hoàn hồn, cười rộ lên.
Văn Dữ lại chuồn chuồn lướt nước mà hôn lên bờ môi của hắn: “Ở bên cạnh em riết rồi đi làm cứ như tra tấn anh vậy, hận không thể mỗi giờ ở bên cạnh em.”
“Không nhìn ra được đó nha.” Diệp Diễm Thanh không nể tình chút nào, như là giả bộ không đọc được không khí ám muội này. Cũng không thể trách hắn, khi Văn Dữ tiễn hắn đi làm, chưa bao giờ làm nũng níu kéo, mà lúc Văn Dữ tự mình ra cửa cũng như hồi trước, không hề câu giờ.
Văn Dữ vừa tức giận vừa buồn cười: “Nếu em nhìn ra được, thì cả thế giới này đều nhìn được hết, đến lúc đó chỉ sợ người ngoài sẽ dán thêm cái nhãn “Mê vợ” lên trán anh, còn Vu Dĩnh khẳng định sẽ đuổi giết anh.”
Diệp Diễm Thanh cười giòn tan: “Vậy thì rất là đáng sợ à nha.”
Đến lúc đó khẳng định hiện tượng fans thoát khỏi fandom sẽ rất là nghiêm trọng. Nói đi nói lại hắn lúc nào mà chẳng muốn ở cạnh Văn Dữ chứ? Nhưng công việc cũng rất quan trọng, không thể được cái này mất cái khác. Là người trưởng thành ai mà chẳng phải trải qua chuyện này, chẳng qua bọn họ là người của công chúng, càng phải chú ý, nếu không sẽ bị bôi xấu, ảnh hưởng đến sự nghiệp.
Văn Dữ cúi người ôm hắn, nói ở bên tai hắn: “Chờ kì nghỉ lần tới anh sẽ yêu em đàng hoàng.”
Diệp Diễm Thanh không phải là trẻ con, tự nhiên hiểu Văn Dữ có ý gì, mắc cỡ không lên tiếng, nhưng tay lại ôm lấy Văn Dữ. Ở trước mặt người mình thương, bọn họ đều giống nhau.
Chuyện mời Hàn Lệ về làm biên đạo múa là Diệp Diễm Thanh tự mình đề cập với đoàn đội, tổ kế hoạch nói sẽ liên lạc với Hàn Lệ, để xem đối phương có thời gian hay không, mặt khác, bởi vì vẫn chưa xác định được ca khúc chủ đề, cho nên trước mắt chỉ có thể hẹn thời giờ, còn vũ đạo thế nào thì còn phải chờ thêm.
Diệp Diễm Thanh không có ý kiến, không có bài hát nào trong album này mà hắn không thích, cho nên hắn đang rầu thúi ruột đây, hắn và đoàn đội đã bàn luận khá nhiều lần nhưng vẫn chưa thống nhất được ý kiến.
Văn Dữ đột nhiên nhận được điện thoại từ Lộ Ngôn Chi, nói là Tạ Tuấn Nam thông qua quan hệ tìm được tới mình, hy vọng Văn Dữ có thể nể mặt, tìm cơ hội giúp Hà Phan lấy lại hình tượng, đều là người trong giới, không đụng không quen nhau, sau này còn có cơ hội hợp tác, thật sự không cần thiết làm chuyện khó coi như vậy.
Văn Dữ cười lạnh: “Bên Tạ Tuấn Nam ra sao?”
Nói chuyện với Lộ Ngôn Chi, Văn Dữ không cần phải khách khí.
Lộ Ngôn Chi trào phúng: “Nghe nói Hà Phan là tình nhân mới, cưng chiều lắm.”
“Cô nàng này cũng có đầu óc ghê nhỉ, biết đi theo Tạ Tuấn Nam thì không thể truyền ra tai tiếng, cho nên lúc ấy cọ nhiệt độ cũng chỉ đặt mình ở vị trí fans và bạn bè thôi.” Nếu lúc ấy Hà Phan không thông minh kéo tai tiếng với Văn Dữ, thì Tạ Tuấn Nam cũng không có khả năng vứt hết sĩ diện tìm quan hệ nói giúp cho.
“Đúng vậy, không có đầu óc thì sao quyến rũ được cáo già Tạ Tuấn Nam?” Lộ Ngôn Chi rất chướng mắt mấy quy tắc ngầm trong giới, hắn cũng ra lệnh nghiêm cấm nghệ sĩ, người đại diện hay nhân viên của Tinh Lộ có hành vi như vậy, một khi phát hiện lập tức thanh lý hợp đồng.
Văn Dữ cũng không nể mặt nói: “Đừng để ý đến lão, nếu lão lại tìm cậu, cậu bảo lão trực tiếp tìm tớ. Muốn tớ nể tình à, lão là cái thá gì chứ?”
Văn Dữ từ lúc tiến vào giới này đã không nể mặt ai, người chính phái thì không cần, còn những kẻ tâm tư bất chính thì nể mặt họ một lần, họ sẽ leo lên đầu làm ông nội luôn.
Lộ Ngôn Chi cười khẽ: “Tớ đoán cậu sẽ nói như vậy, đã đuổi rồi.”
“Ừ, còn lằng nhằng nữa cứ nói với tớ.” Có một số việc tuy Lộ Ngôn Chi có thể xử lý, nhưng hắn cũng không có lý do để bạn tốt che chắn cho mình.
“À. Tớ nhiều chuyện một chút, cậu với DIệp Diễm Thanh là sao vậy?” Gần đây tin tức của hai người thường xuyên xuất hiện ở hot search, đều là khoe ân ái, mà lấy hiểu biết của anh với Văn Dữ, nếu không phải có thay đổi, thì Văn Dữ sẽ khinh thường làm mấy chuyện vớ vẩn này.
Văn Dữ cười nói: “Quên, chưa nói với cậu, trách tớ, tớ và Diệp Diễm Thanh đến với nhau, cậu chuẩn bị tốt bao lì xì nhá, bữa nào mời bọn này ăn cơm.”
“Ế, cái này hai người phải mời tớ mà?” Lộ Ngôn Chi cũng không bất ngờ, bạn thân tìm được một nửa của mình, là chuyện đáng ăn mừng.
“Tốt xấu gì cũng là em dâu của cậu đó, theo lý thì cậu phải mời.”
“Tớ chỉ lớn hơn cậu có một tháng, hơn nữa cậu có gọi tớ bằng ‘anh’ đâu, giờ có vợ rồi mới nhớ tới chức danh ‘em dâu’ này à?” Lộ Ngôn Chi cà khịa.
Văn Dữ không để ý: “Chờ cậu tìm được chị dâu thì tớ mời lại, công bằng chưa?”
Lộ Ngôn Chi dừng một chút, nói: “Được, nói là làm.”
Cúp điện thoại, Văn Dữ quay đầu đăng Weibo ——
Văn Dữ V: Bạn có người đỡ đầu, tôi cũng có, đừng có ở đó mà lộn xộn, tôi không nể mặt ai hết.
Người bị ám chỉ trong bài đăng thật không rõ ràng, phạm vi lại lớn, gây nên không ít tò mò.
【 Anh Văn Dữ bị gì vậy? 】
【 ai chọc giận anh tui? 】
【 khụ, do tui nghĩ nhiều chăng? Có khi nào liên quan tới Diệp DIễm Thanh không ta? 】
【 hình như có người nói anh nể tình, nhưng anh không thích, nên cảnh cáo người đó chăng. 】
【 một like cho lầu trên, cho bạn điểm 10. 】
【 tui lấy ghế, cắt dưa, chuẩn bị ngồi hóng. 】
Các fans vô cùng náo nhiệt suy đoán, Văn Dữ cũng không thấy, nhưng rất nhanh sau đó hắn nhận được điện thoại từ Vu Dĩnh.
“Cậu làm cái gì vậy? Muốn chém ai thì cũng nên nói cho chị trước một tiếng chứ?” Vu Dĩnh bị phóng viên gọi đến làm phiền, cô còn tưởng Văn Dữ bị ai nói xấu, ai dè Văn Dữ tự mình trồng dưa, sao trước giờ cô không phát hiện ra Văn Dữ là nông dân trồng dưa chính hiệu chứ?
Văn Dữ cũng không giấu, kể chuyện Lộ Ngôn Chi vừa nói cho Vu Dĩnh nghe.
Vu Dĩnh cạn lời, cô cũng không biết Tạ Tuấn Nam rốt cuộc nghĩ thế nào mà cho rằng Văn Dữ sẽ nể mặt lão mới hay?
Có điều Vu Dĩnh cũng không thể không nói vài câu: “Chị biết cậu không ăn nổi cục tức này, sao không đợi tới lần sau hố Tạ Tuấn Nam, hà tất phải hô hoán lên cho cả thiên hạ đều biết hả?”
Văn Dữ cười lạnh: “Chị coi như em trả thù riêng đi. Lúc trước, nếu không phải Gia Nghệ chẳng quan tâm tới anti, cũng không để ý tới đấu đá nội bộ, thì Diễm Thanh cũng không đến mức bị chứng lo âu sân khấu.”
Vu Dĩnh không phản bác nổi một câu, với quan hệ hiện giờ giữa Văn Dữ và Diệp Diễm Thanh, Tạ Tuấn Nam một hai phải tự mình đụng tới ổ kiến lửa hay sao? Văn Dữ vẫn luôn chờ cơ hội để xả giận, trước kia không có lý do, mà bây giờ, Hà Phan và Tạ Tuấn Nam tự nhiên tới tặng một lý do thì sao Văn Dữ không nhân cơ hội để xả giận chứ?
Vu Dĩnh cũng không muốn quản: “Biết rồi, chị sẽ an bài người khống chế bình luận, cậu cũng đừng làm quá, kẻo người ta lại chuyển sang Diệp Diễm Thanh thì khổ.”
“Em biết.”
Ném điện thoại di động lên sô pha, Văn Dữ khe khẽ thở dài, hắn nuốt không trôi cơn giận này