Bài Diệp Diễm Thanh hát không có trong danh sách bài hát của liveshow lần này, nếu không sẽ tạo nên hiềm khích không đáng có, bởi vì so về giọng ca hay kĩ thuật Diệp Diễm Thanh vẫn luôn đứng đầu, còn Đinh Tri Nhã tuy giỏi về mọi mặt nhưng không đứng cùng trên một trục hoành với Diệp Diễm Thanh, cho nên Diệp Diễm Thanh rất cẩn thận trong việc lựa chọn bài hát để tránh bị người ta đem ra so sánh.
Diệp Diễm Thanh thừa dịp tâm trạng khá tốt nên chuyển sang bài hát mới. Bởi vì chỉ có đàn dương cầm, cho nên Diệp Diễm Thanh chọn bài hắn đã viết sau khi đi du lịch với Văn Dữ.
Muốn người nghe nhớ rõ bài hát mới thì giai điệu phải bắt tai, ca từ phải dễ nhớ, Diệp Diễm Thanh rất thích bài hát này do nó không có hiệu ứng chỉnh âm, chỉ là một bài tình ca mộc mạc, Diệp Diễm Thanh luôn nghĩ tới Văn Dữ đang đứng chờ mình ở trong hậu trường mà quên hết tất thảy, ngược lại làm cho hình ảnh càng thêm mỹ miều.
Hai mươi phút chớp mắt trôi qua nhanh hơn trong tưởng tượng của Diệp Diễm Thanh, như là hắn vừa mới bắt đầu mà đã kết thúc, cảm giác chưa thỏa mãn lại làm cho Diệp Diễm Thanh phấn khởi. Hắn làm được rồi, hắn đứng trên sân khấu hát một bài hoàn chỉnh, là một bước tiến dài đó, đây là chuyện hắn không dám nghĩ tới, vậy mà bây giờ làm được hắn chỉ nghĩ tới Văn Dữ, muốn anh ấy nói vài câu ngon ngọt dỗ dành với mình, có thêm bánh kem nữa thì càng tuyệt vời!
Diệp Diễm Thanh không màng chào hỏi nhân viên công tác, chạy một mạch tới phòng nghỉ.
Văn Dữ đã chờ sẵn từ sớm, hắn vừa vào cửa là bị Văn Dữ ôm vào lòng.
Diệp Diễm Thanh nhếch miệng cười nói: “Anh thấy chứ?”
“Thấy được, giỏi qúa đi!” Văn Dữ khen thưởng, kỳ thật hắn và Ngải Trừng đã chuẩn bị tâm lý hết rồi, hắn còn nghĩ tới một đống lời ngon ngọt để an ủi, kết quả là không dùng được, Diệp Diễm Thanh tiến bộ rất nhanh, cho thấy sự quyết tâm của mình.
“Em thấy không chân thật cho lắm.”
Văn Dữ hôn hôn lỗ tai hắn: “Chân thật không?”
“Có chút xíu……”
Âm cuối bị bao phủ trong cái hôn của Văn Dữ, nhưng nơi này là phòng nghỉ nơi hậu trường, hắn cũng không thể hôn lâu, chỉ trong chốc lát liền buông Diệp Diễm Thanh ra: “Hiện tại thì sao?”
Diệp Diễm Thanh cười nhìn hắn, theo bản năng mà liếm liếm môi, đây chẳng khác gì đang khiêu khích Văn Dữ cả, Văn Dữ tự nhận mình biết cách kiềm chế, muốn nói chuyện yêu đương với Diệp Diễm Thanh trước, rồi mới thuận theo tự nhiên tiến hành tới bước tiếp theo, nhưng Diệp Diễm Thanh luôn vô tình trêu chọc, làm cho hắn cảm thấy bản thân cứ như là Liễu Hạ Huệ.
Ngải Trừng biết Diệp Diễm Thanh sẽ chạy về phòng nghỉ tìm Văn Dữ, cô chủ động cảm ơn nhân viên công tác, sắp xếp chu đáo mọi chuyện rồi mới gõ cửa phòng nghỉ.
Văn Dữ mở cửa, nói: “Tôi sẽ lái xe tới cổng G, gặp hai người ở đó nhé!”
Cổng G dành cho nhân viên, Diệp Diễm Thanh ra vào đều đi bên đó.
Văn Dữ rời đi rồi, Ngải Trừng cũng đỏ đôi mắt, dùng sức vỗ vỗ bả vai Diệp Diễm Thanh, nức nở nói: “Tuyệt lắm.”
Biết tình trạng này sẽ lặp đi lặp lại, nhưng cô tin tưởng lần đột phá này sẽ giúp Diệp Diễm Thanh lấy lại tự tin để đứng trên sân khấu một lần nữa.
Diệp Diễm Thanh mỉm cười, ôm lấy Ngải Trừng: “Chị, vất vả cho chị rồi.”
Ngải Trừng cố nén không làm nước mắt rớt ra, chỉ cười nói: “Đồ ngốc này, em phải cố gắng hơn nữa nha.”
“Em biết.”
Đưa Ngải Trừng về nhà trước rồi hai người mới trở về nhà mình.
Văn Dữ đã chuẩn bị bánh kem từ sớm, là tiệm bánh mà Diệp Diễm Thanh thích.
Tâm tình của Diệp Diễm Thanh khá tốt nên cả người cũng thả lỏng, giống như tất cả áp lực đã được giải phóng, thư thả ngồi trên ghế ăn bánh kem.
Văn Dữ cười: “Không xem quà tặng là gì trước à?”
Diệp Diễm Thanh lúc này mới phát hiện bên cạnh bánh kem còn có một cái hộp.
Hộp quà hơi nặng, Diệp Diễm Thanh không vội mở ra, chỉ hỏi: “Đừng nói là anh chuẩn bị hai phần quà đó chứ? Nếu hôm nay em không hát được thì có thêm một phần quà an ủi phải không?”
Văn Dữ khom lưng hôn trán hắn, ngồi vào bên cạnh: “Không có, chỉ có một phần này thôi. Hôm nay có thành công hay thất bại thì anh vẫn chuẩn bị cho em.”
Diệp Diễm Thanh có chút mong đợi, mở hộp ra, bên trong là một cái microphone, nạm một vòng ngọc bích, vừa nhìn là biết nó cùng một bộ với tai nghe. Microphone không lớn, vừa vặn với nắm tay của hắn, trọng lượng cũng thích hợp, Diệp Diễm Thanh vừa thấy logo khắc bên dưới là kinh ngạc không thôi.
“Anh đặt mua cái này từ hồi nào vậy?” Nhãn hiệu này được rất nhiều nghệ sĩ tin tưởng, có thể nói là nhãn hiệu số một trong giới, muốn đặt mua phải xếp hàng chờ rất lâu.
Văn Dữ mỉm cười nói: “Đặt lúc mua tai nghe cho em, gửi tới ba ngày trước, đây là điềm tốt đúng không, gửi tới đúng thời điểm quá chừng.”
Diệp Diễm Thanh vuốt microphone, có chút cảm khái, nếu hôm nay mình không hát được thì hẳn là sẽ rất vui khi nhận được món quà này, nhưng chắc là sẽ có chút thất vọng nhỉ? Hết thảy chỉ là suy đoán của hắn.
“Cảm ơn, em rất thích.”
Văn Dữ nắm lấy tay hắn: “Hy vọng em sẽ dùng đến nó.”
Đồ dùng trên sân khấu còn có rất nhiều món, hắn có thể chậm rãi chuẩn bị, còn Diệp Diễm Thanh cũng có thể chậm rãi khôi phục, không vội, gãi đúng chỗ ngứa quan trọng hơn.
“Được.” Diệp Diễm Thanh cười đáp lời, chuẩn bị đặt microphone bên cạnh bó hoa khô kia để lấy động lực.
Diệp Diễm Thanh vui vui vẻ vẻ ăn bánh kem, nghe Văn Dữ nói rất nhiều lời ngọt ngọt ngào ngào âu yếm, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc đó, đoạn nhạc hắn biểu diễn trong liveshow của Đinh Tri Nhã bị fans loan truyền khắp nơi, nhận được hưởng ứng nhiệt liệt ——
【 mỗi lần nghe Diễm Thanh ca hát là tôi cảm thấy cả người lâng lâng, không tự giác mỉm cười, thật là thoải mái quá mà. 】
【 Càng nghe càng chìm đắm trong giọng hát của Diễm Thanh, mị xúc động muốn chớt! 】
【 Diễm Thanh hát bài của Đinh Tri Nhã hay ghê luôn, yêu yêu. 】
【 là bài hát mới hả? Bài thứ hai Diệp Diễm Thanh hát là bài mới hả? 】
【 chắc là bài mới trong album? Dễ nghe thiệt đó! 】
【 có thể trình diễn bài hát mới trong concert của người