Hành lang nhỏ hẹp, muốn làm bộ không quen biết là chuyện rất khó. Diệp Diễm Thanh không ngờ mình lại chứng kiến chuyện như vậy, dù hắn không thích Trọng Tỉnh, cũng sẽ không hãm hại gã, vì hai người đã sớm không cùng một thế giới rồi.
Văn Dữ nói khẽ với Diệp Diễm Thanh: “Đó là phòng của Ngôn Chi.”
Tích tắc Diệp Diễm Thanh từ xấu hổ biến thành kinh ngạc —— chuyện gì đang xảy ra đây?
Văn Dữ kéo Diệp Diễm Thanh đi qua đó, Văn Dữ biết mật mã cửa phòng nên trực tiếp mở cửa.
“Cút!” Bên trong truyền đến tiếng nói đầy phẫn nộ của Lộ Ngôn Chi.
Văn Dữ nói: “Là tớ.”
Cửa phòng chưa đóng lại ngay, Diệp Diễm Thanh đứng ở cạnh cửa nhìn Trọng Tỉnh.
Trọng Tỉnh cắn cắn môi, đỡ vách tường đứng lên, ánh mắt bất thiện liếc Diệp Diễm Thanh một cái: “Sao? Buồn cười lắm à?”
Diệp Diễm Thanh không tiếp lời, không đến mức buồn cười, nhưng hắn thấy Trọng Tỉnh đang tự tìm đường chết.
Trọng Tỉnh cũng không để ý hắn nghĩ như thế nào, không lộ ra vẻ xấu hổ, chỉ nói: “Diệp Diễm Thanh, mạng mày thật tốt, không phải ai cũng giống mày đâu.”
Nói xong, Trọng Tỉnh nhặt lên đồ vật rơi trên mặt đất, rời đi không luyến tiếc.
Nếu là ở trước kia, thì Diệp Diễm Thanh sẽ không nhận lời khen mình có mạng tốt, nhưng từ khi ở cùng Văn Dữ, hắn cảm thấy vận khí của mình ngày càng lên hương, có lẽ vận khí cả đời này của hắn đều dựa vào Văn Dữ.
Five1 giải tán, Trọng Tỉnh không có công ty quản lý, chỉ còn lại người quản lý trong một công ty nhỏ, tài nguyên có hạn. Là người có chí tiến thủ, Trọng Tỉnh muốn nhảy lên công ty lớn hơn không phải là chuyện gì đáng chê trách. Không thể nghi ngờ Tinh Lộ chính là lựa chọn tốt nhất, Gia Nghệ cũng không tồi, nhưng tài nguyên thiên vị quá nhiều, chưa chắc có lợi với Trọng Tỉnh. Mà Trọng Tỉnh nghĩ không sai, nhưng chủ ý đánh lên Lộ Ngôn Chi thì lại quá sai lầm, Lộ Ngôn Chi không phải là loại người như vậy, Trọng Tỉnh tùy tiện hành sự, chỉ nhận lại quả đắng.
Diệp Diễm Thanh khẽ thở dài. Hắn không quản chuyện của Trọng Tỉnh, cũng chẳng có ý định tham gia, chỉ là cảm thấy làm một ông chủ đứng đắn thiệt là khó quá. Sau này chờ phòng làm việc của Văn Dữ vững mạnh, bồi dưỡng được một ít nghệ sĩ, nói không chừng đến lúc đó Văn Dữ cũng trở thành đối tượng được người khác mơ ước.
Vào phòng, Lộ Ngôn Chi ngồi ở mép giường uống nước, Văn Dữ cười như không cười mà ngồi ở trên sô pha, bên cạnh là mâm đồ ăn khuya, có salad, có cháo, hẳn là bữa ăn khuya mà Lộ Ngôn Chi đã gọi.
“Diễm Thanh, tới đây, dưa hấu ngọt lắm.” Văn Dữ ăn dưa hấu, như là nhờ nó giải rượu.
Diệp Diễm Thanh chào hỏi với Lộ Ngôn Chi, thân phận của hắn khác với Văn Dữ. Văn Dữ nhìn thấy bạn thân bị người ta chiếm tiện nghi, hắn có thể trêu chọc đối phương, nhưng Diệp Diễm Thanh là nhân viên cấp dưới, vẫn nên thành thật một chút, không nên tìm lấy phiền phức cho bản thân.
Cầm một miếng dưa hấu đưa cho Diệp Diễm Thanh, Văn Dữ cười hỏi: “Nói đi, sao lại bị thế này?”
Lộ Ngôn Chi đặt ly nước xuống bên cạnh, không thoải mái trả lời: “Vừa vào cửa là tớ gọi phục vụ bữa khuya, bảo bọn họ trực tiếp đưa vào, sau đó đi tắm. Chờ tớ tắm xong ra ngoài là thấy cậu ta không một mảnh vải nằm ở trên giường mình, quần áo phục vụ rơi vãi trên đất, hẳn là thông đồng với nhân viên ở đây.”
“Đừng tới chỗ này nữa.” Văn Dữ nói. Bò lên giường là chuyện nhỏ, làm chuyện nguy hiểm khác thì sao? Mặc kệ hội quán biết hay không biết, đều là do quản lý sơ sẩy, với người có địa vị như bọn họ thì sẽ không có cơ hội thứ hai.
Lộ Ngôn Chi gật đầu, hỏi Diệp Diễm Thanh: “Đưa tôi về nhà được không?”
Gọi xe cũng được thôi, nhưng anh em với vợ anh em đều ở đây, sao lại không hỏi.
Diệp Diễm Thanh gật đầu: “Được chứ.”
Lộ Ngôn Chi lấy quần áo rồi vào toilet thay đồ, nếu chỉ có Văn Dữ ở đây, thì hắn không cần để tâm đến điều này.
Việc này xem ra rất phiền lòng, Lộ Ngôn Chi chưa bao giờ gặp phải chuyện hoang đường thế kia, Văn Dữ muốn giải tỏa căng thẳng cho Lộ Ngôn Chi, cả đường đi nói đông nói tây, chờ đến khi Lộ Ngôn Chi xuống xe sắc mặt đã khá hơn rất nhiều.
Trên đường về nhà, Văn Dữ cảm khái nói: “Thật là muốn giục Ngôn Chi nhanh chóng lập gia đình đi, ít ra uống say còn có người chở cậu ta về, người khác muốn leo giường cũng chùn bước. Bây giờ cậu ta chẳng khác gì miếng thịt mỡ treo chạn bếp, ai nhìn cũng muốn cắn một miếng.”
Diệp Diễm Thanh cười nói: “Đâu phải muốn cưới là cưới được đâu anh, phải gặp người thích hợp chứ.”
“Thì phải đi tìm mới gặp được chứ, người cuồng công việc như cậu ta đi đâu gặp người đây?”
Diệp Diễm Thanh không phải là người nhiều chuyện, nhưng bởi vì là bạn thân của Văn Dữ, coi như là nói chuyện phiếm: “Gia đình ông chủ Lộ không thúc giục gì ạ?”
Văn Dữ bật cười: “Thời đại nào rồi, gia đình có sắp xếp cậu ta cũng chẳng muốn đi, để tránh gây xấu hổ cho hai nhà nên chẳng ai thèm quản nữa.”
Nói đến Lộ Ngôn Chi, Diệp Diễm Thanh không nhịn được, hỏi: “Anh thì sao? Trong nhà có sắp xếp gì cho anh không?”
Văn Dữ cười nhạo: “Từ sau khi anh đậu đại học, ở trong mắt ba mẹ anh công tác chính là con trai ruột, anh là quà tặng kèm nên hai người họ mới mặc kệ anh.”
“Vậy con đường anh đi trong giới này cũng không dễ dàng ha.” Trong giới quá nhiều dụ hoặc, đặc biệt là con người có giá trị như Văn Dữ, không bị truyền tai tiếng trừ bỏ năng lực của đoàn đội mà còn do bản thân tự khắc chế nữa.
“À, ba mẹ anh sắp về nước rồi, em về nhà với anh nhé, hai người họ rất muốn gặp em.” Chuyện gia đình nên giải quyết từ sớm.
Diệp Diễm Thanh có hơi ngại ngùng, nhưng cũng không thể từ chối: “Được, chú và dì có sở thích thế nào ạ, anh nói với em để em chuẩn bị quà gặp mặt.”
Văn Dữ chọc hắn: “Em lo may túi ba gang đi, chuẩn bị nhận tiền lì xì của hai ông bà.”
Nghỉ ngơi thêm một ngày, buổi sáng hôm sau, hai người cùng đi ghi hình cho chương trình.
Hai người tới hơi sớm, Triệu Phong và Lưu Di đã tới trước, chào hỏi xong hai người đi về phòng trang điểm.
Chuyên viên trang điểm là người họ thuê, đặc biệt là Diệp Diễm Thanh, bởi vì liên quan đến việc chuyển hình tượng nên kiểu tóc và trang điểm đều có thay đổi, mà điều này cần đến chuyên viên trang điểm có tay nghề. Bởi vì không phải trang điểm để lên sân khấu, cho nên lớp trang điểm lần này mỏng hơn, nhưng vẫn kẻ mắt cho nổi lên thần thái. Diệp Diễm Thanh trang điểm không quá nặng nề mà chỉ thêm vẻ tươi tắn, thậm chí không ai đoán được hắn có trang điểm không. Gương mặt của Diệp Diễm Thanh khác với các nghệ sĩ nam trong giới, không những không hề gây phản cảm khi có trang điểm, mà còn rất được lòng các hãng mỹ phẩm.
Ở lần chụp ảnh trước, Diệp Diễm Thanh đã cắt tóc ngắn một chút, bởi vì kiểu tóc để mái dày không còn thịnh hành nữa. Lần này, Diệp Diễm Thanh chỉ chừa lại vài cọng tóc mái, còn lại đều vuốt cao để lộ ra khuôn mặt cân đối, thanh thoát.
Hôm nay, trang phục Diệp Diễm Thanh chuẩn bị là áo thun màu đen trễ vai, cổ áo được cắt vừa phải để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, còn đằng sau không lộ nửa tấc bả vai. Bởi vì áo thun hơi mỏng, stylist phối thêm áo sơ mi màu đen đính đá cẩm thạch, mà áo sơmi lớn hơn ngày thường một size, không cài nút, hai vạt áo buộc lại chặn trước người, vừa lúc lộ ra áo thun trễ vai bên trong.
Ngoại trừ đôi khuyên tai Văn Dữ chọn cho hắn lần trước, hắn còn mang theo chiếc vòng tay bằng đinh, rạng ngời nhưng không chói lóa, vừa tràn đầy sức sống vừa hợp thời trang, được Diệp Diễm Thanh phối hợp nhuần nhuyễn.
Nếu nói vẻ đẹp xa xôi không thể với tới của Diệp Diễm Thanh khi chụp ảnh quảng cáo cho EE, thì hôm nay chỉ cần ngước mắt là thấy nét đẹp ấy ngay.
Trước khi vào ghi hình, chuyên viên trang điểm che lại dấu hôn trên cổ cho hắn, Văn Dữ ngồi ở bên cạnh cười cười nhìn vành tai đang phiếm hồng, thì nhận được cái liếc mắt miễn phí từ người nào đó.
Quan hệ ngày thường thế nào, có thân quen hay không quen biết, đã tới đây ghi hình, thì đều phải tỏ vẻ mình là người thân thiện.
Trường quay sẽ lần lượt chiếu phần ghi hình đã được cắt nối của bốn nhóm khách mời. Nhóm đầu tiên là vợ chồng Triệu Phong, Lưu Di, y như lời tiên đoán của Văn Dữ, cuộc sống bình thường của hai người này không thể thiếu hình ảnh của cậu con trai bé nhỏ, nhìn chung rất là ấm áp.
Lưu Di cười nói: “So với mấy thanh niên ở đây thì cuộc sống của chúng tôi khá là nhàm chán.”
Người chủ trì tiếp lời: “Không thể nói như vậy, lúc yêu đương thì muốn bao nhiêu bất