Thời gian đăng ký không quá lâu, bọn họ giống như các cặp đôi bình thường khác, làm theo trình tự nhận về hai quyển sổ hồng.
Văn Dữ đặt hai phòng riêng ở nhà hàng, một phòng cho mình và Diệp Diễm Thanh, phòng còn lại cho nhân viên công tác. Giống như đăng kí kết hôn xong liền mời bạn bè tới chung vui, còn có ẩn ý là tối nay còn phải đánh một trận ác liệt nữa. Sau khi công bố tin kết hôn, khẳng định dân mạng lại bùng nổ, yêu cầu Tinh Lộ phối hợp với văn phòng Văn Dữ cũng như đoàn đội của Diệp Diễm Thanh an bài khống chế, phòng ngừa người khác ác ý bêu xấu.
Tách ra ăn cũng là hy vọng nhân viên công tác có thể tự do ăn uống một chút, có thực mới vực được đạo mà.
Nhà hàng này là một tiệm ăn lâu đời, đã truyền qua ba thế hệ, được rất nhiều người lớn tuổi yêu thích vì toàn các món ăn địa phương, chỉ là giá cả hơi cao, không phải là nơi mà người bình thường sẽ tới.
“Nếm thử xem, đều là đặc sản ở đây đó. Món giò heo hon sả này đặt ba ngày mới có, một bàn chỉ có một phần, mùi sả thơm lắm.” Văn Dữ vừa nói vừa gắp một khối to cho Diệp Diễm Thanh.
“Cảm ơn anh Văn Dữ.” Bận rộn cả buổi sáng làm Diệp Diễm Thanh cũng đói bụng, “Anh hay tới đây lắm à?”
Diệp Diễm Thanh là người bản xứ, tuy trước giờ có nghe tên tiệm cơm này, nhưng chưa có dịp tới. Trước kia là do điều kiện trong nhà không cho phép, cha mẹ hắn cũng chỉ là giai cấp làm công ăn lương, lúc bà nội nuôi dưỡng hai chị em lại càng tiết kiệm, vì để dành tiền cho hai chị em ăn học. Sau này, chị gái đi làm thì điều kiện trong nhà có khá hơn, nhưng bà nội quen tiết kiệm nên vẫn chưa có dịp tới đây. Rồi tới khi Diệp Diễm Thanh thành danh, thì bà nội lại qua đời.
Tóm lại là người một nhà, hay bạn bè lâu năm tới tiệm ăn lâu đời như này thì mới có hương vị. Món ăn có hương vị cổ xưa làm gợi lại hồi ức khi còn nhỏ, đây cũng là một phần lạc thú của người thành thị.
Diệp Diễm Thanh nghĩ chờ lần tới chị gái về nước, nếu có thời gian sẽ tới đây ăn. Không ngờ lần đầu tiên hắn tới lại là với Văn Dữ.
“Ừ, trưởng bối trong nhà đặc biệt thích tiệm này. Trước kia, mỗi tháng đều phải tới một hai lần. Sau đó, đồng lứa với ông bà đều đã qua đời, đồng lứa với cha mẹ cũng không còn ở đây, nhưng ngày lễ ngày tết, mở tiệc chiêu đãi bạn bè đều sẽ chọn nơi này. Trước kia mẹ anh còn nói sẽ mở tiệc kết hôn cho anh ở đây. Cuối cùng ngày này cũng tới.” Văn Dữ cười, tiếp tục gắp đồ ăn cho Diệp Diễm Thanh.
Điều kiện trong nhà của Văn Dữ rất tốt, Diệp Diễm Thanh có nghe nói qua. Hắn cũng biết tiệm cơm này không thích hợp đãi tiệc cưới, chỉ có bạn thân của ông chủ mới làm được mấy bàn. Tống nữ sĩ có thể nói như vậy khẳng định có giao tình tốt với ông chủ.
Bữa cơm hôm nay không thể xem như là tiệc cưới, bất quá hắn sẽ nhận tâm ý của Văn Dữ. Vô luận là thật sự chúc mừng, hay là nói vài lời dễ nghe, thì Văn Dữ đã làm việc nên làm, ít nhất là tốt hơn hắn.
“Anh Văn Dữ, anh cũng ăn đi, đừng lo cho tôi.” Văn Dữ vẫn luôn gắp đồ ăn cho hắn, đến bây giờ vẫn chưa cắn ngụm nào.
Văn Dữ khẽ gật đầu, gắp món ăn mình thích.
Ăn được một nửa, Văn Dữ đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Đúng rồi, còn chưa chụp ảnh.”
Diệp Diễm Thanh cho rằng hắn muốn chụp mấy món đồ ăn, nhưng các món đều dùng qua rồi, chụp cũng không có gì đẹp.
Nhưng Văn Dữ lại lấy giấy hôn thú từ trong túi ra, nói: “Chụp cái này để đăng lên Weibo nè. Anh thấy người ta đều khoe như vậy, mình không thể lạc hậu được.”
Diệp Diễm Thanh vừa định hỏi có muốn đi đến bên cửa sổ không, vì chỗ đó có ánh sáng tốt, thì người kia đã nhanh tay đặt hai quyển sổ lên bàn, chụp được hai tấm là xong.
Diệp Diễm Thanh: “……”
Không đặt bối cảnh, không filter, thậm chí không đủ ánh sáng, chụp vô ý thức —— thẳng nam một cây.
Văn Dữ còn đang tự thưởng, hài lòng khoe với Diệp Diễm Thanh, nói: “Dùng tấm này đi, đẹp đó.”
Diệp Diễm Thanh là người cầu toàn, thích chụp ảnh cũng như chỉnh ảnh, nên khi hắn nhìn tấm ảnh quá mức chân thật thế này thì muốn phun tào. Nếu nói Văn Dữ không coi trọng, thì Văn Dữ đã mời hắn tiệc rượu; còn nếu nói anh ta coi trọng, thì trình độ chụp ảnh còn thua đứa trẻ lớp ba.
“Anh, anh có thích nữ giới hay không?” Diệp Diễm Thanh chưa từng nghĩ tới, nhưng nhìn tấm ảnh này làm Diệp Diễm Thanh rất tò mò.
Văn Dữ ngơ ngác: “Không có, từ lúc dậy thì anh đã biết mình thích nam giới.”
“À.” Diệp Diễm Thanh không còn lời nào để nói, cũng không thể phun tào hắn, “Tôi thấy người ta hay chỉnh ảnh trước khi đăng Weibo, sao anh không chỉnh?”
Văn Dữ suy xét ba giây, lắc đầu nói: “Không thích, không muốn giả tạo.”
Vậy thôi, Văn Dữ là người trả tiền đăng kí, người ta muốn làm sao thì làm đi.
Thả lại giấy hôn thú vào túi, Văn Dữ lại lấy ra một đôi nhẫn: “Không biết cậu thích hãng nào, mà đi mua chung cũng không tiện, nên anh tự quyết định. Kích cỡ anh có hỏi Ngải Trừng, hẳn là đeo vừa đó.”
Văn Dữ thật đúng là không như trong suy nghĩ của hắn, Diệp Diễm Thanh cũng cảm thấy mình không đủ thành ý, chuyện quan trọng như vậy mà hắn không nghĩ tới.
“Anh, để anh lo lắng quá rồi, là tôi không suy nghĩ chu toàn.” Vấn đề này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, hiện tại phóng viên mắt rất tinh, không mang nhẫn trên tay đủ để cho bọn họ viết một ngàn bài.
Văn Dữ không thèm để ý cười cười: “Cậu còn nhỏ, suy nghĩ không chu toàn là đúng.”
“Nhẫn này bao nhiêu tiền? Để tôi trả lại cho anh.” Nhẫn là nhẫn đôi, không lý nào lại để Văn Dữ trả hết.
“Cậu chắc chứ?” Văn Dữ nhướng mày, “Sau khi ly hôn cậu cũng đâu cần mang, để