Lần đầu tiên Diệp Diễm Thanh tranh giành thứ hạng với album mới trên sân khấu nên tất cả người hâm mộ đều cuống cuồng cả lên. Chỉ trong vòng mười giây mở cửa bán vé, fans ruột đã quét sạch toàn bộ. Vì để chừa vị trí cho fans của các nghệ sĩ khác, tổ chương trình cũng không thể nào bán hết vé cho fans của Diệp Diễm Thanh được, nhưng họ vẫn ưu đãi, đặc biệt bỏ thêm một số vị trí để thỏa mãn fans Diệp.
Mà bởi vì thứ tự và thời gian biểu diễn, và cách dàn dựng sân khấu nên bài hát được đẩy vào gần cuối, vậy thì càng có lợi cho fans Diệp.
Không khí ở hậu trường vẫn sôi động như cũ, Diệp Diễm Thanh ngồi ở phòng hóa trang có thể nghe được tiếng bước chân dồn dập và tiếng nói chuyện qua bộ đàm trên hành lang. Đã lâu rồi hắn không nghe những âm thanh thế này, lúc hắn bị chứng sợ sân khấu hành hạ đã không còn tâm ý nào để nghe mấy tiếng động đó nữa, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện mình có hát ra tiếng được không, hay có khi nào bị lật xe không, lỡ như bị lật xe thì phải làm sao mà thôi.
Cho dù lúc đó ngoài mặt hắn giả bộ bình tĩnh, nhưng bất an vẫn là bất an, không thể phủ nhận. Mà bây giờ, ngoại trừ một chút hồi hộp thì hắn không còn cảm giác gì nữa. Mà trên tất thảy là sau khi buổi biểu diễn này kết thúc cũng là lúc hắn được giở bỏ lệnh kiêng đường, có nghĩa là hắn có thể ăn bánh kem một cách thoải mái rồi, chỉ nghĩ thôi mà cả người đã lâng lâng.
Nhân viên công tác tới gõ cửa, tỏ vẻ Diệp Diễm Thanh có thể chuẩn bị lên sân khấu.
Ngải Trừng còn khẩn trương hơn hắn, lòng bàn tay đầy mồ hôi, tuy không biểu hiện ra mặt, chỉ ôm Diệp Diễm Thanh một cái, nói: “Cố lên!”
“Dạ.” Diệp Diễm Thanh giao điện thoại di động cho Ngải Trừng, mang theo bạn nhảy lên sân khấu.
Ánh đèn trên sân khấu vụt tắt, trên màn hình bắt đầu phát vài cảnh trong《 Kiss Me 》, các fans điên cuồng vẫy vẫy gậy cổ vũ màu tím, cứ như đây không phải là sân khấu ca nhạc, mà là concert riêng của Diệp Diễm Thanh.
Đoạn video ngắn kết thúc, sân khấu khu A bật sáng nhờ vào ánh đèn màu tím đến bây giờ mới thôi, toàn trường quay mờ mờ ảo ảo trong ánh đèn không thấy rõ thiết kế. Bây giờ ánh đèn sáng lên, các fans mới phát hiện ở giữa sân khấu là một hồ nước, xung quanh đặt đầy hoa hồng đỏ tươi, giữa hồ nước là một cái ghế da, ánh đèn chiếu xuống người đang ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo, thần bí ưu nhã.
“Diệp Diễm Thanh, Diệp Diễm Thanh, Diệp Diễm Thanh ——”
Khẩu hiệu chỉnh tề lâm thời làm BMG, ngay sau đó nhạc dạo vang lên, toàn bộ ánh đèn bật sáng làm tất cả mọi người thấy rõ người ngồi ở chỗ kia là Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh mặc một cái áo sơmi màu trắng thêu hoa tử đằng màu tím, như là hoa viên dưới ánh trăng, đi kèm với quần ống rộng, cộng với đôi giày Martin xám. Cách trang điểm và tạo hình giống với trong MV 《 Kiss Me 》, còn đeo một bộ hoa tai hình con bướm.
Vị ngọt kem bơ nơi khóe miệng
Dấu cắn trên ống hút
Bóng đêm bao phủ
Anh thích đốt ngón tay cùng với nụ hôn của em
Đây là khoảng thời gian của chúng ta
Không ai biết đến
Ngăn cách trong căn phòng ấm áp
Ngăn cách toàn bộ âm thanh
Không ai biết đến
——
Giọng hát điêu luyện cộng với ca từ dễ hình dung của Diệp Diễm Thanh làm mọi người bị mê hoặc, đi kèm với vũ đạo lưu loát, không mang ý nghĩa thô tục gì mà lại mang đến hiệu quả như đang giằng co giữa lý trí và dục vọng.
Ánh mắt quyến rũ đầy mê hoặc, bọt nước bắn lên theo từng bước nhảy tràn đầy linh hoạt, mang lại cám dỗ thật thật giả giả, như gần như xa.
Fans điên cuồng la lớn khẩu hiệu, đồng thời hát theo, cả đám kích động đến mức mặt đỏ bừng bừng.
Fans các nhà khác cũng bị ảnh hưởng vẫy vẫy gậy phát sáng theo, trong số họ có rất nhiều người không thuộc bài hát, nhưng nào gây trở ngại với việc bọn họ gào thét cổ vũ chứ.
Diệp Diễm Thanh tựa như một vị vua trẻ tuổi, tràn ngập mị lực, đầy nguyên tắc, đẹp đến mức kinh động lòng người.
Bởi vì cường độ vũ đạo khá lớn nên bài hát có sử dụng lót âm, nhưng đa số vẫn là do Diệp Diễm Thanh hát. Hơi thở ổn định vô cùng như đang nuốt đĩa CD vậy, giọng hát đã được điều chỉnh chút xíu vì phong cách của bài hát, hung hăng quấn lấy lỗ tai người nghe, gắt gao hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Bài hát kết thúc, quần áo của Diệp Diễm Thanh đã bị nước làm ướt, dán sát vào người, phác họa ra đường cong vô cùng duyên dáng, không hề gầy gò tí nào, thậm chí có thể nhìn thấy phần cơ bắp xinh đẹp, quả thực là đẩy mạnh vẻ quyến rũ chết người.
Diệp Diễm Thanh khom lưng chào khán giả, rồi phất phất tay với nhóm fans, sau đó mới cùng bạn nhảy vào bên trong hậu trường.
Khán giả tại hiện trường lúc này vẫn còn reo hò tên của hắn, tựa như sân khấu vẫn chưa kết thúc vậy.
Màn biểu diễn này rất là quan trọng với Diệp Diễm Thanh. Nếu nói sự hưởng ứng nhiệt liệt dành cho album solo đầu tay là bước chuyển mình, thì sân khấu chính là hòn đá cuối cùng mà hắn phải vượt qua, mọi chuyện đã được lắp đặt, chỉ chờ Diệp Diễm Thanh tới thu hoạch mà thôi.
Ngải Trừng khoác tấm áo choàng lên người Diệp Diễm Thanh. Để cả người ướt đẫm mà đi về phòng nghỉ thì không được, đồng thời, Ngải Trừng kích động lắm. Biểu hiện của Diệp Diễm Thanh còn tốt hơn cả mong đợi của cô, phản ứng của khán giả cũng rất tốt, thành công quá lớn làm cô muốn ôm Diệp Diễm Thanh chạy một vòng, nhưng mà thực tế thì cô bế không nổi.
“Tuyệt lắm!” Ngải Trừng giơ ngón tay cái lên.
Hốc mắt của Diệp Diễm Thanh có chút hồng, hắn thật sự quá kích động, còn kích động hơn cả lúc hoàn thành đợt trị liệu đầu tiên nữa kia.
Rất nhiều người đi tới vỗ tay cổ vũ cho Diệp Diễm Thanh, Diệp Diễm Thanh một đường nói cảm ơn cho đến khi về tới phòng nghỉ.
Còn một khoảng thời gian nữa mới tới lúc công bố kết quả, Diệp Diễm Thanh được yêu cầu chờ ở phòng nghỉ, mà kết quả người thắng giải hôm nay đã không còn là bất ngờ nữa.
Trợ lý lấy ra một bộ quần áo khác đã được chuẩn bị từ trước cho Diệp Diễm Thanh thay, vì lúc cùng mọi người lên sân khấu kết thúc thì hắn cũng không thể mặc quần áo ướt được.
Ngải Trừng ký tên xác nhận xong trở về, trong tay ôm một lẳng hoa lan trắng vàng đan xen, rất rất thơm.
Diệp Diễm Thanh nháy mắt nhìn Ngải Trừng, nghĩ thầm: Chị Trừng tặng hoa cho mình hả ta? Không thể nào nha? Chuyện chưa từng xảy ra bao giờ luôn á.
Quả nhiên Ngải Trừng nói: “Có người nhờ quan hệ đưa tới, trên mặt có tấm card đó, em tự xem đi.”
Diệp Diễm Thanh cười nhận lấy, người khác đưa hoa tới hẳn là đã qua tay Ngải Trừng, khẳng định là nhận được thì cô mới nhận, nếu không đã từ chối giúp hắn.
Diệp Diễm Thanh còn nghĩ là Văn Dữ đưa, không ngờ mở tấm card ra nhìn thấy ba chữ “Tống Mỹ Ngọc” thì ngây cả người.
Tống nữ sĩ bận trăm công ngàn việc mà vẫn nhờ người tặng hoa cho hắn, còn là loài hoa lan khó kiếm, quả thật là rất dụng tâm.
Chữ trên tấm card cũng là chữ viết tay, hẳn là Tống nữ sĩ tự tay viết —— Con trai à, mong chờ ngày gặp được con.
Diệp Diễm Thanh ấm lòng lắm, không tự giác bật cười, chỉ với một câu ngắn ngủi đã làm hắn nghĩ tới thái độ của Tống nữ sĩ, có những lời này, hắn cũng an tâm hẳn ra, hồi hộp trong lòng cũng giảm bớt phần nào.
Diệp Diễm Thanh nhắn tin cho Văn Dữ chuyện mình nhận được hoa, hắn cho rằng Văn Dữ đang đóng phim, trễ một chút mới trả lời, không ngờ nhận được tin ngay lập tức.
Văn Dữ: Vui không?
Diệp Diễm Thanh: Vui vẻ! ( tiểu khủng long xoay vòng vòng.jpg)
Văn Dữ: Vậy là tốt rồi, anh có xem phát sóng trực tiếp, muốn về nhà quá à.
Diệp Diễm Thanh đỏ mặt, chuyển đề tài: Lát nữa em đi ăn tối