Tối đó, lúc nói chuyện với Văn Dữ thì Diệp Diễm Thanh đề cập đến chuyện thăm ban.
Văn Dữ rất vui, còn nói cứ tưởng đống quần áo mình chuẩn bị cho Diệp Diễm Thanh phải chờ đến khi đóng máy mới có người mặc.
Diệp Diễm Thanh cũng không nói vì sao mình thay đổi chủ ý, để tránh bị nói mình tự làm tự chịu, dù sao bị cho ăn một đống cẩu lương nên muốn kiếm an ủi đó, có được không?
“Em muốn mua vé bay ngày nào để anh bảo Du Siêu đặt vé.” Văn Dữ nói, hận không thể gặp Diệp Diễm Thanh ngay lúc này.
Có lẽ bị lây bệnh tương tư, vốn dĩ Diệp Diễm Thanh chỉ nhớ Văn Dữ có năm phần, bây giờ đã tăng tới chín phần.
“Tham gia chương trình cuối tuần này xong sẽ đi.” Diệp Diễm Thanh nói.
Văn Dữ cười nói: “Vậy đặt vé vào chiều thứ hai nhé, anh đi đón em, mình ăn tối ở ngoài rồi về khách sạn.”
“Tiện không anh?” Diệp Diễm Thanh không hiểu lắm chuyện quay phim của Văn Dữ, chỉ sợ mình vướng chân.
Văn Dữ nói: “Yên tâm đi, có mấy nhà hàng kín tiếng lắm, bọn anh hay liên hoan ở đó.”
Diệp Diễm Thanh yên tâm: “Quyết định vậy đi.”
“Em nhớ mang theo áo ngủ nhé, anh chưa chuẩn bị cái đó cho em, ra ngoài có thể mặc đồ của anh.” Văn Dữ nhẹ giọng dặn dò.
Lỗ tai Diệp Diễm Thanh ửng đỏ, lần trước Văn Dữ trở về, hắn có mặc qua, nhưng là Văn Dữ giúp hắn mặc. Mà bộ đồ đó mua về là cho Văn Dữ xem, đem qua cũng được thôi.
“Em biết.” Diệp Diễm Thanh giả vờ bình tĩnh nói, “Anh nhớ mình đã hứa gì không?”
Văn Dữ phản ứng nhanh, cười nói: “Yên tâm, nghe lời bà xã đại nhân hết.”
Diệp Diễm Thanh hài lòng, chuyển đề tài sang Lộ Ngôn Chi và Lâm Kỳ Vũ.
Về chuyện Lâm Kỳ Vũ, Văn Dữ nhớ mang máng Lộ Ngôn Chi đã từng nói, nhưng hắn không nhớ rõ: “Mấy ngày nay bận rộn quay phim, anh không có thời gian nói chuyện với Lộ Ngôn Chi, chờ mấy ngày nữa hết bận thì anh sẽ gọi nhiều chuyện một tí.”
Diệp Diễm Thanh ghét bỏ nói: “Hỏi sếp không bằng em hỏi Lâm Kỳ Vũ đi.”
Văn Dữ nghĩ một hồi mới nói: “Em thân với Lâm Kỳ Vũ thật nhưng mà chuyện này khó hỏi lắm. Còn anh với Lộ Ngôn Chi không có kiêng kị gì cả, chuyện gì cũng nói được.”
“Ồ, vậy anh hỏi đi.” Diệp Diễm Thanh nghĩ Văn Dữ nói cũng có lý, chuyện này không phải ai thân với ai hơn mà là ai mặt dày hơn.
Văn Dữ khẽ thở dài: “Bảo bối à, em mau tới đây đi. Hồi đó, anh đi đóng phim ra ra vào vào chỉ có một mình, chẳng nhớ thương ai cả, bây giờ thì khác rồi, ngoại trừ lúc đóng phim, giờ giờ phút phút anh chỉ nhớ tới em thôi.”
Diệp Diễm Thanh nhấp miệng cười, không phải hắn cũng vậy sao?
“Ừm, anh có thèm ăn món gì không để em mang qua cho.” Bên kia hẳn là không thiếu món gì, nhưng có một vài món bên đây mới là chính tông.
Văn Dữ hắng giọng nói: “Không thèm món gì cả, chỉ thèm em thôi.”
Hai người trò chuyện tới khuya, nhưng hôm sau Diệp Diễm Thanh vẫn dậy rất sớm, hôm nay hắn muốn đi tái khám ở chỗ bác sĩ Đỗ, đã đặt hẹn từ trước.
Tại phòng khám, Diệp Diễm Thanh gặp Từ Du Dao.
“Đã lâu không gặp, công tác có thuận lợi không?” Diệp Diễm Thanh chủ động chào hỏi.
Đôi mắt Từ Du Dao tỏa sáng, không phải mỗi lần cô tới đây đều gặp được Diệp Diễm Thanh, mà nhìn tâm lý của Diệp Diễm Thanh càng ngày càng tốt, cô cũng vui lây: “Vẫn ổn, tôi có mua album của anh, hay lắm đó.”
Cô không nói cô đã mua mười album ủng hộ đâu!
“Cảm ơn.” Diệp Diễm Thanh ôn hòa cười nói, “Trưa nay có bận không? Cùng nhau ăn cơm đi?”
Từ Du Dao là em họ của Văn Dữ, tình cờ gặp thì hắn vẫn nên mời người ta một bữa cơm, hơn nữa hắn nghe Văn Dữ nói, bác sĩ Đỗ là do Từ Du Dao giúp đỡ liên lạc.
Từ Du Dao nào dám từ chối cơ hội ngàn năm có một này? Vội vàng gật đầu: “Có chứ, anh muốn ăn món gì? Tôi đặt bàn cho.”
Diệp Diễm Thanh cười nói: “Nên là cô muốn ăn gì để tôi đặt bàn chứ.”
Từ Du Dao rất ngượng ngùng, rõ ràng cô lớn hơn Diệp Diễm Thanh vài tuổi, nhưng đối mặt với idol của mình, vẫn không ngăn được tâm tình thiếu nữ: “Tôi, tôi gì cũng được.”
Diệp Diễm Thanh không biết Từ Du Dao suy nghĩ gì, nghĩ sơ một chút, chọn một giải pháp: “Tôi không biết gần đây có chỗ nào ngon, nếu không thì vậy đi, cô chọn chỗ, tôi mời khách, được chứ?”
Diệp Diễm Thanh đã lên tiếng thì Từ Du Dao nào dám có ý kiến.
Diệp Diễm Thanh vào phòng khám bệnh, Từ Du Dao nắm nắm tay xoay vòng vòng, vui vẻ đến mức nhảy cẫng cả lên, chỉ là không có người để chia sẻ thôi.
Bác sĩ Đỗ nhìn thấy Diệp Diễm Thanh, liền nói: “Nhìn khí sắc này của cậu xem ra tâm trạng không tồi nhỉ, mấy đứa học trò có cho tôi xem sân khấu tranh bảng của cậu rồi, tôi rất thích. Cậu là một ca sĩ tài năng, hy vọng con đường tiến tới thành công ngày càng rộng mở.”
“Cảm ơn bác sĩ Đỗ, cũng nhờ vào bác sĩ, nếu không thì cháu đã lui vòng từ lâu.” Diệp Diễm Thanh nhớ lại quá trình điều trị hơn nửa năm qua. Hình như là ông trời không muốn hắn từ bỏ ca hát nên mới giao Văn Dữ cho hắn, rồi sau đó Văn Dữ lại giúp hắn liên hệ với bác sĩ Đỗ, khắc phục các chướng ngại tâm lý nên mới có hắn như bây giờ.
Bác sĩ Đỗ lắc đầu: “Công lao của tôi không lớn gì cả, chỉ cho các cậu một số lời khuyên chuyên nghiệp mà thôi. Cậu có thể thoát khỏi chứng sợ sân khấu nhanh như vậy là do cậu quyết tâm, còn có Văn Dữ kề cận giúp đỡ, đây là kết quả do hai người kiên trì làm ra.”
“Không có chỉ đạo chuyên nghiệp của bác sĩ, thì bọn cháu sẽ khó tìm ra phương pháp điều trị thích hợp ạ.” Hắn có thể khỏi bệnh đều nhờ vào công lao của tất cả mọi người, tất nhiên Văn Dữ có công lao lớn nhất.
Bác sĩ Đỗ tháo mắt kính xuống, cười nói: “Mặc kệ thế nào thì tôi vẫn luôn ủng hộ cậu. Tôi sẽ giữ bí mật bệnh tình của cậu, nhưng nhờ cậu, tôi có thêm kinh nghiệm chữa trị bệnh này, sau này có gặp bệnh nhân giống cậu thì tôi sẽ có phương pháp điều trị rồi.”
“Cháu không hy vọng sẽ có người yêu sân khấu mà gặp phải loại bệnh như cháu, nhưng nếu có, thì cháu mong là bọn họ sẽ được điều trị bởi bác sĩ ạ.”
“Ừ. Điều tiếp theo cậu cần làm là duy trì trạng thái hiện tại càng lâu càng tốt.”
“Vâng ạ.”
“Hôm nay là lần điều trị cuối cùng của chúng ta, hy vọng sau này tôi sẽ được gặp cậu ở một vị trí khác, mà không phải là phòng khám của tôi.” Bác sĩ Đỗ vui đùa, phụ nữ dù có lớn tuổi thì đều có mặt nghịch ngợm của thiếu nữ, đáng yêu không quá lố.
Diệp Diễm Thanh cười nói: “Chỉ sợ điều này không như ý nguyện của bác sĩ đâu ạ.”
Bác sĩ Đỗ thu lại nụ cười: “Tại sao? Cậu có bệnh nào nữa à?”
Diệp Diễm Thanh lắc đầu: “Không phải, cháu muốn làm thẻ thành viên để tới đây điều chỉnh tâm lý định kỳ đấy ạ.”
Bác sĩ Đỗ nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Dọa tôi sợ mất mật, tôi còn tưởng còn vấn đề khác. Được chứ, hoan nghênh cậu tới.”
Điều chỉnh tâm lý định kỳ là khi mà tâm lý bị quá tải tìm đến bác sĩ tâm lý tán gẫu một chút, bác sĩ sẽ cho vài lời khuyên thích hợp, thậm chí có người chỉ là muốn giải tỏa nỗi lòng, không cần lời khuyên. Phòng khám của bác sĩ Đỗ có dịch vụ này, bệnh nhân làm thẻ cả năm để tiện đặt hẹn. Diệp Diễm Thanh tự nhiên cũng nhập gia tùy tục, giá cả thẻ năm không thấp, một năm tới được mấy lần thì không dám nói trước, nhưng chỉ cần dùng được thì giá cả không thành vấn đề.
Bác sĩ Đỗ cho hắn tấm thẻ hội viên. Có tấm thẻ này hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến việc Diệp Diễm Thanh đi khám bệnh. Card hội viên bỏ trong ví tiền, khi mở ví ra nhìn thấy thì như là nhắc nhở bọn họ để ý đến tâm lý của mình, nếu có lo âu, phiền muộn, thì có thể nhanh chóng tìm bác sĩ tâm sự.
Tạm biệt bác sĩ Đỗ xong thì sắp tới giờ nghỉ trưa, Diệp Diễm Thanh và Từ Du Dao đến nhà hàng đã đặt chỗ.
Giờ nghỉ trưa ngày thường, bên đây cũng không gần trung tâm nên đặt chỗ là chuyện nhỏ.
Từ Du Dao chọn một nhà hàng Đông Nam Á, ánh đèn nhà hàng khá tối, trình độ chỉ nhìn thấy đồ ăn trước mặt, căn bản không nhìn tới mặt thực khách, rất phù hợp với Diệp Diễm Thanh.
Đồ ăn lên rất nhanh, Diệp Diễm Thanh mời Từ Du Dao: “Ăn nhanh đi, đồ ăn nguội sẽ không ngon.”
“Được.” Từ Du Dao cầm lên đôi đũa, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
“Anh họ tôi đi đóng phim, anh ở nhà có buồn không?” Từ Du Dao quan tâm hỏi.
Diệp Diễm Thanh mở ra giấy gói bánh: “Tôi có công việc sẽ không buồn.”
“Anh họ có về thăm anh không? Nghe nói ảnh đóng phim là không trở về nhà.” Với diễn viên thì đây là chuyện bình thường, nhưng đối với người nhà thì toàn thể thời gian đều dựa vào điện thoại, cảm giác mất mát là vẫn có.
Diệp Diễm Thanh nóng mặt: “Đã trở lại hai lần, nhưng không ở lâu.”
Từ Du Dao bất đắc dĩ nói: “Tính chất công việc của ảnh là vậy đó, rất nhiều người nói làm nghề này xa mặt cách lòng dễ xảy ra lắm.”
Diệp Diễm Thanh không đồng tình: “Hai người ở bên nhau dài lâu là do ý thức trách nhiệm của hai bên. Bởi vì ở hai nơi khác nhau, tình cảm phai nhạt là chuyện thường tình, lúc đó có hai lựa chọn, một là tiếp tục, hai là chia tay.”
Nghe Diệp Diễm Thanh nói vậy thì Từ Du Dao an tâm, ít nhất Diệp Diễm Thanh không có ý kiến với công việc bận rộn của anh họ.
“Ừm, tôi có chuyện muốn hỏi.” Từ Du Dao có chút rối rắm, “Tôi gọi anh là ‘ anh dâu nhỏ ’ có làm anh không vui không?”
Qua vài lần tìm hiểu, cô phát hiện trong nhóm gay không phải người nào cũng thích được gọi bằng xưng hô nữ tính này, tuy cũng có một số không để tâm mà còn khá thích nữa.
Diệp Diễm Thanh chớp chớp mắt, quả thật hắn không để ý tới chuyện này, dù sao cũng chỉ là một danh xưng thôi mà, hơn nữa lúc ấy trạng thái lúc ấy của hắn không tốt, cũng chẳng để tâm: “Không đâu, tôi không để ý.”
Từ Du Dao nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi. Tôi luôn đấu võ mồm với anh họ, anh ấy càng cấm thì tôi càng phản nghịch, không để ý tới cảm giác của anh, xin lỗi nhé.”
Bởi vì cô là fan ruột của Diệp Diễm Thanh, nên cô luôn nghĩ về cách hành xử của mình trước mặt Diệp Diễm Thanh từ lần gặp trước, nghĩ nhiều mới phát hiện ra mình đã làm sai. Đối mặt với Diệp Diễm Thanh, cô quá xúc động dẫn đến hành xử không còn lí trí như ngày thường, dù điều này khó khống chế, nhưng vẫn phải kiềm hãm.
“Đừng xin lỗi, đừng để trong lòng.” Diệp Diễm Thanh mỉm cười nói.
Từ Du Dao gật gật đầu: “Vậy sau này tôi gọi tên anh được không?”
“Có thể chứ.”
Từ Du Dao đè nặng kích động trong lòng, hiện giờ cô không thể đè nén được tâm tình của mình nữa, bé idol nhà cô sao mà đáng yêu, dễ thương, dễ bảo đến thế này cơ chứ?!
Ăn được một nửa, Từ Du Dao đứng dậy đi toilet, cô không mang theo di động mà đặt tùy tiện ở trên bàn. Điện thoại vang lên, mà Từ Du Dao còn chưa trở về, nên Diệp Diễm Thanh chỉ còn cách ngắt cuộc gọi giúp cô, sau đó di động mở ra giao diện chờ, Diệp Diễm Thanh thình lình nhìn thấy ảnh chụp của mình, không nhịn được nhướng mày.
Một cô gái bình thường sẽ để giao diện là ảnh của hắn sao? Hay là ảnh nền điện thoại cung cấp. Đáp án đương nhiên là sẽ không. Hắn cũng không hoài nghi rằng Từ Du Dao yêu thầm mình. Đầu tiên là số lần hai người tiếp xúc ít đến đáng thương, còn chưa thân quen thì lấy đâu ra yêu đương? Thứ hai là cô dùng hình của hắn làm ảnh nền giao diện, người trong nhà khẳng định là nhìn thấy, nếu không có giải thích hợp lý, thì người nhà khẳng định sẽ cảm thấy rất kỳ quái, Từ Du Dao không ngốc thế đâu.
Lí do chỉ có một cái thôi!
Từ Du Dao trở lại chỗ ngồi, ngồi xuống, Diệp Diễm Thanh nói cô vừa rồi có cuộc gọi đến, hắn tắt giùm.
Từ Du Dao mỉm cười gật đầu, ấn mở di động, lúc màn hình sáng lên, động tác của Từ Du Dao cũng dừng một chút, nhanh chóng nhìn về phía Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh bật cười nhìn cô.
Từ Du Dao cười rộ lên theo, đẩy di động sang một bên, sảng khoái nói: “Hây da, tôi thẳng thắn thú nhận tôi là fan nhé, dùng cơm với anh mà tôi kích động muốn chớt, mà còn phải ra vẻ bình tĩnh từ nãy giờ đây nè, anh có biết tôi nghẹn đến mức nào không?”
Diệp Diễm Thanh cười cười: “Xin lỗi, tôi không biết.”
Từ Du Dao vội lấy một quyển sổ nhỏ trong túi xách ra: “Ký tên cho tôi được không?”
Diệp Diễm Thanh đương nhiên sẽ không từ chối, cầm lấy ký tên cho cô.
Từ Du Dao đỏ mặt, nhưng không nhìn ra dưới ánh đèn: “Tôi không biết phải nói thế nào nữa, bây giờ tôi chỉ muốn hét lên, nhưng mà phục vụ sẽ nghĩ tôi có vấn đề. Cơ mà tôi đang đi ăn với idol đó nha mọi người!”
Diệp Diễm Thanh nghẹn cười để tránh làm Từ Du Dao xấu hổ: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn gì đâu, thích anh là niềm vinh hạnh của tôi.” Không cần phải giả bộ nữa nên Từ Du Dao cũng thẳng thắn nói ra mình làm fan từ khi nào, làm sao để làm hội trưởng, rồi sao lại làm bạn cùng thuyền với Đinh Tri Nhã, cùng với cô bực