Hết Ngô Thu đánh cậu, giờ là trở mặt với Trọng Tỉnh …… Không, là xả vai mới đúng, Diệp Diễm Thanh nhìn vở kịch trước mặt, không nhịn được suy nghĩ mình có đi lạc vào thế giới song song nào không? Sao mà hot search thay đổi liên tục vậy nè? Hồi trước là làm chuyện tốt để được lên hot search, bây giờ làm chuyện xấu cũng được lên nữa là sao? Tự tay hủy hình tượng cũng được nổi tiếng luôn à?
“Hai người đó nghỉ chơi rồi à?” Ngải Trừng mới vừa kẹp miếng thịt thì bị rớt xuống, “Tình huống như thế nào?”
Cô gái trong ekip nói: “Cung Nhạc nói Trọng Tỉnh từ sau khi kí hợp đồng toàn giành tài nguyên của cậu ta, làm cậu ta không có thu nhập.”
Ngải Trừng khẽ nhíu mày: “Không đúng, Cung Nhạc có bộ phim chiếu mạng kia mà? Hơn nữa mới kí hợp đồng không bao lâu mà sao giành tài nguyên được? Là do Trọng Tỉnh có vấn đề, hay là do Cung Nhạc quá tự mãn rồi?”
Bộ phim chiếu mạng của Cung Nhạc được tuyên truyền che trời lấp đất, lên được vài cái hot search, hơn nữa nhờ vào nhân khí được tích lũy từ trước, giai đoạn tuyên truyền xem như là đúng chỗ. Tuy nhiên lúc bộ phim phát sóng, giai đoạn tuyên truyền có bao nhiêu náo nhiệt, thì hậu kỳ bị mắng thảm bấy nhiêu. Đây là một bộ phim được quay cuốn chiếu, mỗi tuần hai tập, dám làm loại phim này, cơ bản đều là phim lớn của năm, từ đạo diễn đến kịch bản, cho đến diễn viên, đều là người tài năng. Nhưng Cung Nhạc là một người mới, hiển nhiên không gánh nổi cả bộ phim, nói trắng ra là, đây là một bộ phim đầy mùi tiền, fans có lẽ nguyện ý mua views, nhưng đánh giá của người qua đường khẳng định là muốn bao nhiêu sắc bén thì có bấy nhiêu gai nhọn. Đây cũng do lúc trước được lăng xê quá đáng, bây giờ lại thành trò cười cho mọi người, những cảnh phim đầy sơ hở, kịch bản thiếu logic, diễn viên diễn cho có, tự nhiên bị người ta mắng không ngóc đầu nổi.
Diệp Diễm Thanh không có thời gian xem bộ phim đó, nhưng trong ekip có người xem, kết quả vừa vào văn phòng là mắng chửi không ngừng, đến mức Diệp Diễm Thanh không coi mà biết luôn.
“Kịch bản bị phá nát như vậy khẳng định là vết nhơ lớn nhất trong sự nghiệp của Cung Nhạc.” Cô gái trong ekip mắng, “Chắc là giữa chừng có chuyện gì xảy ra, hay là Trọng Tỉnh chỉ muốn mượn nhân khí của Cung Nhạc để tuyên truyền cho phòng làm việc của mình, không có ý lăng xê người khác; hoặc là Cung Nhạc thấy mình bị mắng nhiều quá, sợ sau này không có tài nguyên tìm tới, nên đánh đòn phủ đầu, tìm lý do chạy trốn.”
Ngải Trừng chậc chậc hai tiếng: “Cung Nhạc không phải là đèn cạn dầu ha, Trọng Tỉnh tự làm tự chịu là đúng rồi.”
Diệp Diễm Thanh vừa chơi di động vừa ăn cơm: “Trọng Tỉnh có hơi chậm chạp đó, còn chưa kéo hot search xuống nữa.”
Mấy tin thế này thường sẽ được nghệ sĩ vung tiền kéo xuống, tuy sẽ bị người nhạo báng, nhưng còn đỡ hơn là bị nhiều người nhìn thấy trở thành vết nhơ tới tận sau này.
Ngải Trừng cũng chơi Weibo, cười nhạo nói: “Không biết là không muốn xóa hay là xóa không nổi đây, có xoay ngược tình thế được không?”
Diệp Diễm Thanh chẳng có hứng thú nói: “Người mới như Cung Nhạc khẳng định nhân khí lẫn nhân mạch không thể cùng một tầng lớp với Trọng Tỉnh. Cung Nhạc cho rằng mình là hồ ly, nhưng trên thực tế chỉ là mèo rừng mà thôi, dù không xoay chuyển được tình thế, Trọng Tỉnh muốn dùng nhân mạch để che giấu thì là chuyện nhỏ, vì gã có chỗ dựa, còn Cung Nhạc thì không có.”
“Để bọn họ tự sinh tự diệt đi, mình không tốn một binh một tướng nào mà bọn họ cũng tự ngã thì mới hay.” Ngải Trừng thừa nhận mình thích xem quả báo của những kẻ đã rắp tâm hãm hại mình lúc trước.
Diệp Diễm Thanh không tiếp lời, hắn đang phân vân giữa việc để hai người họ tự đấu với nhau, hay là đứng giữa thọc gậy bánh xe làm ngư ông đắc lợi. Suy nghĩ một hồi, Diệp Diễm Thanh vẫn quyết định không nhúng tay vào, hiện giờ hắn không rảnh đi lo chuyện của người khác, hắn còn phải luyện tập cho concert, rồi ghi âm cho mini album, người trong ekip đã bận rộn đủ thứ chuyện rồi, không cần kiếm thêm việc cho bọn họ nữa.
Báo cáo xong hot search thì cô gái trong ekip liền rời khỏi, Diệp Diễm Thanh xem Weibo thêm một lát, cảm thấy thật vô vị. Túm lại là Cung Nhạc đang bán thảm, theo lời cậu ta thì Trọng Tỉnh cố ý giành tài nguyên của mình nhưng cậu ta không có bằng chứng, bây giờ để xem Trọng Tỉnh phản pháo lại thế nào thôi.
Cơm nước xong, Ngải Trừng pha cà phê, hai người tiếp tục ngồi ở trong phòng họp nhỏ bàn chuyện ghế ngồi cho khách VIP. Lần này không có nhiều chỗ cho khách VIP, là vì để càng nhiều fans được tham dự. Cho nên mời hay không mời ai cũng thật nhức đầu, mời nhiều thì không có chỗ cho fans, mời ít thì khách sẽ trách cứ mình không nể mặt họ.
Làm việc đắc tội này thì không cần Diệp Diễm Thanh ra mặt, để Ngải Trừng ra mặt là được rồi, cũng may là nhóm nghệ sĩ không phải ai cũng rảnh vào ngày đó cả. Dù sao đối với Diệp Diễm Thanh mà nói, chỉ cần Văn Dữ rảnh ngày đó là vui rồi.
Đang trò chuyện thì Vu Dĩnh tới thăm.
“Mời chị Vu ngồi ạ.” Diệp Diễm Thanh chào đón cô.
||||| Truyện đề cử: Mật Ngọt Hôn Nhân |||||
Từ lúc Văn Dữ vào đoàn phim, Vu Dĩnh khá rãnh rỗi, là tình trạng thường thấy của người đại diện, dưới trướng Vu Dĩnh chỉ có mỗi Văn Dữ mà thôi, nên đây là chuyện dễ hiểu.
“Đàn chị uống cà phê không? Em pha cho chị.” Ngải Trừng cũng chào đón Vu Dĩnh.
Vu Dĩnh không khách khí với bọn họ làm gì, ngồi xuống nói: “Chị không thích Americano đâu, có món gì khác không?”
Ngải Trừng vừa đi ra ngoài vừa nói: “Hẳn là có Cappuccino ít đường, được chứ?”
“OK!” Vu Dĩnh đáp lời.
“Chị Vu tới đây dạy học ạ?” Diệp Diễm Thanh hỏi. Lúc Vu Dĩnh không có việc gì làm sẽ tới đây dạy cho các người đại