Chương 52
Cố Dịch Tân nghĩ thông suốt chuyện này, bình tĩnh khoanh lại eo Lục Minh Thời, thành khẩn nói: "Vậy làm thôi."
Lục Minh Thời gật đầu, phát hiện bàn tay Cố Dịch Tân vốn dĩ đang ôm eo thịt đặc biệt lanh lẹ mà gấp mép quần áo hắn lên một chút.
Hửm? Như vậy sẽ vui vẻ hơn sao?
Sau đó Cố Dịch Tân càng thêm thành khẩn mà nới lỏng dây lưng vốn chỉ buộc một vòng quanh eo hắn.
Hửm hửm? Lại là cái gì nữa đây?
Lục Minh Thời ngốc mất năm giây, dưới động tác tiến thêm một bước đó, rốt cuộc hiểu được ý đồ của Cố Dịch Tân.
Trên mặt Lục Minh Thời phát sốt, muốn thuyết phục: "Trời còn chưa tối, làm như vậy không tốt đâu."
Cố Dịch Tân sờ soạng công tắc điều khiển một chút, vì vậy rèm cửa đóng lại, hơn nữa đèn ngủ được bật lên, bầu không khí lập tức đúng chỗ.
Lục Minh Thời: "Cái kia cái kia, hình như em bây giờ, không tiện làm lắm?"
Cố Dịch Tân chính trực nói: "Tuân theo lời dặn của bác sĩ. Em đã kéo dài mấy tháng rồi."
Lục Minh Thời vắt hết bộ óc còn đang viện lý do, Cố Dịch Tân ủy khuất lên án: "Lục tổng, vừa rồi em đã đồng ý là có thể. Đường đường là tổng tài, nói chuyện phải giữ lời đi chứ."
Lục Minh Thời cứng họng.
Cố Dịch Tân: "Em thật sự không muốn sao?"
Cố Dịch Tân: "Anh đành đi vậy."
Làm bộ xoay người.
3,
2,
1.
"...... Từ từ!"
*
Khi cùng nhau ngã vào chăn giường mềm mại, xoang mũi Lục Minh Thời rót đầy hương vị tươi mát trên người thiếu niên, hắn có hơi hoảng hốt.
Lúc trước khi nháo ra mạng người, toàn bộ quá trình Lục Minh Thời không có một chút ký ức, chỉ có khi tỉnh lại thảm trạng đầy mình.
Nên hắn cho rằng gia hoả này thuộc hệ dã thú, hơn nữa còn có thù oán với hắn.
Chỉ là không ngờ rằng, hoá ra cũng có thể, ôn nhu như vậy.
Những sợ hãi và lo lắng đó, xem ra đều hoàn toàn không cần thiết.
Chuyển biến tâm trạng của Lục Minh Thời biểu hiện rõ trong cuộc đối thoại.
"Nếu không hay là để hôm khác đi?"
"Chọn ngày chi bằng nhằm ngày."
......
"Ư...... Đổi, đổi tư thế."
"Vì sao?"
"Chính diện rất xấu......"
"Hình như em có hiểu lầm đối với chính mình rồi."
......
"!"
"Làm sao vậy?"
"Không, không có việc gì......"
......
"Phù......"
"Thoải mái?"
"Ừ, bé con rất vui vẻ...... A!"
"Lấy cớ."
......
"Anh, anh khỏe chưa?"
"......"
"Phù, làm, làm thêm lần nữa nhé?"
"......"
*
"Em không sao." Cố Dịch Tân cuối cùng nhịn không được nghi ngờ nói, "Em thật sự không sao sao?"
Trong tình huống bình thường, thụ quân sau khi đại chiến, đều sẽ giọng nói khàn khàn, thể lực hao hết, ánh mắt tan rã, thắt lưng đau nhức, nằm trên giường sô pha sàn bồn tắm các nơi, ngay cả đầu ngón tay cũng nâng không nổi, một bộ dáng bi thảm bị thế sự xoay vần.
Lục Minh Thời cũng đã cảm thụ qua.
Nhưng mà hiện giờ, có bé con, tất cả không còn giống nữa.
Hiện giờ, càng thân thiết giao lưu cự ly âm, hắn sẽ càng tinh thần toả sáng, thần thái sáng láng.
Quả thực là suиɠ sướиɠ tựa thần tiên.
^^
Lục Minh Thời một thân nhẹ nhàng, ánh mắt sáng ngời ngồi dựa trên đầu giường.
Cố Dịch Tân nằm bên cạnh dụi dụi mắt, ngáp một cái.
Chuyện này thật đúng là trước nay chưa từng có.
Lục Minh Thời vui vẻ nói: "Sớm biết cảm giác tốt như vậy......"
Chuông cảnh báo trong lòng Cố Dịch Tân vang lên.
"Chúng ta nên làm sớm chút."
Lúc này, Lục Minh Thời đã hoàn toàn thả bay chính mình.
Cảm giác xấu hổ là cái gì.
Có thể làm cho hắn thoải mái như vậy sao?
Da mặt là cái gì.
Có thể làm cho bé con mỗi ngày vui vẻ nhảy nhót sao?
Lục Minh Thời nhìn qua Cố Dịch Tân đã mang cho hắn rất nhiều vui sướng, lúc này biểu tình trên mặt có chút phức tạp.
Cố Dịch Tân nằm ngửa ở trên giường, chân dài bắt chéo, trên khuôn ngực trần còn vương lại vài giọt mồ hôi nóng chưa khô, toàn thân tản ra mị lực gợi cảm.
Cách đó không xa, ga trải giường và gối đầu bị bọn họ làm cho lung tung rối loạn trở thành phông nền rõ như ban ngày.
Tim Lục Minh Thời nóng lên, thò lại gần muốn hôn một cái.
Cố Dịch Tân rõ ràng đã nhắm mắt lại, nhưng dường như vẫn có thể cảm giác được ý muốn của hắn, vươn một bàn tay chống lại ngực hắn.
Sọ não anh có hơi đau.
Xử nam ba mươi năm, quả nhiên có chút khó đối phó.
Lục Minh Thời mặt không đổi sắc, tiếng nói trầm thấp: "Ông xã, ăn không tiêu sao?"
Cố Dịch Tân biến sắc.
"Em rốt cuộc có biết mình đang nói cái gì hay không?"
Lục Minh Thời vốn cũng không biết.
Nhưng mà hiện giờ hắn đã biết.
Đã biết rất nhiều.
Rất nhiều.
*
Sáng hôm sau, Lục Minh Thời mở to mắt, có loại cảm giác đã trải qua tẩy tủy phạt kinh.
Thần thanh khí sảng.
Hắn càng thêm khẳng định, đây là hạng mục vận động mạnh có lợi cho thể xác và tinh thần nhất.
Năm phút sau, Cố Dịch Tân mới từ từ dụi mắt ngồi dậy.
Lục Minh Thời nóng bỏng nói: "Sớm."
Cố Dịch Tân nghe thấy âm điệu của hắn, vô thức run lên.
Anh nhìn Lục Minh Thời ân cần chạy tới lấy khăn ấm lau mặt cho anh, bóp sẵn kem đánh răng, đi đường cũng muốn sinh ra gió, cứ cảm thấy mọi chuyện có chút quỷ dị nhàn nhạt.
Hình như ban đầu là bản thân mình muốn vui vẻ một chút.
Cuối cùng tuy rằng mình cũng vui vẻ.
Nhưng sao cảm thấy người vui vẻ nhất......
Lại là Lục Minh Thời đây.
*
Xuống lầu gặp được má Trần, má Trần lớn tiếng khích lệ khí sắc của Lục Minh Thời.
"Thiếu gia, hôm nay ngài trông thật hồng hào!"
Lục Minh Thời mỉm cười.
Má Trần quay đầu cho Cố Dịch Tân thêm một muôi lớn trứng gà xào hẹ.
Má Trần nhìn Cố Dịch Tân, lo lắng nói: "Dịch Dịch, sao con lại có quầng thâm mắt? Khuôn mặt nhỏ này sao lại gầy đi một vòng rồi? Nhất định là làm việc quá vất vả, mau mau tẩm bổ đi. Buổi chiều dì Trần làm canh sâm ngao cho con, buổi tối con về phải uống đó!"
Cố Dịch Tân phun ra một ngụm canh.
*
Cố Dịch Tân muốn đi làm.
Lục Minh Thời cũng muốn đi theo anh.
Cố Dịch Tân có chút không yên tâm.
"Ở trong nhà tương đối an toàn hơn."
Anh ngồi xổm xuống chọc chọc bé con hôm nay phá lệ hoạt bát, giọng nói bình tĩnh mang theo sự lo lắng.
Cố Dịch Tân còn có một chút tư tâm khác, An Lạc Vũ tuy rằng đã đóng máy, nhưng trường quay vẫn còn dấu vết của cậu ta, mà Cố Dịch Tân không muốn Lục Minh Thời và An Lạc Vũ có bất kỳ liên quan gì.
Sau khi biết tác giả buff thêm cho vai chính thụ thân phận con trai của Đổ Vương, cùng với việc Đổ Vương còn từng ưu ái Lục Minh Thời, mỗi khi nghĩ đến An Lạc Vũ, Cố Dịch Tân sẽ có một chút cảm giác không thoải mái.
Nếu một người cái gì cũng đều không cần, sẽ có thể cái gì cũng đều không sợ.
Nhưng một khi hắn ta chọn cho mình một yếu điểm, liền sẽ có uy hiếp.
Bởi vì anh có một thứ muốn bảo vệ.
Đó có lẽ là một mái nhà.
Không thể bị phá hư, ngay cả bị nhìn trộm cũng không thể cho phép.
Lục Minh Thời lại lo sợ bất an hỏi: "Hiện tại anh vui vẻ không?"
Cố Dịch Tân mờ mịt: "Rất vui vẻ. Làm sao vậy?"
Lục Minh Thời nuốt nước miếng một cái, mạnh mẽ trấn định, thành khẩn mà nắm lấy bàn tay Cố Dịch Tân.
"Có một việc em vẫn chưa có cơ hội giải thích rõ ràng với anh."
"Thật ra, em không có phá sản."
Cố Dịch Tân nghe mà giống như không hiểu lắm.
Từ trong lòng ngực, Lục Minh Thời móc ra mười tấm thẻ đen, đút vào trong tay Cố Dịch Tân: "Em thật sự không có phá sản, cho nên, mấy tấm thẻ này anh vẫn có thể tùy tiện quẹt."
Cố Dịch Tân so với hắn còn muốn thành khẩn hơn: "Lục tổng, em không cần phải dỗ anh vui vẻ, anh biết chuyện phá sản này chính em còn khó