Chương 61
Hai ba ba mới kích động mà nhìn chiếc xe đang được đẩy lại đây.
Tuy rằng thời điểm sinh hạ cũng đã nhìn thoáng qua.
Nhưng rốt cuộc không có nghiêm túc 360 độ mọi phương hướng nhìn thật kỹ.
An Kiều lớn tiếng tuyên bố: "Bảo bảo đặc biệt khỏe mạnh! Không có bất cứ vấn đề gì!"
Lục Minh Thời nhoẻn môi cười.
"Đó là đương nhiên, cũng không xem là con trai của ai."
Xe con được đẩy đến mép giường, ngay tại trong tầm tay Lục Minh Thời.
Hắn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm bé con nhà mình.
Ai da ai da, là bé con tự mình sinh ra nha.
Kỳ thật, rất nhiều ba mẹ trẻ trông thấy con mình mới được sinh ra, đều sẽ có chút cảm giác vỡ mộng.
Bởi vì khả năng trẻ sơ sinh trông đẹp, đại khái là ngàn dặm mới tìm được một.
Lục Minh Thời trong thời gian mang thai đã học tập một lượng lớn tri thức, cho nên cũng có chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Bất quá nói thật ra, bé con này ở bên trong đám trẻ sơ sinh tuyệt đối xem như đẹp.
Có lẽ là kế thừa làn da trắng từ Cố Dịch Tân, bé sơ sinh ửng đỏ rất nhanh đã rút đi hơn phân nửa, mới ra chưa đến hai giờ đồng hồ, đã từ một con khỉ con đỏ bừng xấu xí, tiến hóa thành một con khỉ nhỏ mặt trắng như phấn.
Mắt thẩm mỹ của Lục Minh Thời vốn dĩ đã mang theo bộ lọc gấp mười lần người bình thường, rất nhanh từ một người cha vẫn có thể khách quan nhận thức con khỉ nhỏ vẫn còn rất xấu, tiến hóa thành người cha ngốc "bé con hắn sao lại đốn tim như vậy".
Lục Minh Thời nhìn bé con, hứng thú bừng bừng mà cảm thán: "Con trai mình thật là soái khí."
Mọi người đối với cái nhìn này không có phát biểu.
Nội tâm lại mở làn đạn.
Lục tổng à, bộ lọc của ngài sợ là mang theo Meitu Camera rồi, mới có thể từ trên mặt một con khỉ nhỏ sinh ra chưa được hai giờ nhìn ra soái khí.
(*) Meitu Camera: phần mềm chỉnh sửa ảnh của TQ.
Trong lòng An Kiều giật giật, vừa nhìn qua thấy Cố Dịch Tân ghé vào bên cạnh xe con, cùng bé con mắt to trừng mắt nhỏ.
Cố Dịch Tân nhìn vật nhỏ, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ rằng mình một hơi liền đem nó thổi cho không còn.
Trên thế giới sao sẽ có sinh vật thần kỳ như vậy!
Một đoàn thịt bé như vậy —— mặc dù 9 cân thực sự là lớn đối với một đứa trẻ sơ sinh—— nhưng mà vẫn quá nhỏ.
Một nhúm tóc máu mềm mại, làn da bại lộ ở trong không khí thời gian càng dài, sẽ càng trắng mịn như phấn.
Nó mặc tã lót nhỏ thống nhất chung của bệnh viện, nhắm đôi mắt nghỉ ngơi, trong miệng ngậm một núʍ ѵú cao su nhỏ, rúc ở nơi đó làm một Tiểu Bảo Bảo an tĩnh.
Cố Dịch Tân thấy nó vẫn luôn không động đậy, có chút lo lắng, nghi hoặc mà quay đầu tới nhìn An Kiều.
"Nó ngủ rồi sao?"
Hai người ba không hề có tí kinh nghiệm nuôi con nào, thật sự có hơi hết đường xoay xở, mỗi một lát đều phải hướng người ta dốc lòng xin chỉ giáo.
An Kiều có đôi khi không chỉ lâm vào trầm tư, y đường đường là một người phát biểu hơn hai mươi bài luận văn y học cấp cao, sao sẽ trở thành một tên bác sĩ chiến đấu hăng hái ở tiền tuyến khoa phụ sản vậy trời?
Ấy không đúng, là khoa phu sản.
Nói tóm lại cũng có thể coi như là nhánh bên cạnh tuyến đầu y học. An Kiều nghĩ thông suốt một chi tiết này, an ủi chính mình, trong lòng hơi khoan dung.
An Kiều đối mặt với Cố Dịch Tân đầy mặt khiêm tốn, mỉm cười gật gật đầu.
Chờ nó dậy mới có đủ sức lăn lộn cho các người xem.
Bảo bảo khi lăn lộn, rất nhiều gia đình đều dùng sữa mẹ để trấn an.
Nhưng mà hai vị này có chút đặc biệt.
Trong sữa mẹ chứa kháng thể, cái này bảo bảo là không chiếm được. May mắn nó ở trong phôi thai đạt được dinh dưỡng vô cùng sung túc, khỏe mạnh vô cùng, thể chất tốt, cũng không dễ dàng sinh bệnh.
Bởi vậy lúc sinh ra An Kiều liền cho nó ngậm núʍ ѵú cao su, để bảo bối nhi quen dần.
Cố Dịch Tân được sự cho phép, lại bò trở về tiếp tục đơn phương cùng bé con mắt to trừng mắt nhỏ.
Ánh mắt trông mong mà chờ bé con dậy.
Chờ nha chờ, đợi mười phút.
Vật nhỏ rốt cuộc hãnh diện há miệng thở dốc, sau đó mở mắt.
Mắt đen ướt dầm dề sáng ngời đến có thể chiếu ra hạt bụi, lạch cạch lạch cạch chớp xuống.
Thị lực của Tiểu Bảo Bảo chỉ có thể nhìn thấy đồ vật ở rất gần, nó thấy không rõ mặt người trước mặt, nhưng mà có thể cảm nhận được bóng dáng và hơi thở.
Đây là hơi thở quen thuộc với nó, từ trường quen thuộc, nguồn năng lượng quen thuộc.
Thích quá.
Vì thế đôi mắt đen mê mang toát ra vẻ thoải mái.
Một Tiểu Bảo Bảo cũng có thể biểu đạt cảm xúc sao?
Đương nhiên có thể, bởi vì ba ba và ma ma nó, hoặc là ba ba và ba ba, là người thân cận nhất của nó, cũng là người yêu nó nhất.
Cố Dịch Tân che lại ngực.
Muốn mạng. Đòn nghiêm trọng.
Manh quá ai da.
Cố Dịch Tân tuy rằng không nói chuyện, vẻ mặt của anh thực sự có thể nói lên rất nhiều.
Cố Dịch Tân nhìn hồi lâu, mới luyến tiếc dời tầm mắt đi nơi khác, chậm rãi cách xa chút, xác định hơi thở thở ra sẽ không phun đến trên người Tiểu Bảo Bối, lúc này mới chậm rãi nói:
"Này cũng quá đáng yêu rồi!"
Mọi người sôi nổi gật đầu.
Lục Minh Thời như cũ là giọng điệu mộng ảo suиɠ sướиɠ: "Đương nhiên, cũng không xem là con trai của ai!"
Những lời này, ngắn ngủn hai giờ, hắn nói không dưới năm lần.
Mọi người trầm mặc.
Không có ai sẽ quét ngang hứng thú của Lục Minh Thời.
Vì thế, mọi người dưới sự dẫn dắt của An Kiều mà vỗ tay, sôi nổi dùng miệng lưỡi siêu cấp tuyệt tán vũ trụ tán thưởng:
"Đó là đương nhiên, đây chính là con của Lục tổng mà!"
Lục Minh Thời nghe được lời này, biểu tình lại có chút kỳ quái.
Cố Dịch Tân nhìn hắn một cái, quan tâm hỏi: "Có đau không?"
Lục Minh Thời lắc đầu, An Kiều chầu này thao tác dù sao độ thoải mái vẫn không tồi, đến bây giờ hắn vẫn chưa có cảm giác đau đớn gì.
Đây đương nhiên là con hắn.
Nhưng mà, cũng chính là con của Cố Dịch Tân a.
Là chân chính, có huyết mạch thân duyên, bé con thân sinh đấy.
Nghiêm túc mà nói, bọn họ cũng coi như trước khi sinh hạ đã ở bên nhau nuôi dưỡng bé con.
Nhưng mà, chuyện này chỉ có bệnh viện nhà mình, số ít người bên cạnh biết, đối ngoại vẫn luôn lén gạt đi.
Nếu vẫn luôn không nói, mặc dù hắn và Cố Dịch Tân đã công khai là bạn đời hợp pháp, người đời cũng vẫn chỉ biết thứ nhất, không biết thứ hai.
Hắn nhiều ít cũng sẽ cảm thấy có chút tiếc nuối.
Vậy Cố Dịch Tân thì sao, anh sẽ hy vọng mình công bố chuyện này ra ngoài sao?
Lục Minh Thời đang nghĩ ngợi tới chuyện này, cửa bị người đẩy ra, là cha mẹ hắn vào.
"A a a bảo bối! A a a tiểu bảo bối! A a a tiểu bảo bối nhi!"
Mẹ Lục sắc mặt kích động khôn kể, tràn ngập vui mừng, mở miệng đó là ba cái bảo bối liền.
Trong từ điển của mẹ Lục:
Bảo bối → Lục Minh Thời.
Tiểu bảo bối → Cố Dịch Tân.
Tiểu bảo bối nhi → bé con.
Sắp xếp theo tuổi từ lớn đến nhỏ.
Hai người bọn họ cũng là vì không ngờ ngày sinh sớm hơn so với dự kiến nhiều như vậy, trong công ty gần đây lại có một số chuyện khó làm, mới ở trong khoảng thời gian mấu chốt này đi công tác.
Kết quả liền bỏ lỡ bé con sinh ra.
Trên đường trở về, mẹ Lục vẫn cứ hối hận mãi.
"Trong thời điểm này lại để Minh Minh lại một mình ô ô ô...... Bảo bối của tôi!"
May mà, bọn họ đều bình bình an an.
Mẹ Lục vành mắt còn đỏ, đã khóc. Bà quá lo lắng, đứa nhỏ trong bụng mình chui ra, cũng đồng dạng có vết dao trên bụng, mới có thể sinh ra một bảo bối khác.
Làm mẹ tâm đau nhất.
Nhưng vừa vào cửa, loại đau lòng này liền hoàn toàn ẩn mất, chỉ để lại vui sướng nồng đậm.
"Ba mẹ."
"Cô chú."
Lục Minh Thời như cũ nằm thẳng, cổ được lót, trên tay ghim kim tiêm, nhìn qua dù sao vẫn rất suy yếu.
Mẹ Lục lại đây, đầu tiên là ngắm con trai mình thật kỹ, lôi kéo tay dặn dò trong chốc lát, lúc này mới đi xem tiểu bảo bối mới sinh.
Cha Lục và mẹ Lục vây quanh bé con, cũng giống như Cố Dịch Tân vừa rồi, mắt to trừng mắt nhỏ.
Trời ạ, đứa bé phấn phấn nộn nộn này chính là bảo bối thần kỳ gì đây!
Minh Minh của chúng ta mới sinh ra cũng không có đẹp như vậy!
Mẹ Lục lập tức đem chuyện con trai mình tạm thời ném ra sau đầu một lát.
Mẹ Lục nhìn thoáng qua bé con, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Minh Thời, tự đáy lòng cảm khái nói: "Minh Minh, con thật là kiêu ngạo của mẹ, từ nhỏ chính là kiêu ngạo của mẹ."
Minh Minh của chúng ta từ nhỏ cái gì cũng đều so với người khác giỏi hơn, biết chữ biết đếm, làm thơ ca hát, vận động khỏe mạnh, học lên kinh doanh, vĩnh viễn là người xuất sắc nhất trong đám bạn cùng lứa, một tiểu thiên tài kiệt ngạo.
Bà đã từng cảm thán qua, con trai mình ngoại trừ sinh con, cái gì cũng làm được.
Không nghĩ tới, ngay cả cái chỗ trống này, cũng sẽ được lấp đầy.
Cuộc sống quả nhiên nơi chốn đều là kỳ tích.
Lục Minh Thời:......
Mặc dù là lời khen.
Nhưng mà lúc này, dưới loại tình huống này đột nhiên khen hắn, thật đúng là có chút ngoài ý muốn.
Cha Lục mẹ Lục hạnh phúc mà nhìn bé con.
Đôi mắt nhắm tịt của bé hơi hơi mở một đường, xem xét liếc mắt một cái.
Trong lòng đều mềm nhũn.
Gía trị vui sướng trong lòng mẹ Lục vốn dĩ đã sớm bạo biểu, lần này vẫn có thể cọ cọ cọ bành trướng lên trên.
"Tiểu Bảo bối nhi ~~ bé ngoan ~~"
Tiếp đó núʍ ѵú cao su trấn an bé con rớt ra.
Tiểu gia hỏa há miệng thở dốc, lên tiếng gào khóc.
Kia hét một cái tiếng vang lảnh lót, kinh sợ khắp nơi.
"Oá —— oa ——"
*
Tiểu Bảo Bảo khóc thì làm sao bây giờ?
Cho bú sữa.
Lục Minh Thời sắc mặt không quá đẹp mà nhìn bé con vừa được đẩy tới nửa giờ đã lại bị đẩy đi, bệnh viện cũng có một bộ phận chuyên nghiệp tới chiếu cố bé sơ sinh khuyết thiếu sữa mẹ.
Nhưng mà, loại cảm giác phiền muộn này, thân là người làm mẹ, phì, thân là người làm cha...... Hình như cũng không đúng.
Tóm lại, người tự mình sinh con, đều sẽ hiểu được cảm giác nôn nóng cốt nhục không ở trước mắt này.
Đã từng là một bộ phận cơ thể, vừa mới tách ra, vẫn luôn cần thời gian để thích ứng.
Lục Minh Thời ảo não thật sự.
Hắn thậm chí bắt đầu nghĩ, nếu mà có thể tự mình cho bé con bú, thì sẽ không......
Phì phì, cái ý tưởng này có chút quỷ dị a.
Lục Minh Thời tự mình cảnh giác.
Không thể ở trên lộ tuyến này càng đi càng xa nữa.
Hắn còn phải gánh vác tương lai toàn bộ Lục thị, là trụ cột công ty kìa!
Cho con bú gì đó, tự nhiên không có khả năng mọi chuyện đều tự tay làm lấy.
Cha Lục mẹ Lục đi theo xuống nhìn bé con.
Cố Dịch Tân an ủi mà kéo một phen đầu tóc của Lục Minh Thời.
Lục Minh Thời nhíu mày.
"Đừng đụng vào, ra quá nhiều mồ hôi, dơ."
Cố Dịch Tân lấy khăn ướt lau lau cho hắn, lại cúi đầu đi xem miệng vết thương trên bụng hắn đã dược khâu lại.
Cố Dịch Tân lẳng lặng mà nhìn trong chốc lát, nắm tay hắn: "Đau lắm không?"
Lục Minh Thời không để ý: "Lúc đợi có chút đau."
Lục Minh Thời nhìn anh, hơi hơi nhướng mày: "Muốn biết thật sao, chính anh tự thử xem?"
Cố Dịch Tân: "Trơ tráo như vậy, xem ra rất nhanh sẽ khỏi bệnh."
Hai người liền như vậy một người ngồi, một người nằm, trầm mặc một trận.
Tựa hồ có chút lời muốn nói, lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Cố Dịch Tân một tay nắm tay Lục Minh Thời, một tay kia móc điện thoại ra.
Anh lúc trước đến bệnh viện ngay cả nhìn cũng không liếc mắt một cái, vừa nhìn lên, quả nhiên thật nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Phóng viên cho anh mượn xe cùng ông bác lái xe bò sôi nổi gửi tin an ủi, một người lặng lẽ hỏi thân thể người yêu anh sao rồi, khi nào có thể bình phục. Một người hỏi anh thành công nhìn thấy vợ mình sinh không, bình an hay không.
Cố Dịch Tân cảm khái mà nghĩ, trên đời vẫn có nhiều người tốt a.
Anh phân biệt đáp lại hai người một cái tin nhắn.
Cố Dịch Tân đánh chữ vốn dĩ đã chậm, bây giờ lại là một tay, liền càng chậm.
Anh ngồi ở chỗ đó, Lục Minh Thời nằm, tự nhiên là nhìn không thấy màn hình điện thoại anh.
Đây là nói chuyện phiếm với ai vậy?
Lục Minh Thời thầm nghĩ.
Chờ Cố Dịch Tân gửi xong tin nhắn, khi quay đầu lại, Lục Minh Thời đã nhắm mắt ngủ,