Chương 63
Cố Dịch Tân đi rồi, đạo diễn Vương không nhịn được hỏi đi hỏi lại đạo diễn Lý, thật sự tính để thằng nhóc 5 Mao tới thủ vai nam chính cho phim mới của lão hay sao?
"Đúng vậy."
Đạo diễn Lý đầy mặt tiếc nuối mà xa xa nhìn chăm chú vào bóng dáng Cố Dịch Tân đi ra cửa phòng làm việc.
"Kịch bản này giao đến trên tay tôi đã hai năm rồi, mãi đến hôm nay, mới tìm được người thích hợp nhất để đóng nó. Không dối gạt gì anh, mấy ngày trước đây tôi còn đang có ý định, mời mẫu nam công trường Cố Dịch Tân gần đây ồn ào huyên náo trên mạng tới thủ vai nhân vật này, nhưng mà không nghĩ tới nhanh như vậy đã tìm được người còn thích hợp hơn."
Là người mới, vừa mới đóng qua một bộ phim, tất cả vẫn còn ở trong giai đoạn một trang giấy trắng, quả thực là chất liệu thích hợp nhất.
Đạo diễn Lý mang theo biểu tình mơ màng nói: "Tôi có linh cảm, cậu ta nhất định có thể dựa vào bộ phim này, tóm lấy giải ảnh đế!"
Đạo diễn Vương trầm mặc một chút, do dự có nên đem chuyện Cố 5 Mao và Cố Dịch Tân là cùng một người nói cho ông bạn già biết hay không.
Đạo diễn Vương châm cho đạo diễn Lý một tách trà nhỏ, trong lòng không ngừng tự hỏi.
Vừa rồi người gọi điện thoại cho tiểu Cố rất có khả năng chính là Lục thế chất.
Lúc này đột ngột gọi điện thoại kêu về nhà, rốt cuộc là chuyện gì cơ chứ?
*
Cố Dịch Tân trên đường đi cũng đang không ngừng suy đoán.
Anh bắt taxi vội vàng chạy về nhà, trên đường đi trong đầu diễn lại rất nhiều hình ảnh đáng sợ.
Nghĩ tới nghĩ lui lại có chút run bần bật.
Ngay khi Cố Dịch Tân rốt cuộc về đến nhà, đẩy cửa phòng ngủ ra.
Đầu tiên đập vào mi mắt, là một cơ thể nam nhân duyên dáng như vị thần Hy Lạp cổ đại.
Trong khoảng thời gian này, Lục Minh Thời vì để cho miệng vết thương khép lại nhanh chóng, cần tiếp xúc với không khí nhiều nhất có thể.
Gần chỗ miệng vết thương không thể có vật liệu may mặc bao phủ, bởi vậy hắn hơn phân nửa chỉ tuỳ tiện khoác một chiếc áo choàng vải mềm ấm, nút thắt một viên cũng không buộc, sống thoáng như bộ dạng một tên ăn chơi phong lưu.
Bản thân Lục Minh Thời lúc đầu cũng có chút không quen, mặc dù là lúc không có người ngoài, cũng vẫn nhịn không được vươn tay kéo vạt áo đằng trước, nỗ lực đem hai khối vải dệt kéo sát lại bên nhau.
Sau đó vì chăm sóc Tiểu Bảo Bối nên chút tâm tư này cũng không dùng được, hơn nữa mặc như vậy xác thật vô cùng thoải mái.
Lục Minh Thời đã hoàn toàn quen cái cách thức mặc quần áo không chút trang trọng này, thậm chí còn cổ vũ Cố Dịch Tân cũng làm theo như mình.
"Anh xem, khi không cần ra cửa, làm vậy tiết kiệm thời gian biết chừng nào."
Lúc ấy Cố Dịch Tân trả lời là: "Lục tổng, em là một tổng tài, không phải một trạch nam."
Lục Minh Thời bình tĩnh đáp: "Tất cả là vì bé con."
Vì thế Cố Dịch Tân không thể không mỗi ngày chịu đựng Lục Minh Thời tùy tiện ở trước mặt anh triển lãm kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị giác.
Thể chất của Lục Minh Thời thật sự vô cùng tốt, miệng vết thương khôi phục nhanh chóng, sau khi đơn giản rèn luyện một chút, ngay cả dáng người cũng đang nhanh chóng trở lại quy mô giống như một năm trước.
Cố Dịch Tân vào cửa nhìn thấy đó chính là một bóng dáng tràn ngập lực lượng tốt đẹp như vậy.
Lục Minh Thời cong lưng đi, kiên nhẫn dỗ dành tiểu gia hoả nằm trong nôi, cái mông vừa vặn nhếch lên đối diện với vị khách không mời mà đến ở cửa, trên cặp chân dài thẳng tắp không có bất cứ cái gì che đậy.
Nam nhân bởi vì lâu rồi không ra ngoài phơi nắng, cơ bắp trên lưng thiên về màu trắng, nhưng đường cong lại là lưu sướng gãi đúng chỗ ngứa.
Bộ quần áo mặc trên người không biết đã cởi ra từ khi nào, tùy tiện ném ở trên mép giường, một nửa còn lại rớt xuống sàn nhà.
......
Cố Dịch Tân cảm thấy cách thức vào cửa của mình có phải có chút không đúng hay không.
Lục tổng làm gì vậy chứ, gọi anh trở về nhà, phòng ở cũng không sụp, bảo bảo cũng không khóc, người cũng hoàn hảo không có việc gì.
Xem bức tranh xuân ý dào dạt như vậy, hồi tưởng trong điện thoại giọng nói đứt quãng khó nhịn của Lục Minh Thời —— chẳng lẽ...... Chẳng lẽ, ý tứ hắn thật là muốn cái kia sao?
Nam nhân sinh con khôi phục có nhanh như vậy sao?
Cố Dịch Tân trợn mắt há hốc mồm.
Anh tràn đầy nghi hoặc mà đi qua, bé con đang nằm ở trong nôi gỗ trắng ngoan ngoãn ngủ say, gương mặt điềm tĩnh giống như đang mơ một giấc mơ đẹp.
Cố Dịch Tân lại nhìn Lục Minh Thời vừa mới đứng dậy, người này lúc này sắc mặt đen như đáy nồi, đường cong cằm gắt gao banh ra, vô cùng nghiêm túc. Nhưng khi đối diện với ánh mắt mênh mang của hắn rồi lại tràn ngập bốn chữ to đùng:
Hoài nghi nhân sinh.
Cố Dịch Tân hiếu kỳ hỏi: "Làm sao vậy?"
Cố Dịch Tân còn chưa có được câu trả lời, tầm mắt đã vô cùng tự nhiên dịch xuống phía dưới một chút.
Sau đó anh rất rõ ràng tạm dừng một giây.
Chỉ thấy nơi nào đó trên ngực Lục Minh Thời, thình lình dán hai cái băng cá nhân giao nhau tạo hình chữ thập.
Hoa văn HelloKitty hồng nhạt xuất hiện ở cái chỗ kia, rõ ràng mà lại buồn cười.
Cơ bắp trên mặt Cố Dịch Tân căng chặt lại, anh vô cùng lý giải được tâm tình Lục Minh Thời giờ phút này.
Nhưng vấn đề là...... Vì sao chứ......
Chỗ này...... bị thương sao......
Cố Dịch Tân cố gắng dời tầm mắt mình ra khỏi nơi đó.
"Lục tổng." Anh hít sâu một hơi, "Em gọi anh trở về...... Không phải là bởi vì......"
Tìm không thấy băng cá nhân hả?
*
Vẻ mặt Lục Minh Thời biểu hiện hắn cực độ khiếp sợ.
"Để em nói cho anh toàn bộ ngọn nguồn sự việc."
Khuôn mặt hắn chết lặng, hiển nhiên đã từ bỏ trị liệu.
"Sau khi đút con uống sữa xong," Lục Minh Thời thất thần mà vớt chiếc áo choàng lên tùy tiện khoác ở trên người, "Nó vậy mà vẫn chưa có ăn no, nhưng mà An Kiều nói với em con rõ ràng đã béo phì, không thể cho nó ăn thêm quá nhiều. Vì thế em cùng con chơi, hấp dẫn sự chú ý của nó......"
Sau đó......
"Sau đó." Lục Minh Thời trông cực kỳ hỗn độn, nói nửa ngày vẫn chưa nói ra khỏi miệng, "Sau đó......"
Cố Dịch Tân nhìn hắn, linh cơ vừa động, thử thăm dò suy đoán nói:
"...... Sau đó bằng thiên tính của một đứa trẻ, thời điểm bé con đang chơi đùa cùng em, tự động đi tìm đồ ăn của mình."
"Em nhìn thấy con vô cùng hăng hái, vui vẻ yêu đời, vì thế lập tức bất cứ giá nào dùng phương thức này dỗ nó đi ngủ. Kết quả không ngờ rằng sức lực bé con quá lớn, trong thời gian dài, em cảm giác được đau đớn. Vì thế em cố gắng dỗ bé con, sau đó hít hà một hơi, đi tìm hai miếng băng cá nhân......"
Lục Minh Thời không nói gì.
Hắn vươn một bàn tay to, che giấu khuôn mặt hơi hơi đỏ lên.
Sau một lúc lâu, thoáng khôi phục bình tĩnh, Lục Minh Thời thở ra một hơi.
"Hầu như anh đoán không sai."
Cố Dịch Tân vì năng lực trinh thám của mình cảm thấy tự hào.
Nhưng mà anh vẫn cảm thấy hơi có chút không thích hợp.
Cùng lắm chỉ có bấy nhiêu thôi, Lục Minh Thời vì sao phải ở trong điện thoại hoảng loạn như thế?
Ánh mắt Cố Dịch Tân lại đáp xuống ngực Lục Minh Thời.
Anh nhìn chằm chằm hai con HelloKitty kia, khuyên nhủ: "Lục tổng, em dán như vậy, khi bóc ra sẽ đau lắm đấy. Bằng không, bây giờ anh đi mua cho em chai thuốc mỡ để bôi vào......"
"Không cần."
Lục Minh Thời chém đinh chặt sắt nói.
Hắn thần sắc phức tạp mà cúi đầu nhìn ngực mình.
Dại ra lẩm bẩm nói.
"—— dù sao cũng không chống nước, không dùng được bao lâu cũng sẽ tự rơi xuống."
Không chống nước?
Cố Dịch Tân mẫn cảm mà bắt được từ ngữ mấu chốt.
Không khí trong nháy mắt đình trệ, hai người đồng thời ý thức được cái gì, yên lặng nhìn ngực Lục Minh Thời.
Giống như có chuyện rất lớn sắp sửa xảy ra.
Rốt cuộc là chuyện lớn gì sẽ xảy ra đây?
Sau một lúc lâu, đến cuối cùng khi Cố Dịch Tân rốt cuộc chớp đôi mắt một chút, chuyện lớn đó rốt cuộc đã xảy ra.
Nơi bị băng cá nhân bao chặt lấy.
Băng