Khi Chung Vị Lăng tỉnh lại, người đã ở Vân Đô.
Nhớ tới cảnh tượng trước lúc hôn mê, Chung Vị Lăng vội xuống giường, y phục cũng không mặc tốt đã chạy ra cửa, phía đối diện Tạ Chi Khâm bưng thuốc dưỡng thai đang đi tới.
Tạ Chi Khâm sửng sốt, đồng tử hơi hơi run, nghiêng đầu ôn nhu cười, đôi mắt cong thành tiểu nguyệt nha, hoa cây trong viện một lần nữa trong chốc lát ảm đạm phai màu.
Hoa anh đào sân cách vách bị gió nhẹ thổi bay, phất quá đầu tường, rơi vào trong viện Tạ Chi Khâm, mỏng manh phô đầy đất.
"A Lăng." Tạ Chi Khâm đi đến trước mặt y, thấy y chưa mặc tốt y phục đã chạy ra ngoài, khó hiểu, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Chung Vị Lăng nhẹ nhàng thở ra: "Không có việc gì, chính là tỉnh lại không thấy ngươi, còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện."
Tạ Chi Khâm cười nhạt: "Ta rất lợi hại."
Chung Vị Lăng ôm cánh tay đánh gãy: "Có dám tự đại một chút nữa hay không?" Dư quang Chung Vị Lăng đảo qua băng vải quấn quanh tay Tạ Chi Khâm, khẩn trương nói, " Tay ngươi làm sao vậy?"
Tạ Chi Khâm dừng một chút, " Vết thương nhỏ, không ngại."
" Vết thương nhỏ?" Nói thật, nếu thật là vết thương nhỏ, phần băng vải có thể lên tới cổ tay sao?
Chung Vị Lăng lôi kéo Tạ Chi Khâm, đem người kéo vào nhà, Tạ Chi Khâm vẫn luôn kêu y cẩn thận, sợ làm đổ thuốc dưỡng thai trong tay.
Thuốc dưỡng thai trong tay bị Chung Vị Lăng đoạt đi đặt lên bàn, sau đó, Tạ Chi Khâm bị Chung Vị Lăng ấn bả vai, mạnh mẽ ấn lên trên ghế.
Chung Vị Lăng làm bộ muốn tháo băng vải trên tay hắn ra, Tạ Chi Khâm đã vội vàng đem tay thu trở về: "Thật sự không ngại."
"Vươn ra." Chung Vị Lăng trừng hắn.
Tạ Chi Khâm không có biện pháp, đành phải ngoan ngoãn đem bàn tay vươn ra.
Mở băng vải ra, thấy da thịt bên trong cơ hồ đã bị đốt trọi hoàn toàn không rõ thấy nguyên trạng, Chung Vị Lăng không nhịn được, hốc mắt đã đỏ.
Y sợ nhiễm trùng, lại vội vàng bọc trở lại, một bên bọc một bên ra vẻ không sao cả hung dữ nói: " Làm sao? Ngươi sao lại đần như vậy?"
Sau khi Tạ Chi Khâm nhìn Chung Vị Lăng nói, trong lòng khó chịu, vươn một cái tay khác, trấn an sờ sờ đầu của y: "Một không cẩn thận mà thôi, sư huynh nói rất nhanh sẽ tốt thôi."
Từ lúc ở nhà tranh, sau khi Tạ Chi Khâm dùng từ một không cẩn thận để hình dung giết người, Chung Vị Lăng đã không còn tin tưởng vào một không cẩn thận của hắn nữa.
Nhưng là, Chung Vị Lăng cũng không định hỏi,cho dù hỏi rõ ràng, Tạ Chi Khâm vẫn bị thương.
" Bị thương thành như vậy, mấy ngày nay hẳn là không thể đụng vào nước?" Chung Vị Lăng hỏi hắn.
Tạ Chi Khâm ừm một tiếng, sau đó kiêu ngạo nói: "A Lăng yên tâm, chưởng môn sư huynh đã an bài mấy cái tiểu đệ tử giúp ta xử lý sự vụ rửa mặt hằng ngày, không sao."
" Để cho bọn họ ở đâu thì thoải mái ở đó đi." Chung Vị Lăng trong lòng khó chịu, nói chuyện cũng không dễ nghe.
Tạ Chi Khâm mờ mịt: "A Lăng không thích bọn họ sao? Bọn họ đều là nhân gia xuất thân trong sạch, là người tốt."
Chung Vị Lăng dẫm mũi chân Tạ Chi Khâm, Tạ Chi Khâm ăn đau kêu lên, Chung Vị Lăng nhướng mày: "Ta không phải không thích bọn họ, ta là giận ngươi, ngươi cho ta là chết sao?"
Tạ Chi Khâm khó hiểu: "A Lăng ngươi đừng nói đen đủi như vậy."
Chung Vị Lăng thật là phục: " Ý của ta là, ta là phu quân của ngươi, để nam nhân khác hầu hạ ngươi rửa mặt tắm gội, thì ra làm sao?"
Tạ Chi Khâm rũ mắt: "A Lăng nói không thích, vậy không cần là được, không sao cả," Tạ Chi Khâm ôn thanh cười nói, "A Lăng nói cái gì chính là cái đó."
"Tạ Xuẩn Xuẩn, ngươi thật sự là đủ rồi!" Chung Vị Lăng hận không thể trực tiếp gõ đầu Tạ Chi Khâm mấy cái, Tạ Chi Khâm bị rống, lập tức khẩn trương lên, bất quá không chờ hắn nhận sai, đã bị lời nói kế tiếp Chung Vị Lăng kinh động tới rồi, " Ý của ta là, từ hôm nay trở đi, rửa mặt chải đầu, tắm gội của ngươi hàng ngày, ta quản, ta không muốn nhìn thấy nam nhân khác trong phòng ngươi, tiểu hài tử chưa trưởng thành cũng không được, thẳng đến tay ngươi tốt thì dừng lại."
Tạ Chi Khâm dại ra nhìn chằm chằm Chung Vị Lăng, sau một lúc lâu mới trì độn mở miệng: "Tắm gội......!Ngươi cũng quản?"
Chung Vị Lăng khó chịu nói: "Như thế nào, ngươi không muốn cùng ta tắm uyên ương?"
Tạ Chi Khâm mặt cực đỏ, cúi đầu, ngượng ngập nói: " Nghĩ là muốn, nhưng A Lăng ngươi trong người có thai, vốn dĩ phải là ta chiếu cố ngươi."
"Chờ tay ngươi tốt, ta sai khiến ngươi nhiều hơn không phải được rồi sao, tỷ như coi như ta có thể đi đường, ta lại không đi, thế nào cũng phải kêu ngươi cõng ta, ta coi như có thể tự người ăn cơm, cũng làm bộ lấy chiếc đũa cũng không nổi, sau đó kêu ngươi uy ta." Chung Vị Lăng bưng dược dưỡng thai uống, uống như uống rượu, ngửa đầu uống sạch sẽ, buông chén dược, hừ nói, " Việc áp bức người ta lại rất thành thục."
Tạ Chi Khâm câu nệ nói câu vậy được rồi.
Chung Vị Lăng hỏi Tạ Chi Khâm y vì sao hôn mê, Tạ Chi Khâm chỉ nói là y trong người có thai, mệt nhọc quá độ, cũng không giải thích quá nhiều, về phần tình huống Tạ Chi Khâm mạnh mẽ lấy kiếm, Tạ Chi Khâm khi tự thuật, cũng chỉ giản lược qua.
Xâu chuỗi lại toàn bộ quá trình, chính là Tạ Chi Khâm hai chiêu đánh bay hư ảnh cùng bộ xương khô, sau đó thuận lợi mang theo Trừng Tâm kiếm xuống núi.
Đặc biệt thuận lợi không cần dài dòng.
Chung Vị Lăng ý đồ hỏi lại, nhưng Tạ Chi Khâm cắn chết không nói, hoặc là trực tiếp nói sang chuyện khác: "Như ngươi suy đoán, Vu Tha sau khi phát hiện Phàn Vu Tâm mất tích, phát hiện đã xảy ra chuyện, lúc ấy liền tập kết mấy ngàn ma binh đến trước Bất Bi sơn, bất quá vận khí không tốt, cùng Tang Linh Nhi phụng mệnh tiến đến chạm trán."
Hàn Tuần Bích Huyết tông, chiến lực tổng thể là mạnh nhất ngoài ma quân điện, nhưng nếu bàn về chiến lực tinh anh đơn thể, thì thủ hạ Tang Linh Nhi hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất.
Cho dù thủ hạ Vu Tha dùng phương pháp đặc thù hư ảnh cung cấp trong khoảng thời gian ngắn nâng cao chiến lực, nhưng nếu đối thượng cùng hai ngàn tinh anh Tang Linh mang theo, quân lính cũng sẽ nhanh chóng tan rã.
Cuối cùng, người Vu Tha mang theo, đã bị đoàn diệt.
Bởi vì muốn giữ lại bằng chứng, Tang Linh Nhi để lại một mạng Vu Tha, mang về địa lao ma quân điện, giam giữ trước, chuẩn bị chờ Chung Vị Lăng tỉnh lại, Lê Khuyết vượt qua cửa ải khó khăn, về sau sẽ đi xử lý.
Xong việc, toàn bộ 500 người trường ương tông chiêu hàng, còn dư lại những người quyết tâm đi theo Vu Tha, toàn bộ tru sát, mà người nhà những ma chúng này cũng từng người một bị canh giữ.
Về phần Trương Duẫn, khi Tạ Chi Khâm hồi Vân Đô, thuận tay đem hắn mang theo trở về, Thẩm Đường hỗ trợ nhìn thương thế hắn, hiện giờ đã không còn trở ngại.
"A Lăng, nhìn nơi này." Tạ Chi Khâm cười nhạt phất tay lên, trên bàn xuất hiện một thanh tiên kiếm cực phẩm, đúng là Trừng Tâm Kiếm trong núi Bất Bi sơn.
Lần đầu tiên nhìn gần, không thể không nói, chế tác thanh kiếm này quả thật là thượng đẳng trong thượng đẳng, không hổ là tiên kiếm thượng cổ.
Chung Vị Lăng kinh hỉ trợn to mắt, theo bản năng đụng vào thân kiếm, nhưng khi đầu ngón tay cùng thân kiếm tiếp xúc, ngón tay cảm nhận một cổ đau đớn nóng rực, Chung Vị Lăng vội thu tay trở về.
Chung Vị Lăng thử lại, vẫn là như thế, y căn bản vô pháp đụng vào thanh kiếm kia.
Chung Vị Lăng hồ nghi nhìn Tạ Chi Khâm: "Ngươi cầm một chút ta nhìn xem."
Sau khi Tạ Chi Khâm nhẹ nhàng cầm lấy thanh kiếm, y phát hiện không đúng.
Chung Vị Lăng phỏng đoán: " Chẳng lẽ chỉ có một mình ngươi mới có thể chạm vào thanh kiếm này......"
Lúc sau, vì nghiệm chứng suy đoán này, Chung Vị Lăng lại kêu vài người đến đây, ngoại trừ Tạ Chi Khâm, những người khác tình huống cũng không khác gì Chung Vị Lăng, đều là bị phỏng không thể không đem tay rụt trở về.
Trong đầu Chung Vị Lăng đột nhiên hiện lên một suy đoán: "Trong nguyên văn là Thúy Minh lấy được thanh kiếm này, chỉ có hắn có thể chạm vào, hiện tại lại chỉ có ngươi có thể chạm vào," Chung Vị Lăng híp mắt, "Cho nên, ngươi đây là xem như bước đầu tiên đi lên vai chính sao?"
Tạ Chi Khâm lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không biết, nhưng là ta không muốn vai chính gì kia, ta chỉ muốn bảo hộ ngươi."
Chung Vị Lăng ngẩng mặt, một tay kia nhẹ nhàng nhéo chóp mũi Tạ Chi Khâm, cười nói: "Đã biết, Tạ Ca Ca nhà ta chỉ muốn bảo hộ ta, trong mắt trong