Chung Vị Lăng nhàn nhạt nói: "Không đau."
Tạ Chi Khâm muốn ôm chặt y, nhưng lại không dám ôm chặt, sợ động đến miệng vết thương Chung Vị Lăng, lại làm y khó chịu.
" Vấn đề vừa rồi ta hỏi ngươi còn chưa trả lời, sao ngươi lại tới đây?" Chung Vị Lăng vừa rồi quét mắt qua trang hoàng trong phòng, không phải là phong cách Vân Đô cùng Yểm Nguyệt sơn, mà trên bình phong trong phòng còn thêu một ít phù văn Chung Vị Lăng nhìn thấy trên đường tới Thang Sơn, dự đoán chính mình hẳn là vẫn đang ở Quỷ giới.
Tạ Chi Khâm trầm mặc một lát, mím chặt môi mới mấp máy: "Lo lắng cho ngươi."
Tuy rằng Tạ Chi Khâm không có gì, nhưng Chung Vị Lăng vẫn cảm thấy cảm xúc hắn không đúng.
"Ngươi tới khi nào?" Chung Vị Lăng hỏi.
Tạ Chi Khâm ôn nhu nói: "10 ngày trước, lúc ta tới, ngươi được linh khí vọng nguyệt thảo bao quanh từ chỗ hỗn độn kia đưa ra ngoài."
"......" Cho nên, là y mới vừa lấy được vọng nguyệt thảo, Tạ Chi Khâm cũng liền tới rồi sao?
Thẩm Đường không phải nói mê dược hắn dùng rất được hay sao, làm Tạ Chi Khâm hôn mê nửa tháng cũng không thành vấn đề mà, như thế nào chưa tới một ngày, Tạ Chi Khâm liền tỉnh!
Hơn nữa: "Ngươi nói ta là được linh khí vọng nguyệt thảo bao quanh lấy đưa ra ngoài?"
Tạ Chi Khâm thanh âm hơi khàn khàn: "Ừm."
Chung Vị Lăng kinh ngạc: "Vọng nguyệt thảo còn có loại công hiệu này?"
Tạ Chi Khâm nhíu mày: "Là A Lăng ngươi vận khí tốt, trong lúc hỗn độn lấy được cây vọng nguyệt thảo vừa mới hình thành,là cây mẫu thảo đệ nhất bén rễ trên vách đá, sinh ra đã có linh.
Tưởng Nhiên nói, sở dĩ hút khô linh lực ngươi, kỳ thật là vọng nguyệt thảo đang thăm dò ngươi."
Vọng nguyệt thảo, sinh từ vọng nguyệt, nhưng lại sinh ở một nơi hỗn loạn không thấy mặt trời, cho nên, chữ nguyệt trong vọng nguyệt thảo không phải là chỉ bầu trời ánh trăng, mà là chỉ người tới ngắt.
Người tới lấy vọng nguyệt thảo, cần phải ngôn thề với vọng nguyệt thảo, nhưng cũng không cần nói ra, một khắc người tới hái tiến vào sương đen kia, vọng nguyệt thảo liền có thể tự mình cảm thụ được.
Mà sau khi chạm vào vọng nguyệt thảo, thân cỏ của vọng nguyệt thảo sẽ trực tiếp tham nhập vào trái tim người, hấp thụ linh lực này, một đường bức mệnh đến chỉ còn một sợi tơ, đọc chấp niệm cuối cùng.
Nếu chấp niệm cùng ý đồ đến tương đồng, vọng nguyệt thảo tự động từ vách núi bóc ra, nhận người hái là chủ, cũng bảo hộ rời khỏi nơi hỗn độn này.
Về phần Tưởng Nhiên vì sao không có đem việc này báo trước cho Chung Vị Lăng, là bởi vì hắn căn bản không nghĩ tới Chung Vị Lăng thế nhưng hái được chính là mẫu thảo.
Mẫu thảo cách 300 năm mới phá vách sinh trưởng một lần, thảo kỳ là ba tháng, hiện giờ một vòng mới 200 năm, nói như thế nào cũng đều không thể sẽ xuất hiện.
" Sau khi đưa ngươi về, vọng nguyệt thảo liền đem linh lực trả về trên người của ngươi." Tạ Chi Khâm ôn thanh nói.
" Vậy vọng nguyệt thảo hiện tại ở đâu?" Chung Vị Lăng hỏi.
"Tưởng Nhiên đã thu hồi." Tạ Chi Khâm nói.
"Vậy là tốt rồi." Chung Vị Lăng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng không còn việc bận tâm, cùng lúc đó, trong đầu đột nhớ tới việc tiên quỷ lưỡng đạo tương khắc, chợt khẩn trương nói: "Đúng rồi, ngươi tùy tiện tiến vào Quỷ giới, thân thể có không khỏe không?"
Tuy rằng căn cơ tiên môn Tạ Chi Khâm bị huỷ hoại, nhưng dù sao vẫn là người tiên môn, nói không chừng sẽ bị phản phệ.
"Không có." Tạ Chi Khâm nói, "Ta không sao, nhưng thật ra A Lăng ngươi." Hầu kết Tạ Chi Khâm trên dưới hoạt động qua lại, cổ họng như bị nghẹn thứ gì, muốn nói gì đó, nhưng chung quy vẫn không nói nên lời.
Hồi lâu, Tạ Chi Khâm mới trầm giọng nói: "Không cần."
Chung Vị Lăng mờ mịt: "Cái gì không cần?"
Tạ Chi Khâm lạnh lùng nói: "Ngươi không cần giúp ta đi lấy vọng nguyệt thảo."
Chung Vị Lăng sửng sốt, khi lấy lại tinh thần, trong lòng có chút khó chịu: "Cần."
Tạ Chi Khâm vừa muốn mở miệng, đã bị Chung Vị Lăng ngắt lời trước nói: "Đừng giáo huấn ta, còn không phải là lấy một cái vọng nguyệt thảo thôi sao, lòng ta hiểu rõ."
"A Lăng!" Tạ Chi Khâm thật vất vả thu hồi cảm xúc bị những lời của Chung Vị Lăng đâm thủng một lỗ, "Ngươi có thể đừng không để trong lòng hay không! Ngươi không biết cấm địa là địa phương nào hay sao ngươi còn dám đi, ngươi nếu xảy ra chuyện, ta làm sao bây giờ?!"
Chung Vị Lăng trước đã dự đoán được Tạ Chi Khâm biết chính mình tự tiện tới Quỷ giới lấy vọng nguyệt thảo sẽ tức giận, nhưng: "Tạ Chi Khâm, những lời này hẳn phải là ta hỏi ngươi đi?
Nói thật, từ sau khi xác nhận căn cơ tiên môn Tạ Chi Khâm bị hủy hết, trong lòng Chung Vị Lăng liền nghẹn một cổ khí.
Y không rõ, chính mình đường đường là ma quân, chi chủ nhất tộc, nhưng chuyện gì cũng đều là Tạ Chi Khâm đi gánh, này coi là cái gì?
"Ba mươi mấy năm căn cơ tiên môn, tuyệt thế thiên tư, nói không còn liền không còn, ngươi mẹ nó có thể đừng không để trong lòng hay không?!" Cổ khí tiềm ẩn trong lòng Chung Vị Lăng muốn bùng nổ.
Tạ Chi Khâm khóe mắt rỉ ra tơ máu, rũ mắt lạnh lùng nói: "Ta không để bụng."
"Ta để ý!" Chung Vị Lăng thật là bị thái độ này của hắn làm cho tức giận rồi, muốn tránh hai tay Tạ Chi Khâm ôm lấy chính mình, để hắn cách xa chính mình một chút, nhưng sức lực Tạ Chi Khâm thật sự quá lớn, y hiện giờ lại quá suy yếu, căn bản vô pháp tránh thoát, "Buông ta ra!"
"Ta không buông." Đây là lần đầu tiên Tạ Chi Khâm cự tuyệt Chung Vị Lăng, thái độ thập phần kiên quyết lãnh khốc.
"Ta kêu ngươi buông ra!" Đau lòng Chung Vị Lăng đối với Tạ Chi Khâm không hiểu sao chuyển hóa thành tức giận, nhịn không được rống lên.
Khi chất lỏng ấm áp rơi xuống mu bàn tay Tạ Chi Khâm, Tạ Chi Khâm ngây ngẩn cả người, cả người cứng đờ, chất lỏng theo eo bàn tay chảy xuống, cánh tay Tạ Chi Khâm cuối cùng buông lỏng.
Chung Vị Lăng hốc mắt đỏ bừng nhìn hắn, nói giọng khàn khàn: "Tạ Chi Khâm, ở trong mắt ngươi ta nhỏ yếu như vậy sao?"
Y vẫn luôn cho rằng, y cùng Tạ Chi Khâm kết chính là đạo lữ mưa gió chung thuyền, nhưng không nghĩ tới, chính mình là gánh nặng.
"Ta không lợi hại bằng ngươi, nhưng ta dù sao cũng là chi quân nhất tộc Ma tộc, ta cũng là người tu vi cao nhất toàn bộ Ma tộc hiện giờ, ngươi có thể tin tưởng ta một lần hay không, có thể đừng lúc nào cũng đem ta bảo hộ phía sau hay không, có thể đừng một mình gánh hết được không?!" Chung Vị Lăng cả giận nói, "Ta không phải phế vật! Ngươi hỏi ta nếu là ta có bất trắc gì, ngươi phải làm sao, vậy ngươi như thế nào không nghĩ đến, ngươi nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, ta cùng hài tử phải làm sao chưa?"
Tạ Chi Khâm vừa muốn phản bác, Chung Vị Lăng trực tiếp chỉ vào cửa: "Lăn! Ta tạm thời không muốn thấy ngươi!."
Tạ Chi Khâm đứng yên tại chỗ: "Ta không đi."
Hắn là thật sự sợ, sợ chính mình vừa rời khỏi, sẽ không còn nhìn thấy Chung Vị Lăng nữa.
"Bổn tọa kêu ngươi lăn!" Chung Vị Lăng lại hét lên một tiếng.
Tạ Chi Khâm chấp nhất nói: "Ta không đi."
"Chung Vị Lăng," Tạ Chi Khâm hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng ngăn chặn cảm xúc sắp hỏng mất của chính mình, "Ngươi là ma quân, ngươi cũng là người tu vi cao nhất toàn bộ Ma giới, nhưng ngươi đồng thời cũng là người ta thích, là ta tự mình coi ngươi như mạng, ta không cần ngươi vì ta làm cái gì hết, ngươi sống tốt, ta liền thỏa mãn.
Nhưng ta một giấc ngủ dậy, lại nghe người ta nói ngươi vì ta tới cấm địa Quỷ giới, ngươi biết ta lúc đó ra sao không?!"
Trong mắt Tạ Chi Khâm lệ khí nồng đậm, loại ánh mắt này đối với Chung Vị Lăng, thập phần xa lạ, nhưng lại nắm tâm Chung Vị Lăng đến đau.
Bởi vì thích, cho nên không muốn nhìn thấy đối phương bị thương, cũng bởi vì thích, cho nên nguyện ý vì đối phương liều mạng.
Thích một ai đó, vốn dĩ đã là mâu thuẫn như thế.
Nhưng cũng bởi vì loại mâu thuẫn này, mới càng làm cho người ta hãm sâu trong đó, vô pháp tự kiềm chế.
Chung Vị Lăng thực yêu Tạ Chi Khâm, nhưng y có thể nhìn ra được, Tạ Chi Khâm giờ phút này so với chính mình còn khó chịu hơn.
Chung Vị Lăng tránh ánh mắt tràn đầy lệ khí của Tạ Chi Khâm, rũ mắt xuống, hồi lâu, mới cắn cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: "Ta đói bụng."
Yêu một người, không cần xin lỗi, bởi vì chuyện vọng nguyệt thảo này vốn đã không có đúng sai, Chung Vị Lăng vì Tạ Chi Khâm liều chết đi lấy, không có sai, Tạ Chi Khâm bởi vì Chung Vị Lăng suýt nữa xảy ra chuyện mà phát hỏa, cũng không có sai.
Khi thanh âm mềm mại của Chung Vị Lăng truyền vào lỗ tai Tạ Chi Khâm, hốc mắt Tạ Chi Khâm ươn ướt, chất lỏng ấm áp tràn ra, môi Tạ Chi Khâm vẫn luôn đang run rẩy, ngón tay phải bấm vào ngón trỏ, bấm ra huyết.
Chung Vị Lăng thật sự nhìn không được một Tạ Chi Khâm như vậy, đau lòng muốn chết.
"Ta nói ta đói bụng, ngươi không nghe thấy sao? Còn không mau kêu người chuẩn bị cơm cho ta, cẩn thận một thi hai mệnh." Chung Vị Lăng ôm đầu gối ngồi ở trên giường, thái độ ác liệt hừ một tiếng.
Tạ Chi Khâm ừ một tiếng, xoay người ra cửa.
Nhìn bóng dáng Tạ Chi Khâm rời đi, Chung Vị Lăng nhỏ giọng lầu bầu nói: " Có ngốc hay không, nếu đổi thành người khác, bổn tọa không có đối tốt với hắn như vậy đâu."
Tạ Chi Khâm vừa từ trong phòng ra, Tưởng Nhiên liền vội vàng tiếp cận đến: "Tạ tiên, à không, thiếu chủ, ma quân hắn ra sao?"
"Tỉnh," Tạ Chi Khâm lạnh nhạt nói, " Kêu người chuẩn bị cơm đi, hắn đói bụng."
Vô Úy một bên nghe vậy, vội vàng kích động chạy tới trù phòng.
"Đừng gọi ta là thiếu chủ, để hắn nghe thấy không tốt." Tạ Chi Khâm nhíu mày nói với Tưởng Nhiên.
Tưởng Nhiên mờ mịt.
10 ngày trước, sau khi cả người Chung Vị Lăng được vọng nguyệt thảo đưa ra khỏi sương đen hỗn loạn, Tưởng Nhiên sửng sốt, đang định đi qua, một bóng người tới trước hắn một bước, chạy tới bên người Chung Vị Lăng......
Miệng vết thương trên người Chung Vị Lăng còn đang không ngừng đổ máu, Tạ Chi Khâm ôm hắn, cắn môi, không rên một tiếng, chỉ là không ngừng truyền linh lực vào trong thân thể y.
Nhưng là Chung Vị Lăng lại một chút phản ứng cũng không có.
Tạ Chi Khâm tiếp tục tăng mạnh linh lực, nhưng tình huống vẫn như cũ không có chuyển biến tốt đẹp, một lần không được, lại đến thêm một lần.
Tạ Chi Khâm tựa như điên rồi, cả người si ngốc, chỉ biết không ngừng gọi tên Chung Vị Lăng, sau đó giúp y vận chuyển linh lực kích thích y tỉnh lại.
Tưởng Nhiên muốn đi lên xem tình hình, nhưng là còn chưa tới gần, đã bị một cổ áp lực kỳ quái đẩy văng ra.
Ngay sau đó, một cổ đau đầu kịch liệt quét qua thần kinh, không chỉ là hắn, người Quỷ tộc nghe tin tới toàn bộ cũng chịu ảnh hưởng tương đồng.
Ác linh vốn bị nhốt trong vòng cấm địa giống như bọt khí nứt toạc ra, phát ra tiếng kêu gào thê thảm, hóa thành hư ảo.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thang Sơn muốn bao nhiêu loạn, có bấy nhiêu loạn.
Nhưng dị động lần này không chỉ lan đến Thang Sơn, mà thậm chí còn xuyên qua Ác Thủy hà, trực tiếp chấn sụp vọng tháp chỗ giao giới hai bên thế lực Quỷ giới.
Trong lúc thống khổ giãy giụa, Tưởng Nhiên nhìn thấy một dòng nước linh lực từ vọng nguyệt thảo một lần nữa chảy vào trong cơ thể Chung Vị Lăng, sau đó một lát sau, áp lực tinh thần chính mình chịu đựng đột nhiên nhỏ đi nhiều.
Nhưng là, một số người Quỷ giới tu vi thấp kém, như cũ bị tra tấn chết đi sống lại.
" Khách phòng ở nơi nào?" Tạ Chi Khâm ôm Chung Vị Lăng từ cấm địa ra, vành mắt đỏ bừng, đuôi mắt đầy tơ máu vô cùng dọa người, mặt mày nguyên bản tuấn tý vô song giờ phút này âm lệ làm người phía sau lạnh cả người.
Tưởng Nhiên không nhiều lời, trực tiếp dẫn hắn đến gian phòng gần nhất.
Tạ Chi Khâm an trí cho Chung Vị Lăng xong, một tay