Tiêu Lạc sợ ở đầu dây bên kia Đỗ Vũ nói cái gì lộ tẩy, cho nên sau khi kêu "chồng ơi" xong lập tức nói qua tình huống trước mắt: "Anh còn nhớ rõ lúc trước em đã nói qua với anh chuyện hôm nay em tới tham gia họp lớp trung học không? Em có bạn học rất tò mò về anh, muốn đích thân chào hỏi anh, nếu không thì anh nói với anh ấy hai câu đi?"
Nói xong Tiêu Lạc ấn mở loa ngoài, sau đó giơ di động chếch về phía Nguỵ Nhân một chút.
Nguỵ Nhân bán tín bán nghi nói alo với di động một tiếng, kết quả điện thoại bên kia rất lâu không có thanh âm đáp lại. Anh ta vừa nhếch môi cười vui sướng khi thấy người gặp hoạ thì nghe được người ở đầu dây bên kia nhàn nhạt nói: " Xin chào, tôi là chồng của Lạc Lạc, anh là ai vậy?"
Âm thanh trầm thấp dễ nghe này vừa xuất hiện, Tiêu Lạc ngay lập tức cảm thấy đùi phải của mình đau nhói, bởi vì Túc Tiểu Mễ ngồi ở ghế phụ đang liều mạng véo đùi cô, vừa véo vừa dùng khẩu hình nói: " Mẹ nó, Lương Diễm, mẹ nó đm đm...."
Tiêu Lạc: "......" Ai tới nói cho cô biết, vì sao cô nhận điện thoại của Đỗ Vũ, xuất hiện ở đầu dây bên kia lại là âm thanh của Lương Diễm thế??
Cái tình huống này, bảo cô làm sao mà giải thích được cho Túc Tiểu Mễ đây!!!!
Rất nhanh sau đó Nguỵ Nhân chật vật mà cúp điện thoại, hơn nữa thời điểm xuống xe cũng không nhắc lại chuyện thêm wechat với Tiêu Lạc, nhưng Tiêu Lạc lại không hề vui vẻ chút nào, bởi từ sau khi âm thanh Lương Diễm vang lên, Túc Tiểu Mễ vẫn luôn dùng cặp mắt khát máu của dã thú mà nhìn cô chằm chằm.
Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc Nguỵ Nhân rời đi, Túc Tiểu Mễ lập tức bắt lấy bả vai Tiêu Lạc dùng sức mà lay: "Mau khai thật cho tớ, tại sao Lương Diễm lại gọi điện thoại cho cậu? Tại sao trong điện thoại cậu lại kêu Lương Diễm là chồng? Hai người các cậu bắt đầu thông đồng từ bao giờ? Trước mắt đã tiến triển đến bước nào rồi? Đã phát sinh quan hệ không thể miêu tả hay chưa? Mau nói mau nói mau nói........"
Tiêu Lạc: "......Dừng dừng! Đừng lay tớ, tớ nôn bây giờ!"
Túc Tiểu Mễ đại kinh thất sắc (hoảng hốt): "Mẹ nó, đừng bảo là cậu có đấy nhé?"
Tiêu Lạc: "......"
Bị Túc Tiểu Mễ truy vấn đến mức không còn đường thoát, Tiêu Lạc đem chuyện liên quan đến Lương Diễm phát sinh trong thời gian này nói qua, còn thuận tiện kể nốt "sự kiện hotsearch" từ đầu đến cuối.
Túc Tiểu Mễ nghe xong tiêu hoá nửa ngày, mới ngơ ngác hỏi: "Lúc trước cậu bảo ông chủ mới của cậu là Lương Diễm, là không phải giỡn chơi hả?"
Tiêu Lạc: "..... Đương nhiên không phải rồi! Cậu cảm thấy tớ sẽ lấy loại chuyện thế này nói giỡn à?"
Túc Tiểu Mễ sáp lại gần, vẻ mặt kích động mà ôm lấy Tiêu Lạc: "Kí tên, đương nhiên. Chụp ảnh, gặp mặt idol, một cái cũng không thể thiếu! Nếu cậu dám cự tuyệt thì tớ sẽ khóc cho cậu xem."
Tiêu Lạc vẻ mặt mẹ kế cười: "Vậy cậu khóc đi!"
Túc Tiểu Mễ: "......"
Qua nửa giờ cò kè mặc cả, cuối cùng hai người nhất trí thoả thuận, ký tên có thể, gặp mặt thì bàn sau. Chụp ảnh...... Không bàn nữa!
- ---------
Hôm sau thời điểm Lạc tới biệt thự, tim cứ đập thình thịch, cả người không hiểu sao cứ có chút chột dạ.
Tối hôm qua sau khi đưa Túc Tiểu Mễ về, vốn dĩ cô đã định nhắn wechat hỏi Đỗ Vũ một chút tình huống, nhưng vì lo lắng wechat vẫn ở trong tay của Lương Diễm, cho nên cô cứ do dự lại do dự, cuối cùng vẫn kiềm chế được xúc động.
Cũng may xe còn chưa chạy tới cửa biệt thự, Tiêu Lạc kinh hỉ phát hiện xe của Đỗ Vũ vừa đúng lúc chạy ở phía trước không xa, cô lập tức điên cuồng ấn còi.
Rất nhanh, hai xe liền song song dừng ở cách biệt thự khoảng 200m giữa sườn núi.
Tiêu Lạc kéo cửa ra xuống xe, nhẹ nhàng gõ cửa kính bên kia của Đỗ Vũ, kết quả đợi một hồi lâu, cửa xe mới hạ xuống, kèm theo đó là Đỗ Vũ mặt đỏ bừng thẹn thùng xuất hiện sau lớp kính.
Tiêu Lạc vừa thấy vẻ mặt ngập tràn xuân sắc với đôi mắt chan chứa trìu mến của Đỗ Vũ, trong lòng liền lộp bộp một chút.
Xong rồi, không phải anh giai đơn thuần này hiểu lầm cô có ý với anh ta đấy chứ?
Quả nhiên giây tiếp theo liền nghe được Đỗ Vũ nói: "Lạc Lạc, tôi có thể hỏi cô một chút hay không, rốt cuộc là từ bao giờ thì cô bắt đầu có...có ý tứ ở phương diện kia với tôi thế?"
Tiêu Lạc lập tức điên cuồng xua tay: "Không không không, anh hiểu lầm rồi.....Tôi đối với anh quả thật là không có ý tứ đó."
Đỗ Vũ mắt điếc tai ngơ tiếp tục nói: "Tôi rất cảm kích cô yêu thích và đánh giá cao tôi, tôi luôn cảm thấy cô lớn lên rất xinh đẹp, nấu ăn lại ngon, là một cô gái cực kì hoàn hảo, nhưng mà rất xin lỗi, tôi đã có bạn gái rồi, cho nên..... Cô có hiểu ý tôi không?"
Tiêu Lạc mở to hai mắt, vẻ mặt tuyệt vọng mà nhìn về phía Đỗ Vũ, tuy rằng hiện tại nội tâm đang rất phức tạp, nhưng mà thật lâu vẫn không thốt ra nổi câu nào.
Cho nên hiện tại là Đỗ Vũ đang phát thẻ người tốt cho cô ấy hả? Là ý tứ này có đúng không?
Tiêu Lạc đã tốn rất nhiều thời gian mới có thể khiến cho Đỗ Vũ tin tưởng bản thân hoàn toàn không có ý tứ kia đối với anh ta, sau đó tới lúc hai người một lần nữa lên xe