Tiêu Lạc đã nhận khăn quàng cổ rồi, sau đó lại nhận một bộ đồ sứ của Lương Diễm nữa, cho nên cô cũng nghĩ muốn tặng lại anh một chút quà gì đó. Nhưng tặng Lương Diễm cái gì thì mới tốt được nhỉ?
Để tìm hiểu sở thích của Lương Diễm, sáng mùng một Tết hôm nay, sau khi nấu cơm trưa cho Lương Diễm xong, cô liền bày một chiếc ghế dựa ngồi ở bậc thang cửa biệt thự, một bên vừa phơi nắng vừa vuốt mèo, một bên lại thuận tay lấy di động ra lên mạng tìm tòi thông tin của Lương Diễm.
"Lương Diễm, nam, sinh ngày 10/10/1993 tại thành phố Đế Đô, theo học khoa diễn xuất tại Học viện hí kịch Đế Đô hệ chính quy, chính thức ra mắt vào năm 2011 nhờ xuất hiện trong bộ phim thanh xuân , hơn nữa còn giành được giải thưởng Người mới xuất sắc nhất, năm 2014 đóng vai chính trong bộ phim hài kịch viễn tưởng đạt giải thưởng Người mới xuất sắc nhất cùng giải Diễn viên mới nổi trên màn bạc xuất sắc nhất, đồng thời còn được đề cử hạng mục Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, năm 2018 khi đang quay thì bị thương trong một tai nạn xe hơi nên đã tuyên bố tạm thời nghỉ...
Tiêu Lạc đang xem rất nhập tâm, bỗng phát hiện trên đỉnh đầu xuất hiện một cái bóng nhỏ, cô phản ứng cực nhanh giấu điện thoại vào trong lòng bàn tay, sau đó liền nghe được Lương Diễm ở phía sau trêu chọc nói: "Sao vậy, có hứng thú với tôi hả?"
Tiêu Lạc mới không ngốc mà tiếp tục đề tài của anh, cô trực tiếp xoay người lại nhìn thẳng vào mắt Lương Diễm, sau đó cực kì nghiêm túc mà chất vấn: "Sao anh lại nhìn lén điện thoại của tôi?"
Lương Diễm nghẹn nửa ngày mới nói lại: "Tôi còn cần phải nhìn lén sao? Em còn đọc ra thành tiếng đấy."
Tiêu Lạc: "....."
Lương Diễm tuỳ tiện nằm dài lên xe lăn, trên mặt tỏ vẻ "Tới đây đi, không cần thương tiếc tôi là một đoá hoa xinh đẹp, cứ thỏa thích mà nói cho cho tôi biết là em yêu thầm tôi đi" nhìn Tiêu Lạc: "Hỏi đi!"
Vẻ mặt Tiêu Lạc mờ mịt: ".....Hỏi cái gì cơ?"
Lương Diễm hận rèn sắt không thành thép nói: " Tôi là người sống sờ sờ đang ngồi trước mặt em đây, có gì muốn biết cứ trực tiếp hỏi tôi là được rồi, còn cần phải lén lút lên mạng tra tôi làm gì?"
Tiêu Lạc nghĩ nghĩ, lập tức hỏi: "Kỳ thật tôi có một vấn đề muốn hỏi anh nhé, anh muốn được tặng quà gì thế?"
Khoé miệng Lương Diễm giật giật: "Em rốt cục là có thành ý hay không, nào có chuyện người tặng đi hỏi người được tặng thích gì hả? Mấy thứ như tặng quà thì phải tự mình chọn mới có ý nghĩa chứ!"
"Vậy tôi cũng không có gì muốn hỏi hết."
Lương Diễm: "......" Tức giận, nhưng vẫn phải gắng gượng mỉm cười.
Tiêu Lạc nói xong cũng cảm thấy bản thân như thế là quá không cho Lương Diễm mặt mũi, dù sao thì người ta cũng là idol nổi tiếng, là người trong mộng của vô số các cô gái, có không ít người khóc la xếp hàng muốn được gặp nói chuyện cùng với anh một câu đấy. Nay người ta còn chủ động tới cửa bắt chuyện với mình, mình thế mà lại không biết tốt xấu mà đi cự tuyệt, như thế là không tốt, cực kì không tốt, rất dễ làm tổn thương tấm lòng của thần tượng quốc dân.
Vì thế Tiêu Lạc lại nghĩ nghĩ, hỏi: "Vết thương trên mặt anh, bác sĩ nói như nào vậy?"
Vết thương trên mặt? Lương Diễm giơ tay sờ sờ vết thương trên cằm, bỗng thấy hơi chột dạ: "Sao vậy, như thế này trông rất xấu sao?"
".....Không xấu!"
"Có thật không?"
"Thật mà!"
"Cho nên em cũng thấy tôi rất đẹp trai đúng không?"
Tiêu Lạc: "....." Thì ra còn có thể nói chuyện kiểu đấy nữa hả?
Tuy thời gian Lương Diễm tiếp xúc cùng Tiêu Lạc không dài, nhưng anh lại cực kì biết cách nói giỡn sao cho đúng mực, mỗi lần đều khiến Tiêu Lạc cạn lời, nhưng tuyệt đối không bao giờ khiến cô tức giận. Tựa như hiện tại, vừa thấy Tiêu Lạc không nói lời nào, anh liền lập tức chủ động trả lời câu hỏi ban nãy mà cô đề cập tới: " Đã hẹn ngày 16 tháng này ra nước ngoài làm phẫu thuật chữa trị rồi."
Tiêu Lạc lo lắng hỏi: " Phẫu thuật xong liệu có để lại sẹo nữa không?"
Lương Diễm không chút để ý nói: "Chắc là sẽ có, dù sao cũng khâu nhiều mũi như vậy mà."
Tiêu Lạc biết người trong giới giải trí đều rất quan tâm tới ngoại hình, cho dù chính bọn họ không để ý đi nữa, thì khán giả cùng tính chất đặc thù của ngành cũng buộc họ không thể không quan tâm tới vẻ ngoài. Xét cho cùng, đối với đại đa số người mà nói, thì diễn viên chính là nghề kiếm cơm bằng tuổi xuân mà.
Vậy nên cô không nhịn được muốn nói gì đó để an ủi Lương Diễm, nhưng cô ăn nói không tốt, nghẹn nửa ngày cũng chỉ thốt ra được một câu: "Anh đừng buồn, lùi một chút lại mà nói, cho dù cuối cùng thật sự không thể làm diễn viên được nữa, cũng có thể lui về sau hậu trường mà!"
Lương Diễm giơ tay đỡ trán. Trước kia Túc Tiểu Mễ đã từng nói qua rằng Tiêu lạc là người không biết an ủi người khác đâu, Lương Diễm còn chưa hiểu thế nào. Hiện giờ xem ra, đừng nói đến an ủi người khác, căn bản là xát muối vào miệng vết thương người khác mới đúng!
Nhưng không biết tại sao, Lương Diễm nhìn thế nào cũng thấy Tiêu Lạc rất thuận mắt, ngay cả việc cô ăn nói vụng về không biết an ủi người khác cũng đều tốt cả.
............
Hôm nay sau khi nói chuyện cùng Lương Diễm xong, Tiêu lạc rất để tâm tới vết thương trên mặt anh.
Cô lên mạng tra cả buổi, nghe nói củ mài rừng có giá trị dinh dưỡng cao, lại rất có lợi cho việc chữa lành vết thương, vì thế ba giờ chiều hôm đó liền xuống dưới nhà thôn dân dưới chân núi mượn một cái cuốc và một cái gùi nhỏ đi theo mấy người dân thông thuộc địa hình vào trong núi.
Lúc ấy Lương Diễm còn đang ngủ trưa ở trong phòng, cho nên Tiêu Lạc không chào hỏi anh mà để lại cho anh ba mẩu giấy note.
Bởi vì đêm giao thừa bị mất ngủ, cho nên lúc này Lương Diễm ngủ rất say, cũng lâu hơn so với mọi khi. Cho đến khi anh vừa tỉnh dậy thì đã phát hiện bầu trời ngoài cửa sổ đã nhuộm một màu đen, mà trong biệt thự lại im ắng lạ thường.
Anh còn tưởng rằng là do thời tiết âm u cho nên trời mới tối nhanh như thế, nhưng sờ qua di động ở tủ đầu giường mới phát hiện không phải là do thời tiết, mà thật sự đã sắp 6 giờ tối rồi.
Mọi ngày vào giờ này chắc chắn là Tiêu Lạc đã ở trong biệt thự bắt đầu bận rộn làm việc rồi. Nhưng giờ phút này cả căn biệt thự đều