Những người khác đều không nghe rõ được Lương Diễm nói cái gì, chỉ biết là sau khi Lương Diễm được đưa về phòng bệnh, Tiêu Lạc còn ngơ ngác đứng ở cửa, mặt đỏ bừng từ cổ tới tận mang tai.
Đám người Hoa tỷ ai nấy cũng đều tò mò, nhưng một đám đàn ông không người nào dám vứt hết mặt mũi chạy tới hỏi Tiêu Lạc: "Này, vừa nãy Lương Diễm nói với cô cái gì đó?", vì thế đành phải làm như không thấy được khuôn mặt đang đỏ bừng của cô.
Tiêu Lạc vẫn đứng đờ đẫn ở cửa thang máy gần 20 phút mới tiêu hóa được hoàn toàn sát thương câu "Vợ ơi" của Lương Diễm, sau đó mới nhấc chân đi vào phòng bệnh.
Lương Diễm lại rơi vào trạng thái ngủ say.
Thời điểm anh ngủ trông rất ngoan, bờ môi mỏng, lông mi dài rũ xuống phủ bóng lên mí mắt, làn da còn đẹp hơn so với rất nhiều cô gái, tóm lại khác rất nhiều so với lúc thanh tỉnh, nói như thế nào nhỉ, chính là khiến cho người khác không có cảm giác xa cách, ngược lại cảm giác có chút đáng yêu.
Ngoan ngoãn đáng yêu.
Mấy người đàn ông rất thân sĩ hỏi ý kiến cô, Tiêu Lạc nghĩ cho dù buổi tối trở về phòng ngủ cũng không yên tâm, vì thế chủ động tỏ ý muốn ở lại.
Sau khi hết thuốc tê, Lương Diễm bị đau tới tỉnh ngủ, tỉnh lại liền phát hiện Tiêu Lạc đang ghé vào giường bệnh ngủ, tay vẫn còn đặt trên tay anh, có lẽ là trước đó lúc anh tiêm thuốc mê đã giúp anh làm ấm tay, sau đó liền ngủ quên mất mà quên rút tay về.
Lương Diễm nhẹ nhàng rút tay ra, sau đó chậm rãi nhét ngón tay mình vào tay Tiêu Lạc, cho đến khi thành tư thế hai tay đan vào nhau, mới chịu đựng đau đớn một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Buổi sáng Tiêu Lạc tỉnh dậy rất sớm.
Lúc mở mắt cô theo bản năng nhìn về Lương Diễm đang nằm trên giường bệnh, phát hiện anh tuy còn đang ngủ, nhưng trong lúc ngủ mơ mày vẫn hơi hơi nhíu lại, hơn nữa không biết là do máy sưởi trong phòng bệnh quá nóng hay là do vết thương rất đau mà ngay cả tóc anh cũng hơi ẩm ướt.
Tiêu Lạc vừa mới chuẩn bị giơ tay lên vuốt lại ấn đường đang cau lại của Lương Diễm, ánh mắt liền dừng lại bàn tay mình đang đan vào tay anh.
Cô không khỏi có chút bái phục bản thân, tối qua cô cũng mệt mỏi đến như vậy rồi, thế nhưng lại vẫn còn có tâm tư chơi mấy trò tình thú lãng mạn này với Lương Diễm, rốt cuộc là loại tinh thần gì thế?
Đúng là cảm động trời đất mà.
Sợ sẽ đánh thức Lương Diễm, Tiêu Lạc nín thở tập trung rút tay mình khỏi tay anh, sau đó lại rón rén ra khỏi phòng bệnh.
Cách bệnh viện không xa có siêu thị và cửa hàng tiện lợi, Tiêu Lạc nhanh chóng chọn một ít đồ dùng cần thiết, lại mua bữa sáng, sau đó mới xách đồ bước nhanh về phòng bệnh.
Kết quả ngoài ý muốn lại gặp Hoa tỷ cùng Hạ Thiên Nhiên trang điểm xinh đẹp đang đứng đợi thang máy.
Hoa tỷ vừa thấy Tiêu Lạc, lập tức kéo cô đến một bên, dường như sợ cô nghĩ nhiều nhỏ giọng giải thích: "Việc này không phải tại tôi đâu, đúng lúc cô ấy sang đây quay quảng cáo, cũng không biết làm sao lại biết được chuyện Lương Diễm làm phẫu thuật ở đây, tối hôm qua gọi cho tôi tận vài lần nói muốn tới thăm bệnh.
Dù sao cũng đều là người cùng công ty, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, từ chối cũng không hay lắm..."
Túi trong tay có hơi nặng, Tiêu Lạc yên lặng đổi sang tay khác, mới nhỏ giọng trả lời: "Tôi hiểu được mà."
Không phải chỉ là đồng nghiệp tới thăm bệnh thôi sao, rất bình thường.
*** ***
Lương Diễm đã tỉnh rồi, nghe được âm thanh mở cửa còn tưởng là Tiêu Lạc, khóe môi không khỏi cong cong lên mang chút ý cười.
Kết quả cửa vừa mở ra, dẫn đầu là Hoa tỷ, theo sát phía sau là lại Hạ Thiên Nhiên đang đeo kính râm tiến vào.
Tiêu Lạc thì lại xách theo một túi đồ to đi phía sau cùng.
Lương Diễm hoàn toàn phớt lờ Hoa tỷ và Hạ Thiên Nhiên đi đằng trước, ánh mắt từ đầu tới cuối chỉ dính ở trên người Tiêu Lạc.
Nhìn cô mang theo túi to vào cửa, nhìn cô mở cái túi ra, lấy từng món từng món ở phía trong, nào khăn ướt, khăn giấy, bàn chải, kem đánh răng, khăn mặt..
Tiêu Lạc sắp xếp đồ dùng mua về xong, vừa quay đầu lại thì vô tình chạm phải đôi mắt đen láy của Lương Diễm.
Cô đứng cách xa anh một chút, kì thật Tiêu Lạc không nhìn rõ lắm cảm xúc trong mắt anh, chỉ cảm thấy vẻ mặt anh cực kì nghiêm túc, ngay cả ánh mắt cũng thâm thúy hơn so với ngày thường vài phần, giống như ẩn chứa cảm xúc nào đó không thể giải thích được.
Vẻ mặt Tiêu Lạc như thường nhìn anh một hồi, sau đó nói: "Em đi rửa hoa quả."
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào, Lương Diễm từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm về phía phòng tắm, cứ như vậy bỏ mặc Hạ Thiên Nhiên.
Cuối cùng vẫn là Hoa tỷ nhìn không nổi nữa, kéo ghế dựa mời Hạ Thiên Nhiên ngồi xuống.
Đối với Lương Diễm, Hạ Thiên Nhiên thật sự không có một chút tức giận nào, cho dù bị anh lạnh nhạt, thế nhưng vẫn có thể tỏ vẻ như không có gì xảy ra thân thiết hỏi thăm tình trạng phẫu thuật của Lương Diễm.
Từ đầu tới cuối Lương Diễm đều im lặng, vì thế cuối cùng trở thành Hạ Thiên Nhiên hỏi Lương Diễm một câu, Hoa tỷ thay anh trả lời một câu.
Hoa tỷ cảm thấy mệt tâm vô cùng.
Vì cái gì mà vận đào hoa nát này của Lương Diễm lại để một người đại diện là anh ta giúp thu dọn tàn cục thế? Còn có thiên lý nữa hay không hả?
Tiêu Lạc rửa sạch táo, nho và lê xong, còn cẩn thận gọt vỏ bỏ hạt, sau đó bày ngay ngắn ra đĩa rồi mang tới.
Hoa tỷ vừa thấy đĩa hoa quả trong tay Tiêu Lạc, lập tức liền cảm thấy như gặp người thân đưa tay ra định với lấy, kết quả còn chưa chạm tới cái đĩa đã bị Lương Diễm hung tợn trừng mắt liếc một cái.
Hoa tỷ cực kì uất ức: "Ăn chút hoa quả mà cũng không được nữa hả?"
Lương Diễm: "Anh tự đi mà rửa."
Tiêu Lạc không khỏi liếc Lương Diễm một cái: "Sao anh cứ bắt nạt Hoa tỷ thế?"
Hoa tỷ cảm động phát khóc: "Cậu nhìn đi, nhìn đi kìa, Tiểu Lạc cũng thay tôi bênh vực kẻ yếu kia kìa."
Lương Diễm nhướng mày, lạnh lùng nhìn anh ta: "Muốn chết hả? Tiểu Lạc cũng là để anh gọi đấy à?"
Hoa tỷ bày ra bộ dạng trông cực kì thiếu đánh nhìn Lương Diễm cãi lại: "Tôi gọi, Tiểu Lạc, Tiểu Lạc, Tiểu Lạc, Tiểu Lạc đấy, cậu có bản lĩnh thì nhảy xuống đánh tôi đi, ha ha ha ha ha ha..."
Lương Diễm: "...."
Tiêu Lạc không buồn phản ứng lại hai tên đàn ông ngây thơ này nữa, vì thế dứt khoát lặng lẽ đưa đĩa trái cây sang cho Hạ Thiên Nhiên đang ngồi trên ghế, sau đó mỉm cười nói: "Ăn chút hoa quả đi Hạ tiểu thư."
Hạ Thiên Nhiên không cảm xúc nhìn thoáng qua đĩa hoa quả trong tay cô, môi đỏ mọng khẽ mở: "Không cần, tôi giảm cân! Cảm ơn ý tốt của cô."
Tiêu Lạc nghe cô ấy nói như vậy cũng không kiên trì nữa, liền thu đĩa trái cây về đặt trên tủ đầu giường cạnh giường Lương Diễm.
Lương Diễm trông mong nhìn Tiêu Lạc: "Sao em không