Đừng nhìn dáng vẻ Lương Diễm ngày thường luôn không đặc biệt để ý đến cái gì, nhưng lúc thật sự tức giận, nhóm người bên cạnh thật sự rất sợ anh.
Vì thế mọi người đương nhiên liền đẩy Tiêu Lạc lên làm lá chắn.
Tiêu Lạc chưa từng thấy dáng vẻ Lương Diễm lúc tức giận bao giờ, thấy nhóm Hoa tỷ với Đỗ Vũ sợ anh đến như vậy, còn tưởng rằng Lương Diễm nổi giận đến đáng sợ tới mức nào.
Đến khi thật sự bước vào phòng bệnh thấy Lương Diễm, mới phát hiện kỳ thật vẫn còn tốt, ít nhất thì dù tâm trạng không tốt, nhiều nhất cũng chỉ là đen mặt không nói lời nào mà thôi.
Mà dáng vẻ không nói lời nào của Lương Diễm, kỳ thật Tiêu Lạc đã rất quen thuộc rồi.
Dẫu sao thì hồi hai người vừa mới quen biết, Lương Diễm cũng rất ít nói, có đôi khi cả ngày chỉ có hai người ở biệt thự cũng không nói chuyện với nhau được đến hai câu.
Sau này vì sao lại trở nên thân thiết được nhỉ? Ngay chính bản thân Tiêu Lạc cũng không thể nói rõ được.
Dường như chẳng biết tại sao lại cứ tự nhiên mà trở nên thân thiết.
Phòng bệnh Lương Diễm ở là phòng chăm sóc đặc biệt, cả tầng có rất ít người nên có vẻ yên tĩnh lạ thường.
Lương Diễm không nói lời nào, Tiêu Lạc liền lấy từ trong túi ra một quyển sách dạy nấu ăn ngồi trên sô pha cạnh cửa sổ, chậm rãi lật xem giết thời gian.
Cuốn sách dạy nấu ăn này là Tiêu Lạc vô tình mua được khi ra ngoài mua đồ ăn trong khoảng thời gian này.
Cuốn sách chủ yếu giới thiệu một số cách làm món ăn phương Tây, Tiêu Lạc không học nhiều về món ăn phương Tây lắm, nhưng chỉ cần là sách dạy nấu ăn thì cô đều có thể xem, cho nên vốn là tiện tay mua nhét vào trong túi để giết thời gian, nhưng đọc được một lúc lại đọc tới mức nhập tâm.
Đến khi xem xong cuốn sách dạy nấu ăn ngẩng đầu lên, liền phát hiện Lương Diễm đang nằm nghiêng trên giường yên lặng chăm chú nhìn cô, cũng không biết đã ở tư thế này nhìn bao lâu rồi.
Tiêu Lạc gấp sách lại, mỉm cười hỏi anh: "Còn tức giận sao?"
Lương Diễm im lặng một lúc, rốt cục vẫn là bất đắc dĩ nở nụ cười, vốn là sợ Tiêu Lạc tức giận nên mới không muốn cho cô xem được mấy tin đồn lung tung ở trên mạng, nếu Tiêu Lạc không giận thì anh còn tức giận gì nữa chứ.
"Lại đây."
Tiêu Lạc buông sách trong tay ngoan ngoãn đi qua, vừa mới chuẩn bị ngồi vào ghế cạnh giường, liền nhìn thấy Lương Diễm lấy tay vỗ vỗ vào mép giường, ý bảo cô trực tiếp ngồi lên giường đi.
Tiêu Lạc do dự một chút, cuối cùng vẫn là ngồi xuống bên cạnh Lương Diễm.
Giường đơn của bệnh nhân vốn không lớn, Tiêu Lạc lo lắng trên người Lương Diễm có vết thương nên cả người gần như là nửa treo nửa ngồi trên giường bệnh.
Lương Diễm cười như không cười liếc cô một cái, giọng nói lộ ra vẻ trêu chọc: "Anh chỉ vừa mới phẫu thuật xong thôi đấy, cho dù có nghĩ muốn làm gì thì cũng không tiện cho lắm, cho nên em thật sự không cần cách xa như thế, hoàn toàn có thể ngồi lại đây một chút."
Tiêu Lạc: "....."
Tiêu Lạc chậm rãi dịch vào bên trong, ngoan ngoãn lại gần Lương Diễm.
Vừa tới gần, hơi thở trên người Lương Diễm liền rõ ràng hơn.
Khác với hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái mọi ngày, trên người anh hôm nay còn mang theo mùi thuốc và mùi khử trùng đặc trưng của bệnh viện.
Nghĩ đến vết thương đáng sợ trên vai khi vô tình nhìn được nửa người trên của Lương Diễm ban nãy, lòng Tiêu Lạc bỗng nhiên mềm lại, ngay cả giọng nói cũng không khỏi dịu dàng hơn so với ngày thường vài phần: "Còn đau không?"
Lương Diễm muốn nói không đau, nhưng vừa thấy được vẻ mặt của Tiêu Lạc, lại âm thầm sửa lại thành: "Vẫn còn tốt!"
Ý tứ là vẫn còn đau.
Tiêu Lạc hơi cúi xuống, từ từ tiến sát lại gần Lương Diễm, muốn nhìn rõ vết thương trên cằm anh.
Lương Diễm bình tĩnh lùi lại, vì thế Tiêu Lạc cũng vô thức cúi càng thấp dần, thấp dần..
Mãi cho tới khi Lương Diễm khẽ chậm rãi nói bên tai Tiêu Lạc, giọng nói mang theo ý cười rõ ràng: "Tiếp đi", Tiêu Lạc mới hậu tri hậu giác nhận ra là mình đang định áp Lương Diễm xuống giường bệnh.
Cô theo bản năng định đứng dậy, nhưng Lương Diễm đã phản ứng rất nhanh vươn tay nắm lấy cổ tay phải của cô.
Khoảnh khắc ngón tay Lương Diễm nắm lấy tay cô, ý cười trên mặt anh bỗng nhiên sâu hơn vài phần.
Bởi vì nếu như xúc cảm của ngón tay anh không gạt người, trên cổ tay Tiêu Lạc giờ phút này hẳn là chiếc vòng tình nhân mà anh tặng cô.
Vòng tình nhân....!
Thật là một từ ngữ tốt đẹp.
*** ***
Tiêu Lạc sợ giãy giụa quá mạnh sẽ không cẩn thận đụng vào vết thương trên người Lương Diễm, cho nên tuy khẩn trương tới mức ngay cả hô hấp cũng như chậm lại, nhưng cô cũng không dám động đậy.
Đến tận khi chóp mũi của Lương Diễm chậm rãi hướng lên chạm vào chóp mũi cô, cô mới không nhịn được mà khẽ nghiêng đầu.
Lương Diễm yên lặng cố chấp đuổi theo, tới khi khôi phục lại tư thế hai chóp mũi kề sát nhau, mới hỏi Tiêu Lạc: "Tiêu tiểu thư, có người mơ ước bạn trai của em, em cũng sẽ không ghen sao?"
Ghen?
Tiêu Lạc nghiêm túc nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn là thành thật lắc lắc đầu: "Không đâu nha! Dù sao chính anh cũng đã nói, anh không thích Hạ Thiên Nhiên mà.
Trừ phi...!Trong giới có rất nhiều người thích anh, ngoài Hạ Thiên Nhiên còn có những người khác nữa, nói không chừng em sẽ khá là để ý đấy."
Lương Diễm nghiêm túc nhớ lại một lúc lâu mới thật sự bắt đầu đếm: "Quả thật là có không ít đâu.
Có nữ MC ghi hình xong nhất định phải mời anh đi ăn khuya này, còn cả một nữ diễn viên lúc quay phim lén cho trợ lí hẹn anh tới phòng đối diễn này, a, còn có...."
Tiêu Lạc lạnh lùng nhìn anh.
Lương Diễm nhịn không được cười rộ lên, đột nhiên hạ giọng nói: "Đương nhiên, anh đều từ chối hết rồi.
Các cô ấy đều thích anh, nhưng anh chỉ thích em."
Chân thành, thản nhiên lại ngây thơ.
Tiêu Lạc bị một Lương Diễm như vậy không ngừng chọc cho nở nụ cười.
Kết quả đang cười liền phát hiện ánh mắt Lương Diễm dần dần trầm xuống.
Bởi vì ở quá gần, Tiêu Lạc có thể thấy được rõ ràng hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt anh.
Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, mọi thứ xung quanh bỗng như mờ nhạt đi, ngay cả thời gian cũng như ngừng lại.
Sau đó Tiêu Lạc nghe được Lương Diễm dùng thanh âm trầm thấp nhẹ giọng hỏi: "Hôn một cái, được không?"
Vấn đề quá mức tra tấn người, vậy nên lông mi Tiêu Lạc nhẹ nhàng rung động vài cái, cuối cùng vẫn là không nói gì cả.
Im lặng cũng tức là đồng ý.
Cửa sổ phòng bệnh không đóng, gió qua ô cửa sổ thổi vào mang theo hơi lạnh của mùa xuân, thoang thoảng hương hoa nào đó không biết tên, quyện lẫn với hương bánh mì trong không khí.
Trong làn gió xuân dịu dàng lưu luyến, Lương Diễm nhẹ hôn lên cánh môi Tiêu Lạc.
Cái hôn vô cùng tinh tế mà kiên nhẫn, Lương Diễm thậm chí cũng không xâm nhập, chỉ dùng đầu lưỡi dịu dàng lưu luyến phác họa lại bờ môi của Tiêu Lạc, khiến cho trái tim cô loạn nhịp, ngay cả hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.
Mãi cho tới khi ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, Tiêu Lạc hé môi muốn nhắc nhở anh, Lương Diễm nhân cơ hội đó đẩy đầu lưỡi thâm nhập vào môi cô, hôn càng lúc càng sâu...!
Đến khi môi Lương Diễm rời khỏi môi cô, kề trán