Trên đường về khách sạn, Lương Diễm vẫn luôn bàn chuyện công việc với Tiểu Xuyên ngồi ở ghế phụ lái, còn Tiêu Lạc thì ngồi bên cạnh Lương Diễm nghiêm túc nhìn chằm chằm chiếc nhẫn cưới trên tay.
So với kiểu dáng chiếc nhẫn, kì thật Tiêu Lạc càng tò mò hơn rốt cuộc là từ đâu mà Lương Diễm biết được kích cỡ tay cô, với lại thời gian này Lương Diễm với mình gần như là ngày nào cũng ở bên cạnh nhau, rốt cuộc là anh làm thế nào có thể rút ra thời gian bí mật đi mua nhẫn cưới được nhỉ.
Nhưng trước mặt Tiểu Xuyên nên Tiêu Lạc ngại hỏi, vì thế lúc ăn cơm chiều không khỏi có chút mất tập trung.
Đến khi trở lại khách sạn, nhìn thấy Lương Diễm xách theo vali hành lí màu đen gõ cửa phòng mình, Tiêu Lạc mới hậu tri hậu giác ý thức được bản thân vì quá chuyên chú nghĩ chuyện nhẫn cưới thế nên đã quên luôn việc quan trọng là "Lương Diễm dọn tới hay mình dọn qua".
Lương Diễm thấy dáng vẻ chắn cửa hoàn toàn không có ý định tránh ra của cô, không thể không thấp giọng hỏi: "Không muốn cho anh đi vào?"
Đúng vậy, hoàn toàn không muốn!
Nhưng những lời này Tiêu Lạc cũng chỉ có thể để trong lòng mà thôi, ngẫm lại, dù sao hai người vẫn là vợ chồng hợp pháp đó!
Tay phải Tiêu Lạc đặt trên then cửa hơi hơi dùng sức, rốt cục vẫn ngoan ngoãn tránh sang một bên.
Chờ Lương Diễm đẩy vali đi lướt qua người, Tiêu Lạc mới không yên lòng đóng cửa phòng lại.
Lương Diễm tự giác đẩy mạnh hành lí một đường đến phòng Tiêu Lạc, sau đó rất nhanh lại từ trong phòng đi ra.
Toàn bộ quá trình Tiêu Lạc vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, thẳng đến khi Lương Diễm ngồi xuống ghế sô pha, nhẹ giọng hỏi cô: "Em tắm trước hay là anh tắm trước?", Tiêu Lạc mới rũ mắt phản ứng cực nhanh tiếp lời: " Anh tắm trước anh tắm trước đi..."
Lương Diễm rất nhanh lại đi vào trong phòng.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng liền truyền ra tiếng nước chảy ào ào.
Trước đó Tiêu Lạc ở một mình một phòng còn cảm thấy không gian rất rộng, nhưng hiện giờ chỉ nhiều thêm một Lương Diễm, lại cảm thấy không gian bỗng nhiên trở nên chật chội, trốn tránh không được, mà tránh cũng không thể tránh.
Lương Diễm hiện tại tuy đã ra viện, nhưng viết thương ở trên mặt và trên vai vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, cho nên vì tránh vết thương dính nước sẽ bị nhiễm trùng, thời gian tắm rửa tương đối mà nói thì hơi có chút lâu.
Tiêu Lạc thừa dịp anh còn ở trong phòng tắm chưa ra, yên lặng nhanh chóng từ hành lý lấy ra một bộ khăn trải giường vỏ chăn tự mang đổi một lượt bộ chăn gối cô đã ngủ qua.
Nghĩ rồi lại lấy từ trong ngăn tủ một chiếc gối mới đặt ở đầu giường, sau đó cầm gối của mình mang ra ngoài sô pha.
Dù sao trên sô pha cũng có chăn mới, mà sô pha phòng khách cũng đủ lớn, dùng để ngủ qua đêm chắc cũng vẫn được nhỉ?
Lương Diễm lau tóc từ trong phòng tắm đi ra thì phát hiện Tiêu Lạc không có ở trong phòng.
Đến lúc anh hoài nghi từ trong phòng ra ngoài, mới phát hiện Tiêu Lạc đang ngồi trên sô pha phòng khách, mà ở một đầu khác sô pha, có đặt một chiếc gối đầu.
Coi như vẫn là nể tình, chỉ mới đặt một chiếc gối, còn chưa có mang chăn ra cùng.
Nhưng ý tứ cũng đủ rõ ràng.
Tầm mắt Lương Diễm đặt ở trên chiếc gối băn khoăn một hồi, rốt cục cũng không nói gì, chỉ là thuận miệng hỏi Tiêu Lạc: "Máy sấy ở đâu vậy?"
Máy sấy? Máy sấy không phải ở trong phòng tắm sao?
Tiêu Lạc bịch bịch bịch chạy tới phòng tắm, đẩy cửa, màn sương trắng nháy mắt từ trong phòng phả ra ngoài.
Trong phòng tắm còn lưu lại hương tuyết tùng nồng đậm, là hương sữa tắm mới cùng với dầu gội mà Tiêu Lạc mang đi.
Tưởng tượng vừa rồi Lương Diễm ở trong này tắm rửa, Tiêu Lạc nhìn thấy hơi nước còn vương trên gương cũng cảm thấy mặt nóng lên.
Cô khẽ cúi người vặn vòi nước, vốc một chút nước lạnh lên mặt, mới nhón chân nhanh chóng lấy máy sấy từ một loạt tủ âm tường phía trên phòng tắm.
*** ***
Lúc Lương Diễm dùng máy sấy tư thế nhìn trông vô cùng kì lạ, Tiêu Lạc cẩn thận quan sát một chút, mới phát hiện là do anh dùng tay trái.
Thực ra bởi vì rất nhiều chuyện Lương Diễm đều là tự mình làm lấy, cho nên mấy người Tiêu Lạc có đôi khi sẽ quên mất anh là người bệnh đang dưỡng thương.
Tiêu Lạc đi qua, ý bảo Lương Diễm đưa máy sấy cho cô.
Lương Diễm do dự một chút, rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn đưa máy sấy trên tay ra, lại còn vì nương theo chiều cao của Tiêu Lạc, nên cố ý cúi thấp đầu xuống.
Tiêu Lạc đứng trước mặt Lương Diễm, một lần nữa mở máy sấy giúp anh sấy tóc, lại dùng ngón tay làm lược nhẹ nhàng chải vuốt tóc trên đầu Lương Diễm.
Lương Diễm cúi đầu nên không nhìn thấy động tác của cô, nhưng có thể cảm giác được ngón tay cô xuyên qua lọn tóc, động tác nhẹ nhàng êm dịu, tựa như mèo nhỏ màu cam dùng móng vuốt đã cắt của mình cào vào lòng bàn tay anh.
Rất thoải mái, thế nên trong lòng anh không nhịn được mà nổi lên tâm tư khác thường.
Nhưng khi ánh mắt liếc đến chiếc gối trên ghế sô pha, anh lập tức liền bình tĩnh lại.
Anh âm thầm tự cảnh cáo trong lòng, phải ổn định, phải trầm ổn, trước mắt thời cơ còn chưa chín muồi đâu.
Mặc dù hiện tại hai người đã là vợ chồng hợp pháp, nhưng nếu thật sự còn tiến thêm một bước thì còn xa lắm mới tới lúc đó.
Tiêu Lạc sấy tóc Lương Diễm hoàn toàn khô hẳn mới tắt máy sấy đã có chút nóng lên trong tay, sau đó một tay cầm máy sấy một tay cầm đồ ngủ tiến vào trong phòng tắm tắm rửa.
Trong thời gian tắm Tiêu Lạc vẫn luôn nghĩ lát nữa nên nói với Lương Diễm thế nào để đề nghị chính mình ngủ sô pha còn anh ngủ giường, kết quả đến khi cô loay hoay tắm rửa sấy tóc xong từ phòng tắm đi ra đã thấy Lương Diễm tự giác ôm chăn từ phòng ngủ ra, hơn nữa đã nằm xuống sô pha.
Tuy nói chuyện phân giường ngủ là ý của Tiêu Lạc, nhưng nghĩ đến trên người Lương Diễm còn mang theo vết thương, lại còn bỏ cả phòng tổng thống sang trọng tới phòng cô ngủ sô pha, quan trọng là cái sô pha kia Tiêu Lạc ngủ thì còn dư dả, nhưng Lương Diễm nằm lại vừa ngắn vừa chật, vì thế Tiêu Lạc mơ hồ có chút không đành lòng.
Lương Diễm nhắm mắt tựa hồ như đã ngủ rồi, nhưng Tiêu Lạc biết anh còn chưa ngủ.
Cô đi đến ngồi xổm xuống bên người Lương Diễm, nhẹ nhàng kêu một tiếng tên anh: "Lương Diễm."
Lương Diễm không mở mắt, chỉ khe khẽ đáp lại: "Ừ?"
"Anh vào trong phòng ngủ đi, anh như