Tống thành thời tiết ngày càng trở lạnh, mỗi tối trước khi đi ngủ Tiêu Lạc đều lo lắng hôm sau sẽ có tuyết, cũng may thời tiết tuy âm u nhưng không có dấu hiệu gì là sắp có tuyết rơi cả.
Công việc ở biệt thự của cô cũng dần dần đi vào quy luật, mỗi buổi sáng Tiêu Lạc sẽ đúng 10 giờ lên núi, sau đó mất khoảng 2 giờ làm cơm trưa. Hầu như cô chỉ cần làm đồ ăn cho một mình Lương Diễm, vì Đỗ Vũ không thường xuyên ở biệt thự lắm.
Làm cơm trưa xong Tiêu lạc thường sẽ ngủ từ nửa giờ đến một tiếng, nếu bữa tối không phải làm món gì phức tạp, cô còn dư 1-2 tiếng nhàn hạ có thể ở xung quanh biệt thự đi dạo một chút.
Công việc lần này so với các công việc trước đối với Tiêu Lạc mà nói thì thoải mái hơn không ít, điểm mấu chốt chính là ngoài việc Lương Diễm yêu gà thành nghiện, thì cũng không tính là khó hầu hạ. Cho nên công việc này đối với Tiêu Lạc coi như vừa lòng.
Điều tiếc nuối duy nhất đại khái chính là bình thường Lương Diễm gần như chỉ ở trong phòng riêng trên lầu hai, mỗi lần Tiêu Lạc đưa đồ ăn chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng anh đang ngồi ở ban công, thế cho nên từ ngày Tiêu Lạc đến đây đừng nói đến một câu chào hỏi, ngay cả mặt cũng chưa gặp qua.
Đêm giáng sinh hôm nay, Đỗ Vũ đã rất lâu không xuất hiện ở biệt thự đột nhiên chạy tới, còn khiêng một cây thông nô-en rất lớn, nói là ý của Lương Diễm để mừng lễ giáng sinh.
Tiêu Lạc nhìn thấy Đỗ Vũ cứ hết chuyến này đến chuyến khác chở theo đèn lồng, ruy băng và đồ trang trí lên núi, đột nhiên cảm thấy câu nói Lương Diễm không khó hầu hạ của mình trước đó nên sửa lại một chút - Lương Diễm đối với người không quen quả thật không tính là khó hầu hạ, nhưng đối với người quen thì chỉ làm cho người ta muốn đánh hắn.
Hôm nay sau khi ăn cơm trưa xong, Tiêu Lạc ngồi xổm trong phòng khách cùng Đỗ Vũ trang trí cây thông Nô-en. Nói thật đây vẫn là lần đầu tiên Tiêu Lạc trang trí cây thông Nô-en, vậy nên cái cảm giác này thật sự rất kì diệu.
Bữa tối hôm nay Tiêu Lạc chuẩn bị lẩu thịt bò. Thay vì dùng gói lẩu có sẵn ở siêu thị để nấu, cô dùng xương bò hầm cùng thịt bò ngon làm nước lẩu. Nạm bò rửa sạch rồi đem ngâm nước. Cá làm xong cắt thành từng miếng mỏng rồi bày trên đĩa sứ trắng, thịt bò thái lát rồi băm nhỏ thành thịt băm, sau đó nặn thành bò viên. Về phần khoai tây, cải cúc, củ từ, củ cải trắng cùng rau dưa, đều là Đỗ Vũ lái xe đến các nhà dân dưới chân núi để mua về.
Trong thời tiết rét như vậy, không gì ngon bằng một nồi lẩu có tác dụng làm ấm người.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ các nguyên liệu xong, Tiêu Lạc hỏi Đỗ Vũ: " Là anh mang lên cho Lương tiên sinh hay vẫn là tôi mang lên?"
Đỗ Vũ khoát tay: " Không cần, hôm nay ngày lễ, Lương ca nói lát sẽ trực tiếp xuống dưới đây ăn tối."
Thời điểm Lương Diễm xuống lầu là được Đỗ Vũ giúp đỡ đưa xuống. Điều này so với bình thường lên sân khấu hoàn toàn khác biệt., thế nên điều đầu tiên Tiêu lạc nhìn không phải là mặt Lương Diễm, mà là chân của anh.
So với trước kia nhìn anh ngồi trên xe lăn, nhìn từ góc độ này mới phát hiên chân Lương Diễm thật dài, hơn nữa lại gầy và thẳng, so với nhiều sao nữ thì chân đẹp hơn nhiều.
Chỉ tiếc đùi phải vẫn còn băng bó thạch cao, nếu không chỉ sợ còn dài hơn nữa.
Chờ Đỗ Vũ giúp đỡ ngồi xuống phía đối diện Tiêu Lạc, cô mới thu hồi tầm mắt dừng trên đùi Lương Diễm, nhìn về phía mặt của anh.
Kính gọng đen bình thường, sống mũi cao, môi mỏng hơi mím, đường viền cằm sắc nét đẹp đẽ. Tuy rằng trên khuôn mặt vẫn còn một vết sẹo dài hình con rết, dung nhan hiện tại so với người Tiêu Lạc xem ở trong phim trước kia có chút khác biệt, nhưng Tiêu Lạc vẫn liếc mắt một cái là có thể nhận ra người này chính là Lương Diễm.
Chính là đứa trẻ hư trong 《Mơ hồ》, chồng mới của bạn học Túc Tiểu Mễ nhà ta.
- ---------
Bởi vì Lương Diễm bị thương, nên trong khoảng thời gian này Tiêu Lạc làm đồ ăn về cơ bản thì thanh đạm là chính, ngay cả lẩu hôm nay cũng không bỏ thêm chút ớt nào. Đương nhiên, tuy rằng không bỏ ớt vào nồi lẩu, Tiêu Lạc vẫn cố ý chuẩn bị cho mình và Đỗ Vũ một đĩa tương ớt cay.
Ánh mắt Lương Diễm dừng lại ở đĩa tương ớt trước mặt hai người họ vài giây, cuối cùng vẫn là cái gì cũng chưa nói. Bị bệnh thì phải kiêng, về điều này anh vẫn phải có tự giác.
Cũng may tay nghề của Tiêu Lạc chưa bao giờ làm người khác phải thất vọng, ngay cả khi cô nấu lẩu mà không thêm chút ớt nào, hương vị vẫn ngon như cũ.
Bởi vì là ăn tết, cho nên Đỗ Vũ có mang theo một chai rượu vang đỏ tới, Lương Diễm không thể uống, vì thế Đỗ Vũ tự động bỏ qua Lương Diễm hỏi Tiêu Lạc: " Cô có muốn uống một chút hay không?"
Tiêu Lạc do dự một chút, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu từ chối: " Thôi, tôi còn phải lái xe nữa."
Đỗ Vũ vẻ mặt tiếc nuối đặt chai rượu xuống, khe khẽ lẩm bẩm: " Cho nên mới nói cô hãy dọn đến đây sớm một chút đi, nếu không ngay cả uống rượu cũng không được thoải mái mà."
Lương Diễm gõ chiếc đũa vào đầu Đỗ Vũ: "Uống rượu của cậu đi, nói lung tung cái gì."
Lương Diễm tùy ý ngồi trên sô pha, ánh sáng cùng chiếc áo len màu vàng nhạt bao phủ cả người anh, thoạt nhìn qua trông cực kì dịu dàng, khiến cho Tiêu Lạc khó lòng mà liên hệ anh với ngôi sao cao cao tại thượng trong miệng truyền thông với nhau được.
Mãi cho tới khi chuông cửa vang lên, Đỗ Vũ đi mở cửa, kết quả bước vào lại là ngôi sao nữ hot nhất trong giới giải trí hiện nay Hạ Thiên Nhiên, lúc ấy Tiêu Lạc mới nhận thức được không chỉ Lương Diễm là đại minh tinh, mà ngay cả bạn bè anh cũng đều là đại minh tinh nữa.
Hạ Thiên Nhiên quả thật là rất nổi tiếng.
Nổi tiếng tới mức như nào ư? Ngay cả người chưa bao giờ chú ý đến tin tức giải trí, chưa bao giờ đu idol, thậm chí quanh năm suốt tháng bận rộn tới mức không có thời gian xem phim truyền hình như Tiêu lạc, cũng rất quen thuộc với tên của cô ấy.
Dáng vẻ Hạ Thiên Nhiên rất xinh đẹp. Dáng người cao gầy, làn da trắng, đôi mắt sáng vừa quyến rũ mê người lại mang theo chút nguy hiểm.
Hơn nữa