Đương nhiên, Tiêu Lạc cuối cùng vẫn là không có từ chối lời mời đi tản bộ của Lương Diễm, bởi điều đầu tiên của cẩm nang đầu bếp tại gia chính là cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu hợp lí mà ông chủ đưa ra.
Thời điểm chuẩn bị ra khỏi cửa, Tiêu Lạc chủ động hỏi Lương Diễm: "Anh có muốn ngồi xe lăn không?"
Lương Diễm đem cổ áo khoác kéo đến cằm, lại thuận tay kéo vành mũ áo thấp xuống, chỉ lộ ra ánh mắt thấp giọng trả lời: "Không cần!"
Nói xong cũng không đợi Tiêu Lạc phản ứng lại, liền chống nạng đi về phía cửa.
Tiêu lạc đành phải yên lặng đi theo.
Lúc xuống bậc thang, Tiêu Lạc chủ động đỡ lấy cánh tay Lương Diễm. Lương Diễm cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay nhỏ trắng nõn đang đỡ lấy tay áo khoác màu đen của mình, cuối cùng vẫn là không nói gì cả.
Trong tình trạng tối om như thế này, nói là tản bộ, thật ra chính là dạo quanh sân biệt thự. Hơn nữa vì Lương Diễm bị thương ở chân, nên Tiêu Lạc cố ý đi chậm lại.
Không ai mở miệng nói chuyện.
Cứ như vậy trầm mặc, chậm rãi mà bước đi.
Cho tới khi, một ánh đèn flash lóe lên xuyên qua bóng tối.
Lương Diễm vừa mới chuẩn bị nghiêng người đem Tiêu Lạc ra che ở phía sau, Tiêu lạc ở bên người đã phản ứng cực nhanh chạy ra ngoài, nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm.
Rất nhanh sau đó, bên ngoài biệt thự tối tăm vang lên một tiếng đàn ông kêu rên.
Tuy Đỗ Vũ đã từng nói qua rằng nhà Tiêu Lạc có mở một phòng tập taekwondo, cũng nói qua Tiêu Lạc có thể một mình đánh lại bảy người như Lương Diễm, nhưng Lương Diễm vẫn có hơi lo lắng.
Cho dù Tiêu Lạc có lợi hại, nhưng cũng chỉ là một cô gái, lỡ như bên ngoài không chỉ có một người thì sao? Lỡ như người bên ngoài cũng biết võ công thì sao?
Lương Diễm ném chiếc nạng xuống, lập tức kéo áo khoác lấy di động ra, mới vừa bấm ba nút 110, liền nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở cửa sân biệt thự.
Không có ánh trăng, lại cách một khoảng cách không xa cũng không gần, Lương Diễm kỳ thật cũng không nhìn rõ mặt người tới, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng, nhưng không hiểu vì sao, anh lại dám khẳng định, người tới chính là Tiêu Lạc.
Quả nhiên, khi cách anh khoảng hai, ba bước, Tiêu Lạc đã mở miệng: "Là hai tay săn ảnh săn lần trước. Nhưng tôi đã giải quyết rồi, không phải lo lắng đâu."
Lương Diễm nhẫn nại không nói gì.
Chờ đến khi hai người đi vào, đóng cửa lại, Lương Diễm mới đột nhiên nâng cánh tay lên, bắt lấy một tay áo khoác của Tiêu Lạc áp cô ở trên cánh cửa lạnh lẽo.
Bởi vì không nghĩ tới Lương Diễm đột nhiên động thủ, Tiêu Lạc căn bản không kịp phản ứng, cả người bỗng đụng vào cánh cửa. Cũng may Lương Diễm vẫn còn vài phần lí trí, lúc kéo cô đã nhanh chóng dùng tay chặn giữa cánh cửa và gáy của Tiêu Lạc, vậy nên tuy rằng có đụng khá mạnh, nhưng cô cũng không quá đau.
Nhưng thân cận quá.
Trong bóng tối, Tiêu Lạc có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm áp của Lương Diễm phả lên mặt mình. Lồng ngực anh bởi vì hô hấp mà phập phồng, cô như bị vây lấy trong lồng ngực nam tính ấy.
Tiêu Lạc nín thở, cố gắng để không chạm phải Lương Diễm. Trong đầu hiện lên không chỉ có một suy nghĩ, tỷ như chiều cao thật sự của Lương Diễm là bao nhiêu nhỉ? 185? Hay là 187?
Hay tỷ như nếu Túc Tiểu Mễ biết chồng cậu ấy làm "tường đông" với cô, không biết cậu ấy có thể tức giận tới mức đoạn tuyệt cả đời với cô không nhỉ?
- ------
Thật sự thì trong đầu Lương Diễm hoàn toàn không có cái tâm tư kiều diễm " tường đông" ấy trong đầu, trên thực tế hiện tại anh đang cực kì tức giận. Thế nên ngay cả tiếng hít thở cũng nặng hơn so với bình thường vài phần.
"Rất lợi hại? Hử?"
Tiêu Lạc: "......"
Lương Diễm: " Trong nhà mở phòng tập taekwondo? Một mình có thể đánh bảy người? Đúng không?"
Tiêu Lạc: "......"
Lương Diễm: " Tôi nhường cô một chân cô cũng không đánh lại tôi, bây giờ còn cảm thấy mình rất lợi hại sao?"
Tiêu Lạc: "!!!" Bệnh thần kinh hả?
Lương Diễm nói xong điều muốn nói, vừa mới chuẩn bị buông tay phải đang áp chế Tiêu Lạc ra, Tiêu Lạc liền cong một chân lên, thúc mạnh vào bụng Lương Diễm.
Lần này Tiêu Lạc cơ hồ dùng hết toàn lực, thế cho nên Lương Diễm đau đến nỗi cả người đều co lại.
Anh vừa cúi người, thế cân bằng trụ bằng một chân chống đỡ trong nháy mắt liền bị phá vỡ, trong bóng đêm, Tiêu Lạc bỗng cảm thấy hoa mắt, giây tiếp theo, chợt nghe thấy âm thanh kêu rên của Lương Diễm té ngã trên mặt đất.
- ------
Thời điểm Đỗ Vũ lái xe đưa theo bác sĩ tư nhân của Lương Diễm chạy tới biệt thự đã là hơn 11 giờ đêm. Thật ra lúc nhận được điện thoại, một đường chạy xe lên núi, trong đầu Đỗ Vũ chỉ toàn là suy nghĩ - buổi tối hai người này rốt cục làm sao mà lại đánh nhau được nhỉ? Tình thú mới hay