Xe buýt tuyến đi từ ngoại thành Lục Hoàn tới nội thành đến rất chậm, đứng gần nửa giờ mới có một chuyến.
Tang Kiều cắn xong một cây kem ốc quế, từ trong túi lấy ra hai đồng, ném vào hộp đựng tiền một cách thuần thục.
Trước khi lên xe buýt trở về văn phòng tổng bộ Phó thị, cậu bấm nghe điện thoại của người đại diện Hứa Kỳ Nhiên.
Cũng không biết Hứa Kỳ Nhiên đang ở chỗ nào mà đầu dây bên kia khá ầm ĩ: "Tang Kiều, để trống buổi chiều nhé.
Anh vừa nhận cho cậu một show tuyển tú, chiều cậu qua cho đạo diễn xem một chút."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều ngồi phía cuối xe buýt, ngáp một cái, luời biếng nói: "Anh à, em ra mắt hai năm rồi, tiểu thịt khô nhận loại chương trình này sẽ khiến người ta thẹn thùng đó."
"Mợ nó, đến tuyến 180 cậu còn chưa được tính đâu, có ai biết cậu ra mắt lúc nào chứ!"
Hứa Kỳ Nhiên một câu quyết định, giống như bất đắc dĩ: "Đây là tài nguyên cuối cùng mà công ty có thể cho cậu rồi, biết quý trọng chút đi."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều suy nghĩ một chút, sau đó giả bộ thở dài: "Vậy em tới sau được không? Giờ em có chút chuyện phải tới tây thành một chuyến đã, chắc tối mới về được."
Hứa Kỳ Nhiên muốn bùng nổ: "Hiện tại so với đi gặp đạo diễn còn có việc nào quan trọng hơn hả?!"
Tang Kiều: Ờm, việc kia đúng là quan trọng hơn thật.
Để tránh cho người đại diện của mình nổi bão, Tang Kiều lựa chọn không trả lời.
Hứa Kỳ Nhiên dẫn Tang Kiều lâu như vậy rồi, cũng không làm gì được, nổi giận nói: "Cứ theo ý cậu đi! Được rồi, buổi tối 8 giờ, địa chỉ anh đưa cậu sau.
Nhớ kĩ đấy, không, được, đến, muộn."
Tang Kiều: "Đã rõ thưa ngài!"
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Hắn năm đó có phải trúng tà không, vậy mà lại nghĩ rằng tên ngốc này tương lai có thể nổi tiếng trong làng giải trí.
Giờ ngẫm lại đúng là hối hận.
Kết thúc cuộc trò chuyện về vấn đề công việc.
Hứa Kỳ Nhiên như nghĩ tới cái gì đó, dừng lại vài giây, hỏi: "Đúng rồi, gần đây cậu có đến chỗ bác sĩ đúng hẹn không?"
Tang Kiều đang tập trung tinh thần nghe một dì ở hàng ghế phía trước kể về cuộc hẹn hò lần thứ 108 của con trai mình, thuận miệng nói: "Không có, dù sao cũng không ảnh hưởng gì tới sinh hoạt, em cảm thấy không nhất thiết phải đi!"
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Hứa Kỳ Nhiên: "Bác sĩ Luân bảo gì?"
Tang Kiều hơi rụt đầu: "Ờm, lần trước anh ta nói em không phối hợp trị liệu, đi cũng vô ích, bảo em không cần tới nữa."
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Hứa Kỳ Nhiên bảo Tang Kiều phắn ra chỗ khác rồi cúp điện thoại.
Tang Kiều tỏ vẻ ủy khuất, đành phải phắn.
Cậu lấy điện thoại ra chơi hai ván Anipop, sau đó lại mở ứng dụng ngân hàng, hai mắt sáng lấp lánh thưởng thức số dư trong tài khoản.
Lần giao dịch mới nhất là vào khoảng hơn 11 giờ đêm qua.
800 vạn.
Hoàn toàn trái ngược với số dư vốn dĩ chỉ còn lại vài đồng trong tài khoản của cậu.
Chuyển khoản còn kèm theo ghi chú: Đến Phó gia, cư xử cho tốt, đừng có vong ơn.
Đừng có vong ơn.
Tang Kiều bĩu môi.
Chả có gì để mà quên ấy chứ.
Việc kinh doanh đều là nhà họ Tang và nhà họ Phó làm ăn với nhau, tiền lãi cổ phần còn chẳng đến tay cậu nữa là.
Hơn nữa.
Nếu không phải Tang Thanh đột nhiên hủy hôn, Tang gia còn lâu mới nhớ đến sự tồn tại của đứa con hoang mang tên Tang Kiều này.
Mà cũng chẳng vấn đề gì.
Dù sao cậu có tiền là được rồi.
Tang Kiều lại sung sướng liếc qua 800 vạn của mình, cất điện thoại vào túi, căng lỗ tai nghe bà dì ở hàng ghế đầu kể về đứa con trai xui xẻo.
Ở thời điểm này trên xe buýt đa số đều là các bác trai bác gái đã nghỉ hưu, đam mê nhảy ở quảng trường, người trẻ tuổi thật sự rất hiếm thấy.
Qua được một lúc.
Vẻ mặt ngây thơ hóng hớt của Tang Kiều đã thành công hấp dẫn sự chú ý của nhóm bà cô đang buôn dưa về hoàng đạo và mấy chuyện gia đình ở trên xe.
Một dì mới nãy còn đang kể về việc con gái nhà mình chia tay với thằng nhóc ở quê quay người lại, vỗ vỗ vào tay Tang Kiều: "Này anh chàng đẹp trai, nay cháu không đi làm hả?"
Tang Kiều ngả vào ghế dựa, mở miệng nói: "Cháu đang chuẩn bị đi đây."
Dì lại hỏi: "Thế, cháu công tác ở đâu vậy?"
Tang Kiều không suy nghĩ liền đáp: "Ở Phó thị ạ."
Dì giống như khá hài lòng: "Là người Bắc thành sao? Cháu có bạn gái chưa?"
Tang Kiều: "Ngày hôm qua cháu vừa mới có."
Dì nghe vậy hiển nhiên thấy thất vọng, quay người lại tiếp tục nói chuyện phiếm với mấy chị già của mình.
"Hiện tại người trẻ tuổi đúng là thời đại mới rồi, đôi vợ chồng son thuê phòng ở chỗ tôi hôm trước cũng nháo nhào lên muốn ly hôn, mấy người có đoán được lý do không?"
"Đây đây, cô vợ kia khóc lóc nói chồng mình lên không được, trên giường chỉ đúng ba giây, vừa mới kết hôn, không muốn hòa giải nữa, trực tiếp ly hôn luôn."
"Mà dù sao cũng không trách cô vợ kia được, còn trẻ như vậy, chẳng lẽ muốn người ta thủ tiết sống cả đời sao?"
"Ầy dà, đúng là tạo nghiệt mà!"
Tang Kiều: "......"
Nhóm các dì ngồi ở mấy hàng ghế cuối, nên mỗi lần trò chuyện Tang Kiều đều có thể nghe thấy.
Đặc biệt là mấy câu cuối cùng kia.
Lại nói tiếp ——
Nguyên nhân khiến Tang Thanh muốn hủy hôn, Tang lão phu nhân cũng không nói qua với cậu câu nào.
Trong nháy mắt, Tang Kiều cảm thấy có lẽ chính mình đã ngộ ra chân lý không thể đưa ra ánh sáng.
Tang Kiều trầm ngâm lâm vào trạng thái tự bế một lúc, sau đó lại lấy điện thoại ra nhìn 800 vạn một lần nữa.
Thôi.
Phó Hành Chu không được liền không được đi.
Tang Kiều tự cho bản thân một thẻ người tốt, cũng là sức mạnh của đồng tiền khiến cậu thông suốt.
Quyết định sau này cho dù Phó Hành Chu có không được, cậu cũng sẽ không mở miệng trào phúng đối phương.
Dù sao Hứa Kỳ Nhiên từng nói, đàn ông càng giàu thì lòng tự trọng càng lớn.
Lòng tự trọng lớn như vậy, khẳng định không thể tiếp thu việc chính mình bất lực đâu.
Ầy.
Tính ra cũng tội nghiệp.
May mắn là cậu cũng không trông cậy Phó Hành Chu có hàng to xài tốt để thực hiện cuộc sống sinh hoạt riêng tư của chồng chồng.
Tang Kiều chân thành trìu mến Phó Hành Chu trong một giây, nghe được tiếng xe buýt thông báo trạm dừng, linh hoạt cất điện thoại vào túi đi xuống xe.
Xe buýt dừng cách Phó thị cũng không quá gần.
Tang Kiều rũ rũ quần áo, ngẩng đầu, đi qua quảng trường trung tâm trước ga liền thấy tòa nhà tổng bộ Phó thị đứng sừng sững ở trung tâm CBD.
Tòa nhà trăm tầng có kiến trúc độc đáo đặc thù, phía mặt tường thủy tinh khúc xạ ánh sáng dưới ánh nắng buổi chiều.
Có vị phu nhân nào đó cổ áo sơ mi cao cấp đi cùng tiên sinh tay cầm cúp khí tràng mạnh mẽ bước ngang qua Tang Kiều.
Đừng thắc mắc.
Đây chính là có tiền.
Tang - người nghèo - Kiều nhìn lên tòa nhà Phó thị một lúc rồi lấy điện thoại di động ra từ trong túi.
Sau khi tìm lại được số điện thoại mà Tang gia gửi cho cậu tối qua, run rẩy bấm gọi.
Sau một hồi chuông.
Điện thoại được kết nối.
Giọng nói vừa nghe liền biết có giáo dưỡng cùng cách điệu vang lên: "Chào ngài."
Tang Kiều vội vàng nói: "Chào anh, chào anh! Phó tổng.
Tôi là......!Tang Kiều."
Bên kia điện thoại bật cười: "Chào ngài, Tang tiên sinh, tôi là trợ lý của Phó tiên sinh.
Ngài gọi tôi là Raven hoặc trợ lý Raven đều được."
Tang Kiều gật gật đầu: "À được, trợ lý Raven, số điện thoại này là của anh đúng không?"
Raven khách khí đáp: "Vâng.
Ngày hôm qua chủ tịch Tang liên hệ với tôi, nói rằng ngài sẽ đến hôm nay.
Ngài khi nào thì đến vậy?"
Tang Kiều xoa xoa mặt: "Ờm, nói ra thì hơi ngại nhưng mà bây giờ tôi đang đứng dưới lầu rồi."
Raven: "......"
Vài phút trôi qua.
Raven xuống lầu, dẫn Tang Kiều đang ngồi xổm ở trước cửa lớn của tổng bộ Phó thị lên tầng.
Tổng bộ Phó thị lắp đặt mười sáu thang máy, ngoài hai cái chỉ dùng cho tổng tài thì còn có thang máy chuyên dụng cho văn phòng tổng tài.
Trên đường đi, có không ít nhân viên Phó thị tươi cười chào hỏi với Raven, đồng thời dùng ánh mắt