Đội hình lớp A tham gia biểu diễn là đội của Giang Đồng.
Ngay khi tin tức Tang Kiều phải dừng ghi hình bị truyền ra, Giang Đồng đã nhanh chóng xóa vị trí của cậu khỏi đội hình.
Kết quả xóa chưa tới tám giờ đồng hồ.
Thời điểm ăn sáng, tổng đạo diễn Thiệu Minh tự mình dẫn mấy người trong ban kế hoạch tổ tiết mục đến trước cửa nhà ăn, nghiêm túc giải thích rằng chuyện Tang Kiều tạm dừng ghi hình chỉ là lời đồn, hy vọng mọi người đừng nghe theo những thông tin vô căn cứ ấy, càng không nên có cái nhìn bất công với Tang Kiều.
Lời này nói phi thường uyển chuyển.
Nhưng mỗi người ở đây đều hiểu, đây là để mọi người mau chóng quên sạch sự kiện tối hôm qua, không nhắc đến nữa, đương nhiên bao gồm cả chuyện xấu của Tang Kiều.
Tốt nhất nên im như thóc luôn.
Mặc dù nhóm thực tập sinh không đoán ra rốt cuộc Tang Kiều dùng cách gì ngăn được cơn sóng dữ này, nhưng chờ đạo diễn và các nhân viên công tác khác đi khỏi nhà ăn, vẫn lén lút thảo luận với nhau vài câu.
"Chuyện Tang Kiều là sao vậy? Tôi xem qua tư liệu của cậu ta rồi, hoàn toàn không có bối cảnh, lại đến từ công ty nhỏ, như thế còn quay về được hả?"
"Không biết.
Nhưng mà trước đấy tôi nghe đồn rằng nhà cậu ta rất giàu, lúc quản gia tới còn lái cả Maserati phiên bản giới hạn toàn cầu đến cơ."
"Martha? Quản gia? Không nhầm chứ? Đồ cậu ta mặc hằng ngày trông rõ bình thường mà, mấy trăm tệ một cái."
"Ai biết, Cao Minh cùng ký túc xá cậu ta ấy, tranh C vị với cậu ta, xong cuối cùng rút chương trình chả hiểu vì sao luôn, hai ngày trước tôi xem thử, Weibo cũng không cập nhật nữa, cảm giác giống như trực tiếp lui khỏi vòng giải trí luôn rồi."
"Trâu bò vậy hả?!"
Các bàn trong nhà ăn cách nhau không xa, Phương Dư Châu và Giang Đồng trùng hợp có thể nghe được đại khái lời mấy thực tập sinh ở bên cạnh nói nhỏ.
Giang Đồng dùng đầu đũa chọc vào đĩa, phát ra tiếng cọ xát chói tái: "Nhìn đi, cậu tới tham gia chương trình vì người ta, người ta căn bản không đếm xỉa gì, nói không chừng đã bị tai to mặt lớn nào đó bao từ lâu rồi."
Phương Dư Châu ngắt lời hắn: "Đừng nói nữa."
Giang Đồng cười lạnh: "Làm sao vậy? Không được nói à, trước đấy không phải người đứng sau cậu ta còn đưa cho cậu mấy nghìn vạn, bảo cậu cách xa cậu ta chút sao? Cậu——"
Phương Dư Châu bưng đĩa đồ ăn, xoay người rời đi.
Trên bàn hai người đang ngồi đối diện chỉ còn lại mỗi Giang Đồng.
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn bóng dáng Phương Dư Châu vài giây, đứng dậy đi theo.
Mà bên kia.
Có thể nói, đòn đánh của bá tổng Phó Hành Chu đả kích Tang Kiều rõ thế nào.
Ví dụ trực tiếp bảo Tang Kiều không thể ăn nhiều thêm một bát cơm sáng trong nhà ăn, cũng không thể lừa dì múc cơm cho cậu giăm bông xúc xích gì đó.
Tang Kiều bước chân lảo đảo ngoan ngoãn chào tạm biệt Phó Hành Chu, mặt đầy mờ mịt hoảng vào tổ tiết mục, hoảng đến phòng huấn luyện, cuối cùng hoảng tới trước mặt Giang Đồng.
Giang Đồng đứng ở C vị nhịn không được cười cợt: "Ồ, đây không phải là Tang Kiều nổi tiếng nhất trong tập thể thực tập sinh chúng ta sao? Luyện tập cùng chúng tôi thật đúng là ủy khuất cho cậu rồi."
Tang Kiều: "......"
Nếu nay ngày bình thường, có người dám khiêu khích Tang Kiều như vậy, một giây là cậu có thể nhanh mồm dẻo miệng đánh trả lại.
Nhưng hôm nay Phó Hành Chu làm Tang Kiều sợ tới mức rơi vào trạng thái tê liệt.
Tang Kiều vô cùng lãnh đạm nhìn thoáng qua Giang Đồng, bày ra bộ mặt vô cảm giống Phó Hành Chu: "À, không ủy khuất."
Giang Đồng: "......"
Giang Đồng không muốn cho Tang Kiều mặt mũi, nhưng sáng nay mấy người còn lại của lớp A đều hiểu rõ ý của Thiệu đạo và tổ tiết mục.
Nên tuy rằng bọn họ không muốn đắc tội Giang Đồng, nhưng cũng càng không muốn đắc tội Tang Kiều, rất nhanh liền tự giác khôi phục đội hình ban đầu, kéo Tang Kiều đứng vào.
Thứ tự Tang Kiều nhảy vào lớp A vốn dĩ phần lớn dựa vào khuôn mặt, kĩ năng nhảy so ra ở lớp A thật sự không thể tính tốt nhất.
Nhưng nếu nói là kém cỏi nhất thì cũng không đến mức, miễn cưỡng tính là trình độ 50-50.
Nhưng tư tâm Giang Đồng soi mói, cho dù Tang Kiều đứng tận góc xa nhất trong đội hình cũng bị lôi ra nói rất nhiều.
Nhà Giang Đồng điều kiện tốt, lại tập nhảy từ nhỏ, bản lĩnh của hắn không phải thứ Tang Kiều một chốc so được.
Hơn nữa hắn đứng center, vị trí gần gương nhất, nhìn chằm chằm Tang Kiều càng kỹ hơn tất cả mọi người.
Tập được mấy lần.
Giang Đồng xoay người: "Dừng, những người khác nghỉ ngơi một chút đi, Tang Kiều cậu làm sao vậy, có muốn luyện nữa không? Không muốn luyện thì có thể cút khỏi lớp A, chỗ dựa của cậu không phải lớn lắm sao? Bảo người ta cho cậu solo debut luôn đi?"
Tang Kiều vừa mới bị chỗ dựa lớn của mình gõ một cái, tạm thời còn chưa hiểu rõ ý chính Phó Hành Chu muốn truyền đạt qua một đống lời ấy, nên không có thời gian đấu võ mồm với Giang Đồng, thành thành thật thật nói: "Vậy buổi tối tôi sẽ luyện nữa."
Giang Đồng ôm tay: "Buổi tối luyện nữa hả, cả đêm cậu có thể luyện ra cái gì chứ? Tối hôm qua chúng tôi cũng luyện suốt đêm đấy."
Tang Kiều bị lải nhải đến phiền, quay đầu liếc mắt nhìn Giang Đồng một cái: "Cậu có ý gì?"
Giang Đồng âm dương quái khí nói: "Chả có ý gì cả, chỉ là không muốn debut cùng loại người một bên cọ nhiệt độ đàn ông này, một bên bò lên người đàn ông khác mà thôi, có vấn đề sao?"
Tang Kiều rốt cuộc thoát khỏi bóng ma của ba ba Phó Hành Chu, thành công bị lôi kéo hứng thú cãi nhau: "Vậy thật sự xin lỗi, cậu như thế nào không tức chết vậy?"
Giang Đồng: "......"
Tang Kiều xắn tay áo lên, vô cùng quen thuộc nói: "Được rồi, là đàn ông thì động thủ chứ đừng động mồm, ít áp lực nên muốn đánh nhau hả?"
Giang Đồng: "???"
Tu tưởng cậu bất đồng với tiểu thiếu gia nhận được giáo dục của trường học quý tộc, ví dụ như những chuyện có thể động thủ giải quyết, Tang Kiều sẽ không thích nói chuyện lắm.
Hiện tại cậu nhìn Giang Đồng, cảm thấy người này nhất định là thiếu một đòn hiểm của xã hội chủ nghĩa.
Chỉ tiếc có vẻ Giang Đồng không muốn đánh nhau với cậu chút nào.
Phương Dư Châu đứng bên cạnh Tang Kiều trước giờ nghỉ duỗi tay khoác lấy vai cậu, kéo người về phía sau, nhìn lướt qua Giang Đồng đối diện đang tức giận đến sắp bốc khói, không kiên nhẫn nói: "Đội hình đơn giản, ngày mai đến sân biểu diễn duyệt lại mấy lần là được.
Thời gian còn lại tôi tập riêng cho Tang Kiều."
Mặt Giang Đồng tức khắc biến đen: "Một mình cậu dẫn cậu ta luyện tập? Dựa vào cái gì?! Muốn dẫn cũng là Trang Huy dẫn mới phải chứ?"
Tang Kiều: "???"
Chuyện này thì liên quan gì đến Trang Huy?
Không đợi Tang Kiều nói chuyện.
Phương Dư Châu liền nói: "Ghét bỏ cậu ấy nhảy không tốt là cậu, không cho cậu ấy luyện cũng là cậu.
Giang Đồng, đừng làm quá mọi việc lên."
Giang Đồng châm biếm: "Tôi làm quá? Tôi nói động tác Tang Kiều không được có vấn đề gì sao? Cậu có quan hệ gì với cậu ta mà lại dẫn cậu ta luyện tập?!"
Tang Kiều lúc này mới rõ, rất hiểu chuyện đẩy cánh tay Phương Dư Châu trên vai mình xuống, cắn một miếng dưa sau khi suy nghĩ logic trinh thám: "Hầy, Phương Dư Châu, Giang Đồng là muốn cậu dẫn cậu ta đi tập luyện một mình."
Phương Dư Châu: "......"
Giang Đồng: "......"
Giang Đồng sắc mặt ngưng trọng, tức giận đến mức trực tiếp đi lên phía trước hai bước, chỉ thẳng vào mặt Tang Kiều: "Tang! Kiều!"
Tang Kiều vừa mới xắn tay áo lên cũng chưa bỏ xuống, lắc lắc cánh tay mình về hướng Giang Đồng, trông rất thiếu đánh mà nói: "Muốn đánh thì đánh đi? Yên tâm, tôi không đoạt với cậu đâu, tôi cũng không cần Phương Dư Châu một mình luyện nhảy cho tôi.
Lêu lêu lêu!"
Giang Đồng: "......"
Toàn thể thực tập sinh lớp A đang yên lặng ăn dưa: "......"
Tang Kiều thọc xong một dao, lại cắm thêm một cái nữa: "Không phải lúc nãy cậu nói tôi sẽ đi cọ nhiệt độ sao? Vậy cậu cũng cọ nhiệt của Phương Dư Châu đi, hoặc không thì hai người hợp lại thành bộ đôi bùng nổ, như vậy chắc chắn mỗi ngày fans đều phải hò hét hô to đường tới rồi đường tới rồi đấy."
Phương Dư Châu: "......"
Giang Đồng: "......"
Toàn thể thực tập sinh lớp A vì Tang Kiều mà giơ ngón cái lên trong lòng: "......"
Tuy rằng tất cả thực tập sinh tạm thời còn chưa biết bối cảnh của Tang Kiều, nhưng gia sản nhà Giang Đồng thì lại gần như không ai không biết.
Tiểu thiếu gia bất động sản Giang thị, con út được cả nhà yêu thương nhất, không thiếu danh không thiếu tiền, có quỷ mới biết vì cái gì lại muốn tham gia chương trình này.
Lúc bắt đầu ghi hình, vị thiếu gia này đối với ai cũng chướng mắt, mỗi ngày hầu như đều ngốc một chỗ với Phương Dư Châu, người sáng suốt đều có thể nhìn ra đây là tình huống gì.
Nhưng mà nhìn ra được.
Cũng sẽ không có ai đem chuyện này nói ra miệng.
Nhưng Tang Kiều không chỉ nói, còn nói đến đúng tình hợp lý, nói có sách mách có chứng, thậm chí còn vì CP mà tìm kiếm phúc lợi từ trước.
Nói ngắn lại.
Không khí lớp A có thể nói là phi thường vi diệu.
Ngưng đọng