Tuy rằng Tang Kiều đối với việc Phó Hành Chu có thân phận như thế mà còn muốn tự mình đi ấn dấu ký tên đăng ký kết hôn cảm thấy khá khó hiểu cùng khiếp sợ ——
Nhưng nghĩ lại thì lần trước hắn từng bị từ hôn một lần rồi.
Lần này Tang Kiều thành thật theo Phó Hành Chu lên xe, ngồi ở ghế phụ, một đường ngoan ngoãn bị kéo đến Cục Dân Chính.
Hơn nữa đến Cục Dân Chính còn được nhóm các cô chú dạt dào nhiệt tình cùng mười phần kiên nhẫn tiếp đãi.
Nửa tiếng sau.
Tang Kiều chính thức tạm biệt kiếp sống độc thân, cầm theo hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ, cùng Phó Hành Chu đi ra từ cửa sau Cục Dân Chính.
Bên Bắc thành trời tối rất nhanh.
Còn chưa tới 6 giờ chiều, sắc trời đã nhá nhem.
Cạnh Cục Dân Chính, các cửa hàng bên đường bắt đầu bật bảng hiệu đèn sáng lên, ngũ thải ban lan* chiếu vào chiếc xe thể thao màu xanh đang dừng ở ven đường.
Khúc xạ mười độ của sơn cùng đường cong đẹp đẽ, hơn nữa còn có logo hình đinh ba đính trên xe.
Tang Kiều thật sự không có cơ hội tiếp xúc gì nhiều với siêu xe, nhận biết được cái logo thương hiệu thôi, còn kiểu dáng căn bản các thứ thì không rõ lắm.
Cậu đút hai tay vào trong túi, ngó trái ngó phải một lúc, như thế nào cũng cảm thấy cái xe này không quá phù hợp với thẩm mỹ của Phó tổng.
Nhưng mà thời điểm từ Phó thị đến đây, Phó Hành Chu thẳng tay chọn luôn chiếc xe này để đi.
Mà quan tâm làm gì.
Dù sao cũng không phải xe mình.
Tang Kiều sờ sờ trong túi, ở chỗ hai cuốn sổ đỏ lấy ra một cái, giống như đứa trẻ con đứng xếp hàng phân chia đồ cho Phó Hành Chu: "Này, cho anh, mỗi người một quyển."
Phó Hành Chu cúi đầu.
Vừa vặn có thể nhìn thấy một đầu tóc đen nhánh của Tang Kiều, cùng một vòng xoáy nhỏ.
Thật.
Đẹp.
Có lẽ là sợ Phó Hành Chu không cầm.
Tang Kiều lại đưa sổ đỏ về phía trước, rất có tự giác bổ sung thêm: "Anh yên tâm đi, Tang gia đã bảo tôi cuộc hôn nhân này là ẩn hôn rồi, tôi sẽ không đi nói lung tung kéo chân anh đâu!"
Phó Hành Chu: "......"
Phó Hành Chu không cầm lấy sổ đỏ, xoay người mở khóa xe, nói với Tang Kiều: "Cậu còn có việc khác?"
Đúng là còn chuyện chưa làm.
Công việc Tang Kiều tương đối bận rộn, lập tức gật gật đầu.
Dúi cuốn sổ kết hôn vào tay Phó Hành Chu: "Đúng rồi, trước 8 giờ tôi còn phải đến hội trường! Không nói với anh nữa, tôi đi gọi xe đây."
Phó Hành Chu: "......"
Sắc mặt Phó Hành Chu lập tức đen đi vài phần: "Hội trường?"
Lúc này là giờ tan tầm cao điểm, Tang Kiều bấm bấm nửa ngày cũng không thấy tài xế nào nhận đơn.
Cậu bĩu môi, quay người lại.
Xem xét việc Phó Hành Chu là một bá tổng cao cấp chắc là chưa từng nghe mấy cái từ ngữ như thế này, ôm di động giải thích: "Chính là......!ờm, là cục ấy? Kiểu giống đi hội họp í."
Phó Hành Chu: "Ở chỗ nào?"
Tang Kiều tìm trong WeChat nói: "Ở chỗ đường vành đai số bốn, hội sở tiếng anh gì gì đó, tôi cũng chưa đi qua bao giờ."
Phó Hành Chu vô thức nhíu mi, trầm giọng nói: "Lên xe."
Tang Kiều: "Hả?"
Phó Hành Chu: "Tôi đưa cậu đến đó."
Tang Kiều: "???"
Tang Kiều: "Thật à?!"
Tiện nghi lớn như vậy không nhận thì phí.
Tang Kiều nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào.
Điều hòa bên trong xe ngăn cách cái nóng hanh khô của mùa thu ngoài cửa sổ, tiếng động cơ xe thể thao mơ hồ vang lên.
Dọc theo đường đi ra khỏi thành.
Phó Hành Chu nói: "Vị trí cụ thể là gì?"
Tang Kiều đang ngồi ở trên ghế phụ chơi game, nghe vậy tay chân luống cuống mở phần giao diện trò chuyện ra, tìm một hàng chữ cái tiếng Anh: "Chỗ này!"
Phó Hành Chu nhướng mày, giống như muốn nói cái gì, lại không mở miệng.
Thời gian hẹn là 8 giờ.
Xe dừng lại trước hội sở vừa vặn là 7 giờ 55.
Hai nhân viên mặc lễ phục đứng ở cửa cẩn thận mời các vị khách tiến vào.
Tang Kiều gọi cho Hứa Kỳ Nhiên báo đã đến, cất điện thoại vào túi.
Cậu nhanh chóng nhảy xuống xe, nói với người giữ cửa phía đối diện: "Chào cậu, tôi có hẹn với Vương đạo lúc tám giờ."
Kiến thức về các loại xe chắc cũng là kỹ năng cần có của nhân viên đứng cửa.
Cậu ta liếc mắt một cái liền nhận ra siêu xe sau lưng Tang Kiều chỉ sợ là chiếc Maserati còn chưa chính thức đưa ra thị trường, phiên bản mới nhất trên quảng cáo.
Vì thế gương mặt hết sức tươi cười, nói với Tang Kiều: "Đúng vậy, ngài tới vừa đúng lúc, mời đi bên này ạ."
Nhìn cậu nhân viên dẫn Tang Kiều vào cửa xoay tròn của hội sở.
Lúc này Phó Hành Chu mới xuống xe.
Nhân viên giữ cửa còn lại cùng bảo an của hội sở đều sửng sốt, sau đó đồng thời cúi đầu: "Hoan nghênh Phó tổng!"
Vẻ mặt Phó Hành Chu vẫn bình thản, tay đưa chìa khóa xe cho nhân viên: "Vương đạo đang ở chỗ này là vị nào?"
Nhân viên giữ cửa nhanh nhẹn nói: "Ông chủ, là đạo diễn Tinh Ngư Văn Hóa Vương Mậu, hình như đang phỏng vấn, có khá nhiều người đến."
Phó Hành Chu: "Ở phòng nào?"
Nhân viên giữ cửa vội vàng nói: "Ở lầu 3, giờ tôi dẫn ngài qua đó?"
Phó Hành Chu gật đầu.
Chỗ hội sở này là Phó Hành Chu cùng hai người khác lập ra từ vài năm trước.
Từ khi khai trương cho đến bây giờ ngày càng phát đạt, hắn chỉ thỉnh thoảng tới vài lần.
Phó Hành Chu vừa bước vào chưa đến một phút.
Tin tức Phó tổng ngự giá thân chinh đi thị sát liền truyền đến tai toàn bộ nhân viên lớn nhỏ đang làm việc tại hội sở.
Qua một phút.
Giám đốc tự mình vội vội vàng vàng chạy từ trên lầu xuống.
Nội tâm của giám đốc thấp thỏm tiếp đón Phó Hành Chu, nơm nớp lo sợ, nỗ lực thổi rắm cầu vồng: "Phó tổng, hôm nay hiếm khi được rảnh rỗi lại đến đây! Ngài lâu lắm rồi mới tới, ngài muốn uống......"
Nhân viên kia kéo kéo giám đốc: "Chủ tịch đi tìm người, phòng 3016."
Giám đốc thở phào nhẹ nhõm, quay đầu vẫy tay kêu thư ký đến, đè thấp thanh âm nói: "Đi lấy 30 chai Louis XIII, tính vào phần tôi."
Sau đó quay đầu, cười nói với Phó Hành Chu: "Phó tổng, phòng 3016 ở ngay phía trước, mời ngài!"
Thiết bị cách âm dùng trong hội sở là loại tốt nhất.
Trên hành lang đèn sáng yên tĩnh, Phó Hành Chu đột nhiên đến làm cho không gian im lặng tỏa ra một loại khí áp gió lạnh.
Để dự phòng cho cuộc phỏng vấn, Vương Mậu đặt hai phòng.
3016 là phòng dùng để tuyển chọn, 3018 cạnh đấy là phòng chờ cho thực tập sinh.
Tuy nhiên.
Khi Phó Hành Chu, tổng giám đốc, phó giám đốc, thư ký giám đốc, cùng một loạt các tổng giám khác đi đến trước hai gian phòng.
Mới phát hiện cả hai phòng đều đang đóng cửa.
Mà ở ngoài cửa, một bóng người biếng nhác đang đứng dựa vào tường cách âm, nói chuyện cùng người đối diện.
Người nọ dựa vào tường không biết đã cởi áo khoác từ khi nào, chỉ mặc một cái áo thun ngắn trên người.
Trong ánh sáng mờ ảo, quần jeans cạp trễ màu lam nhạt phác họa ra vòng eo giống như hoàn mỹ mà mỏng manh cùng đôi chân thon dài đơn bạc.
Thần sắc Phó Hành Chu tối sầm lại vài phần, không nói gì.
Hành lang hội sở cao cấp không cho phép nhân viên tạp vụ đứng không, huống chi bây giờ Boss lớn