Tang Kiều vừa mở mắt, phát hiện trời đã tối, thiếu chút nữa cho rằng mình bị ném từ nhà vệ sinh của sân bay ra ngoài đường.
Nhưng cậu vừa quay đầu, liền thấy Phó Hành Chu đang ngồi ở bên cạnh làm việc, gõ máy tính.
Tang Kiều: "......"
Thà bị ném ra ngoài đường còn hơn.
Tang Kiều không phấn chấn nổi, uể oải nằm trên giường lăn lộn hai cái, thành công thu hút sự chú ý của bá tổng.
Phó Hành Chu đi đến bên người Tang Kiều, vươn tay.
Tang Kiều cho rằng Phó Hành Chu muốn đánh cậu, tức khắc rụt cổ, như con rùa chui đầu vào trong chăn.
—— Bàn tay kia đặt lên trán Tang Kiều.
Nhiệt độ mới giảm hồi chiều đến tối lại bắt đầu tăng, Tang Kiều hơn mười phút vừa mới phải tiêm một mũi hạ sốt.
Trán cậu vẫn nóng.
Tay Phó Hành Chu lại mát.
Chưa kể, chạm vào còn thoải mái dễ chịu.
Tang Kiều theo bản năng cọ cọ vào lòng bàn tay Phó Hành Chu, chờ đến khi phản ứng lại mới ngẩn ngơ, yên lặng quay đầu đi.
Phó Hành Chu lại giống như không để ý, ngồi xuống mép giường Tang Kiều: "Khát không?"
Tang Kiều trung thực gật đầu.
Phó Hành Chu hơi quay đầu nhìn Tang Kiều: "Khó chịu?"
Tang Kiều cực kỳ chân thành: "Ừm ừm ừm."
Đôi môi mỏng của Phó Hành Chu hơi câu lên: "Nhưng mà tôi thấy, cậu ở sân bay theo đuổi Dịch Sở vui vẻ lắm mà."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều có chút buồn bực, cũng không trông chờ Phó Hành Chu lấy nước cho cậu nữa, tay làm hàm nhai, chuẩn bị từ giường đi xuống.
Kết quả vừa mới nhúc nhích hai cái, đã bị Phó Hành Chu ấn trở về giường.
"Nằm xuống."
Sắc mặt Phó Hành Chu cũng không nhìn ra là có tức giận hay không, tay giúp Tang Kiều chỉnh lại góc chăn.
Sau đó đứng dậy đi ra ngoài, rót một cốc nước ấm, đưa cho Tang Kiều: "Thể chất cậu không tốt, bác sĩ dặn về nhà phải kiêng ăn cay, đồ nướng BBQ dầu mỡ với cả mấy món chua nữa."
Tang Kiều: "???"
Tang Kiều: "Phụt —— khụ khụ khụ khụ khụ khụ!!"
Tang Kiều còn chưa kịp uống xong ngụm nước đã sặc hết ra ngoài, tê tâm liệt phế ho hơn nửa ngày không dứt.
Phó Hành Chu đành phải cầm lấy cốc nước của Tang Kiều trước, sau đó kéo người tới xoa xoa lưng một hồi lâu.
Nhìn sắc mặt Tang Kiều từ từ dịu lại, mới để cậu nằm xuống.
Tang Kiều mặt đầy biểu tình: "Phó tổng, cải cách mở cửa nhiều năm như vậy rồi, sao cái loại bác sĩ nỡ lòng phá hủy dục vọng của con người vẫn chưa bị sa thải vậy."
Phó Hành Chu lãnh đạm nói: "Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ sắp xếp cho cậu một đội ngũ có chuyên gia dinh dưỡng cùng đầu bếp cơm Trung và phương Tây, về sau bữa chính phụ của cậu đều do bọn họ toàn quyền phụ trách.
Tang Kiều: "???"
Phó Hành Chu đặt lại cốc nước vào tay Tang Kiều.
Da thịt tiếp xúc thong thả lướt qua đầu ngón tay Tang Kiều, như có như không: "Sáng mai tôi phải đi công tác, quản gia sẽ giúp cậu dọn đồ vào phòng chúng ta."
Tang Kiều: "???"
Tang Kiều ngây ngốc hai giây, rốt cuộc cũng phản ứng: "Không đúng, tại sao tôi phải chuyển nhà?"
Phó Hành Chu cúi đầu, trầm giọng nói: "Chúng ta đã đăng ký kết hôn, là quan hệ vợ chồng hợp pháp có giấy chứng nhận.
Cậu không dọn về sống với tôi thì dọn đi đâu?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều cảm thấy có chỗ không đúng, ngẩng mặt nói: "Không phải mà, tuy rằng Tang gia bảo tôi đi đăng ký với anh, thế nhưng bọn họ cũng không nói tôi sống chung với anh.
Phó Hành Chu mặt vô biểu tình nghiêng người, nhìn Tang Kiều.
Tang Kiều bị nóng đến mức đầu óc choáng váng, tự mình não bổ một chút, đột nhiên thốt lên một câu: "Ngọa tào, chẳng lẽ là nhà anh một hai bắt chúng ta phải ở cùng một chỗ?"
Phó Hành Chu tựa hồ sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày: "Đừng nói tục."
Tang Kiều: "......"
Không nói thì không nói.
Tang Kiều nghe lời vẽ một ký hiệu im lặng lên miệng, an an tĩnh tĩnh ngồi trên giường, chớp chớp đôi mắt lấp lánh xinh đẹp về phía Phó Hành Chu.
Nhưng mà Phó Hành Chu vô cùng đứng đắn, nhìn Tang Kiều uống nước xong, nhận lấy cốc đặt lên tủ đầu giường, sau đó quay người tiếp tục trở lại ghế sô pha làm việc.
Tang Kiều vừa không có điện thoại để chơi cũng không có ai nói chuyện cùng cảm thấy cực kỳ nhàm chán, nhìn chằm chằm ống truyền dịch trong chốc lát, giống như sâu gạo lăn lộn trên giường tới lui.
Phó Hành Chu quả nhiên nhìn lại đây: "Tang Kiều, cậu nên đi ngủ đi."
Tang Kiều từ trong chăn thò đầu ra, hai chân dựa gần cọ cọ, nói với Phó Hành Chu: "Tôi biết, nhưng mà Phó tổng, tôi muốn đi tiểu."
Phó Hành Chu: "......"
Phó Hành Chu xoa lông mày, buông kế hoạch thu mua được chuyển lên hai ngày vẫn chưa xem xong xuống.
Có thể do đã ngồi ở bệnh viện rất lâu, nên cho dù Phó Hành Chu đã thay bộ tây trang mặc lúc trên sân bay ra, đồ trên người vẫn có dấu hiệu bị nhăn nhúm.
Phó Hành Chu cầm lấy giá truyền dịch của Tang Kiều, đưa tay qua: "Đi xuống đi."
Tang Kiều không nghĩ tới chính mình còn có thể nhận được loại đãi ngộ tốt như vậy, cẩn thận đặt tay lên tay Phó Hành Chu, ngẩng đầu, mắt trông mong nói: "Thật sự muốn dìu tôi hả?"
Phó Hành Chu nói: "Dép lê."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều nhảy xuống xỏ dép lê vào.
Tuy rằng Tang Kiều thường xuyên nằm viện vì cảm mạo, nhưng trước đó cậu cũng chưa nằm ở phòng bệnh vừa lớn lại xa hoa như vậy bao giờ.
Trong phòng bệnh ngoại trừ giường, còn có trang bị cả sô pha cùng bếp ăn.
Trên đường đi tới nhà vệ sinh, Tang Kiều trộm liếc một cái, thế mà còn thấy có cả phòng xem phim.
Sinh hoạt của kẻ có tiền đúng là thích làm gì thì làm.
Tang Kiều xem thế cũng đủ rồi, rốt cuộc đứng trước cửa WC mới nhớ ra, cầm lấy chai truyền dịch của mình.
Thuận miệng hỏi Phó Hành Chu: "Phó tổng, anh có cảm thấy tôi đặc biệt phiền phức không?"
Phó Hành Chu không có biểu tình gì.
Tang Kiều nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng: "Tôi kể anh nghe này Phó tổng, tôi lớn lên từ ngõ nhỏ, không học hành gì nhiều, lại đi học đánh nhau với người khác.
Nói chuyện cũng không văn minh, đặc biệt tục, chính là loại không lên được mặt bàn!"
Phó Hành Chu lãnh đạm nhìn Tang Kiều một cái: "Cậu muốn nói cái gì?"
Tang Kiều cười tủm tỉm tiến đến trước mặt Phó Hành Chu: "Chính là......!Tôi thật sự không thích hợp ở chung với ngài, ngài nói xem nếu bây giờ tôi tới đó ở không phải sẽ gây phiền phức cho ngài sao?"