Trên mặt đường rộng thênh thang, chiếc siêu xe nào đó bỗng trượt bánh.
Tài xế mắt nhìn thẳng như chưa nghe được điều gì, nhưng trên kính chiếu hậu đã phản chiếu trọn vẹn vẻ mặt đầy kinh hoàng của bác.
Đồng thời bác còn cảm nhận được ánh nhìn sắc như dao hướng về bản thân, khiến lưng nhoi nhói như kim chích.
Sáng sớm tiết trời mát mẻ mà trên trán tài xế đã vương một tầng mồ hôi.
Quý Tĩnh Duyên chậm rãi thu hồi ánh mắt, sắc mặt như thường, thái độ có lễ: “Còn sống chung chăn, khi chết chung mộ”
Nói thế mà hắn cũng hiểu!
Cảnh Hoài dịu giọng: “Đúng vậy, giờ anh không nguyện ý cũng không sao, em có thể chờ”
Quý Tĩnh Duyên đáp: “Cậu và tôi là chồng chồng hợp pháp, việc đấy là lẽ đương nhiên”
Vẻ mặt hắn khi nói câu trên chả có gì khác so với “Hôm nay thời tiết không tệ”, nhưng trong nháy mắt ấy, đáy lòng Cảnh Hoài như có muôn vàn pháo hoa nở rộ.
——Chồng chồng hợp pháp, là lẽ đương nhiên.
Nghe sao mà giống âm thanh của tự nhiên thế chứ!
Cảnh Hoài cầm lòng không đặng nhấc tay ôm ngực.
Cười người hôm trước hôm sau người cười, các cụ nói cấm có sai!
Trái tim anh điên cuồng nhảy lên, tự nhiên Cảnh Hoài không biết nên nói gì.
Lúc anh nghĩ ra thì Quý Tĩnh Duyên đã nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong xe không bật đèn, tia sáng nhạt nhòa điểm lên đường viền khuôn mặt sắc bén của hắn, lại được bầu không khí tĩnh lặng biến hóa khiến cho đường cong trở nên mềm mại hơn.
Quý Tĩnh Duyên ngồi ngay cạnh anh, khoảng cách giữa hai người chưa tới một mét.
Sau mỗi cái nhìn, anh càng muốn tiếp cận người này thêm nhiều chút.
Cảnh Hoài lặng ngắm đối phương, trong mắt ánh lên sự dịu dàng, anh giữ vững trạng thái an tĩnh.
Hai người tổ chức đám cưới điệu thấp, không hề thông báo cho giới truyền thông hay bạn bè thân thích, không có tiệc rượu yến hội, trừ người nhà họ Cảnh ra, không một ai biết hai người họ đã kết hôn.
Xét địa vị của Quý Tĩnh Duyên, thật sự không quá lời khi gọi đám cưới này là cưới chui.
Đoàn xe đón dâu dạo một vòng quanh thành phố Tĩnh Giang rồi hội họp với xe dẫn đường đi đầu, hướng về nhà riêng của Quý Tĩnh Duyên.
Tuy Cảnh gia đã sa cơ, song đời đời thế hệ nhà họ đều cắm rễ ở Tĩnh Giang nên nhà chính vẫn tọa lạc tại khu phố sang quý không quá xa cũng không quá gần với nơi ở của Quý Tĩnh Duyên.
Tại thành Tĩnh Giang rộng lớn, đoạn đường này đi mất hơn hai tiếng.
Suy xét đến thân thể của Quý Tĩnh Duyên, đoàn xe đi được nửa hành trình liền tạm dừng chân để nghỉ ngơi tại khách sạn.
Lúc này trời đã sáng, đoàn xe đỗ ngay ngắn trong bãi để xe ngoài trời của khách sạn.
Tộc người làm công ăn lương đi ngang qua không nén được cơn tò mò, dừng chân ngắm nghía hàng xe, sau đó hoặc hâm mộ hoặc tiếc nuối bỏ đi.
Thôi quên đi, cả đời họ không ăn không uống cũng chả mua nổi một chiếc bất kì trong đống siêu xe này.
Khách sạn là sản nghiệp của tập đoàn Vân Tích.
Được thông báo từ trước, giám đốc khách sạn đã đợi sẵn trước cửa, chờ người từ chiếc xe đầu tiên bước xuống liền niềm nở đi lên đón chào: “Chủ tịch”
Người này họ Khúc, từ lúc khách sạn khai trương đến nay đã có mười năm kinh nghiệm công tác, tác phong cẩn trọng, bảng biểu ông ta giao nộp lên mỗi năm đều rất đẹp mắt.
Quý Tĩnh Duyên sắc mặt tái nhợt ngồi trong xe, hắn gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Giám đốc Khúc đã vất vả rồi”
Giám đốc Khúc không dám nhìn loạn, dưới tấm chăn mỏng đáng ra phải là đôi chân thon dài, cớ sao lại chẳng thể đứng dậy.
Năm xưa, chuyện Quý Tĩnh Duyên biến thành người tàn tật vì níu kéo bạn gái cũ tuy không làm lớn nhưng cũng chả phải bí mật gì cho cam.
Sau khi sự việc đó xảy ra, hắn không còn xuất hiện trước giới truyền thông thêm một lần nào nữa.
Có người nói hắn tự ti, có người nói hắn ngã từ đỉnh cao xuống vũng bùn, những người cười nhạo chờ xem kịch vui nhiều không đếm xuể.
Khoảng thời gian tập đoàn Vân Tích chao đảo ấy, có cả đống người chờ mong người thừa kế trẻ tuổi ngã gục.
Nhưng kết cục không thỏa lòng ai.
Có người đồng tình, lại càng nhiều người chế nhạo.
Các loại tin đồn khó phân thật giả trở thành đề tài chuyện phiếm ưa thích của tầng lớp thượng lưu.
Giám đốc Khúc là nhân viên trực thuộc tập đoàn, không tránh được những mặt tồn tại trong vòng xã giao.
Ông trông Quý Tĩnh Duyên đằng trước là sói đói, sau lưng có hổ dữ, không có một ai cùng hắn sánh bước đồng hành, hắn giống như gốc cây trơ trọi giữa vách đá cheo leo, dựng thẳng một thân lẻ loi quật cường.
Lúc ấy ông chỉ là một chủ quản thấp cổ bé họng, lòng gấp đến mấy cũng không giúp được gì cho hắn, chỉ đành cùng lão giám đốc cũ cố thủ khách sạn, ít nhất có thể ngăn cản đối thủ lén lút động tay động chân.
Sau đó Quý Tĩnh Duyên giành chiến thắng, ông và lão giám đốc được đề bạt thăng chức tăng lương, những người đi theo chủ tịch tân nhiệm đều được hưởng trái ngọt.
Giữa tiếng hoan hô vui mừng, người lãnh đạo trẻ tuổi ấy ngồi yên trên xe lăn, tựa hồ bầu không khí phấn khởi xung quanh chẳng hề đáng để hắn chú ý, trông hắn cô độc đến lạ.
Giám đốc Khúc đã giật mình hồi lâu khi hay tin chủ tịch Quý sắp kết hôn, mà đối tượng còn là đàn ông.
Song ông vẫn hiểu đạo lí ăn không ăn bậy nói không nói bừa.
Dù loáng thoáng trông được vạt áo đỏ rực nhưng ông nào dám nhìn kĩ, tầm mắt thành thật hướng xuống đất.
Trong suy nghĩ của ông, nam hay nữ đều như nhau, chỉ cần có người bầu bạn với chủ tịch Quý, khiến hắn nhiễm lên màu sắc của cuộc sống nhân gian là được.
Đám người cùng nhau vào trong bằng lối đi riêng cho nhân viên, cuối con đường có khu vườn hoa hồng nho nhỏ, các du khách rất thích tận hưởng bữa sáng tại đây.
Hôm nay không có nhiều người lắm, chỉ có hai người phụ nữ trang điểm tỉ mỉ đang ngồi nói chuyện phiếm.
Một người tóc dài, người kia tóc ngắn.
Đoàn người chưa kịp đi ra đã nghe đâu đó ba tiếng “Quý Tĩnh Duyên”, mọi ánh mắt đổ dồn vào vị chủ tịch trên xe lăn.
Không ai dám tiến lên một bước, sự im lặng bao trùm khiến tiếng nói ngoài vườn hoa vang lên rõ ràng rành mạch.
Người tóc dài cười một tiếng: “Chân đã tàn như thế, không biết cái bộ phận đàn ông kia có hoạt động tốt không?”
“Chắc chắn là hỏng rồi, bao năm nay không hay tin tình ái nào của hắn, chị còn nghĩ nơi ấy bình thường hả?” Người tóc ngắn ngồi đối diện hạ giọng: “Tôi nói cho chị biết bí mật này, Quý Tĩnh Duyên đã kết hôn rồi”
Ả kia trợn trắng mắt: “Con gái nhà ai lại muốn gả cho hắn, định làm góa phụ hay sao?”
Tóc ngắn cười khì: “Người ấy là nam”
Tóc dài làm bộ bừng tỉnh, trào phúng cười hùa: “Đúng là đàn ông càng phù hợp với hắn hơn, phía trước không dùng được thì dùng mặt sau ha”
“Chị này hiểu biết quá!”
Sau đó cả hai bật cười sang sảng, không chút để ý đây là nơi công cộng.
Trong lối đi riêng vẫn là một mảnh tĩnh lặng.
Cảnh Hoài nhớ trong nguyên tác, người ngoài chẳng một ai quan tâm đến vị chủ tịch trẻ tuổi.
Sự sống chết của Quý Tĩnh Duyên không hề ảnh hưởng đến bọn họ, quần chúng chỉ để tâm tới những gièm pha của thế gia trâm anh.
Đối với cặp đôi chính trong truyện, những câu chuyện giữa lúc giường chiếu của họ hồi Quý Tĩnh Duyên còn sống thì còn tạm chấp nhận là có chừng mực, đến khi hắn qua đời thì lời khó nghe nào họ cũng nói ra được.
Dù sao hắn cũng chỉ là nhân vật tốt thí “không-thể-lên-giường”.
Ban đầu còn có vài ba người thương hại hắn, về sau cả đám đổ xô đi xem công thụ chơi nhau.
Anh liếc mắt quan sát Quý Tĩnh Duyên, biểu cảm của hắn lãnh đạm tựa như đã nghe quen lời chói tai.
Giám đốc Khúc đứng bên cạnh mặt hết xanh lại trắng, sự xấu hổ đan xen thấp thỏm khiến ông mướt mải mồ hôi.
Ông ngừa trên cản dưới nhưng nào tính đến chuyện trong chính khách sạn của ông lại có người ăn nói không lựa lời khinh thường người khác.
Giờ đây ông đã không còn mặt mũi nào để quan sát sắc mặt của Quý Tĩnh Duyên và Cảnh Hoài.
Cảnh Hoài ngồi xổm xuống phía trước Quý Tĩnh Duyên.
Hắn nhìn anh, đôi mắt tựa biển xanh sâu thẳm.
Anh vốn định tươi cười an ủi hắn, nhưng anh không cười nổi, những lời nói tàn nhẫn đảo loạn tâm trí anh, câu chữ như đao kiếm hung hăng đâm thẳng vào lòng anh.
Mười giây sau.
Cảnh Hoài chịu không nổi, mặt mũi đen sì, anh gằn giọng: “Đệch mợ!”
Không hiểu sao Quý Tĩnh Duyên thấy có hơi buồn cười.
Nhưng hắn vẫn chỉ giữ nguyên vẻ mặt thờ ơ vô cảm.
Hai người phụ nữ hãy còn đang tám phét.
“Vừa nãy tôi đứng ngoài cửa trông thấy người kia, là đứa nhỏ mạnh khỏe đẹp trai, chả hiểu tại sao lại gả cho thằng què?”
“Khẳng định không phải cậu ta tự nguyện, tám phần là đối phương đập cho nhiều tiền.
Có tiền mua tiên cũng được, nói gì đến đối tượng kết hôn!”
“Gả cho Quý Tĩnh Duyên cũng chả thiệt mấy, hắn vẫy một ngón tay đã đủ nuôi cả nhà hai ta.
Hắn không làm mình sướng được thì ra ngoài bao lấy một người.
Chị là người từng trải, nghe nói bữa trước chị mới nuôi một ngôi sao nho nhỏ, cảm giác thế nào?”
“Ai da, dù sao cũng ngon lành hơn cái người kéo dài ba giây ở nhà tôi”
Sau đó câu chuyện phát triển theo chiều hướng kì quái, hai người nói đến là hứng khởi, hoàn toàn không phát hiện có một thiếu niên đứng sau lưng họ từ thuở nào.
Anh cầm điện thoại, ghi âm lời nói của hai người họ không sót một chữ.
Chờ đến khi tóc ngắn nói mỏi miệng, bưng trà lên thanh họng mới trông thấy thiếu niên mặc Hán phục.
Ả hoảng sợ, nhăn mày quát lên: “Cậu đang làm cái gì đây? Ai cho phép cậu chụp ảnh?”
Cảnh Hoài đã cởi áo ngoài, để lộ vạt áo ngoài đỏ thắm và lớp áo trong thuần trắng.
Ả ta còn chưa nhận ra anh là ai, chỉ cảm thấy ngoại hình anh rất quen mắt.
Cảnh Hoài nghiêng đầu, bày ra khuôn mặt đáng thương vô tội: “Cháu đang ghi âm mà bác gái”
Bác.
Gái.
Tóc ngắn sờ mặt theo bản năng, sờ được một nếp nhăn nhỏ mà lòng đau như cắt.
Lửa giận nháy mắt bùng cháy, ả đứng phắt dậy, móng tay tô vẽ đẹp đẽ chĩa thẳng vào mặt Cảnh Hoài, ả hét lên: “Mày gọi ai là bác gái? Thằng mất dạy!”
Anh không đáp trả, đẩy tay ả ra rồi lắc lắc điện thoại: “Cái bác này, thay vì thảo luận xem cháu có được dạy bảo không, chi bằng chúng ta bàn chuyện vừa nãy hai bác cười nhạo làm nhục ông xã của cháu?”
Người tóc dài cau mày, dự cảm có sự chẳng lành: “Ông xã của cậu?”
Ả ngó phía sau anh.
Cách đấy không xa, một đám người đứng trong lối đi của nhân viên khách sạn, vì góc độ ánh sáng cùng khoảng cách không tiện nên ả chỉ thấy người ở đầu đang ngồi.
Ngồi xe lăn.
Tóc dài thay đổi sắc mặt, trang sức sặc sỡ cũng không thể tô điểm cho gương mặt trắng bệch của ả, ả kinh hãi: “Ông xã của cậu là Quý Tĩnh Duyên?!”
Tóc ngắn ngơ ngác, vẻ kiêu căng tức khắc biến mất: “Quý… Quý Tĩnh Duyên?”
Cảnh Hoài cười lạnh, gằn từng tiếng để giảng đạo lí cho hai ả: “Thứ nhất, tuy ông xã của tôi có tật ở chân nhưng công năng cần có vẫn vô cùng đầy đủ.
Thứ hai, tôi với ông xã thật lòng thương nhau, một lòng hòa hợp.
Dẫu hiện giờ mới có mình tôi thương anh ấy, anh ấy còn chưa có thương tôi, nhưng chả mấy mà chúng tôi nên duyên, không có cái chuyện mua bán hôn nhân như hai bác nói.
Thứ ba——”
“Mong hai người cho ông xã tôi lời xin lỗi, ngay bây giờ.
Nếu không, tôi tin rằng bác trai không ngại nhận một phần video vừa rồi, truyền thông chắc cũng tò mò không biết ngôi sao nào nhiều hơn ba giây”
Nói xong anh còn hừ một tiếng, hàm răng trắng sáng lộ ra giữa nắng hè làm người ta sởn gai ốc: “Giới truyền thông đào bới giỏi hơn tôi nhiều, lỡ như đào ra cái gì không hay thì vui lắm cho coi”
Hai ả cảm thấy cõi lòng lạnh buốt.
Dưa thị của Quý Tĩnh Duyên không phải lần đầu bị bàn tán, họ ở trong cái vòng này nơi nơi đều nghe được tin đồn xoay quanh Quý Tĩnh Duyên.
Hai người không tin hắn không nghe được, chỉ là hắn ta không thèm truy cứu thôi.
Bởi vì hắn không quản nên họ mới càng không kiêng nể điều gì, chỉ là không ai ngờ tới lần này hai ả đen đủi đụng vào họng súng.
Cả hai đeo sắc mặt khó coi nhìn dáng điệu hùng hổ của thiếu niên, muốn mắng lại không dám, xin lỗi thì không phục.
Cảnh Hoài mất kiên nhẫn, bắt đầu đếm ngược: “5, 4, 3…”
Người tóc dài cắt lời: “Này, cậu em…”
Anh nhăn mày: “Ai là anh em với bác?”
Ả cười gượng: “Quý… Ông chủ nhỏ?”
Không biết phải xưng hô thế nào, ả đành gọi thử.
Thấy anh không phản đối mới nói tiếp: “Chúng tôi chỉ nói đùa thôi…”
Lời chưa dứt, Cảnh Hoài nhịn không nổi bèn nhả lời vàng ý ngọc——
“Có phải chồng của bác nhiễm trùng niệu đạo không, tại sao miệng mồm bác bẩn đến vậy?”
“Bác ngồi đây dùng bữa sáng rồi chốc có dám nhận điện thoại của chồng để mà mở miệng xinh hỏi xem người ta muốn ăn thử miếng không?”
“Hôm nay tiết trời tốt lành, để tôi hát bài《 Ngày tốt lành 》 siêu độ cho chồng bác nha?”
Ngày tốt lành của Tống Tổ AnhXem video gốc ấn vào đây
Đạn bắn một hồi, không chỉ hai người phụ nữ, giám đốc Khúc đứng sau cũng ngu người luôn, mà mặt dàn bảo tiêu đeo kính râm cũng đầy khiếp sợ.
Lông mày Quý Tĩnh Duyên nhẹ nhíu.
Cảnh Hoài cười hì hì: “Ui cháu cũng nói đùa tí thôi, hai bác đừng tưởng thật nhé”
Miệng cười nhưng giọng nói không giấu sự chán ghét, anh không chừa đường lui cho các ả: “Thế hai bác đã muốn xin lỗi ông xã của cháu chưa nào?”
Quý Tĩnh Duyên ngồi trên xe lăn, dõi theo thiếu niên đứng ngược sáng.
Hắn nhớ tới bức tranh hắn từng xem: Giữa bối cảnh tối tăm họa một dáng người, tay cầm trường kiếm, vạt áo tung bay, chân đạp mây hồng.
Kí ức sinh hoạt nhỏ nhoi nằm tận cùng trong góc kín nên bị lãng quên từ đời nào, không hiểu sao tự nhiên lại nhảy ra.
Quý Tĩnh Duyên có chút nghi hoặc.
Trong tay Cảnh Hoài không có trường kiếm, chỉ có hai người phụ nữ đi theo sau lưng.
Rõ ràng anh là người chiến thắng nhưng trên mặt chả thấy tí niềm vui nào mà phảng phất mang theo sự buồn bực.
Tất nhiên là anh không vui, ngôn ngữ là con dao giết người không thấy máu.
Người còn chưa đến gần đã bị bảo tiêu cản lại, hai ả đứng yên không biết nên làm gì.
Cảnh Hoài tới trước mặt Quý Tĩnh Duyên, rút điện thoại ra: “Đây là… chứng cứ ngoại tình của ả, anh muốn giải quyết thế nào?”
Đối phương không trả lời câu hỏi, hắn lạnh mặt nhìn anh: “Nói lời thô tục không tệ”
Cảnh Hoài: “…”
Vẻ nghiêm trang của hắn làm anh có cảm giác như đang bị người giáo huấn.
“Không phải đâu, em học trên mạng đấy” Thấy thần sắc Quý Tĩnh Duyên không chút thay đổi, anh vội chêm lời: “Chỉ có lần này thôi, không phải do… Tuyệt đối không có lần sau ạ!”
Nói miệng thì nói như thế, nhưng lòng vẫn giận lắm: “Nói khiến người ta vui mới gọi là đùa chứ, bọn họ nói vậy em chả thấy vui”
Quý Tĩnh Duyên không rõ: “Tại sao?”
Đâu phải hắn chưa từng thấy lời nói khó nghe hơn, hắn chẳng có bao nhiêu tức giận hay buồn tủi.
Chỉ là đám người rảnh rỗi sinh nông nổi, không đáng để quan tâm.
Cảnh Hoài thở phì phò, nói: “Anh là ông xã của em, mắng anh chính là mắng em.
Anh yên tâm, em biết ở địa vị của anh thì không thể bỏ