Giọng thiếu niên nhẹ bâng, trên đôi môi không còn nụ cười vui thường ngày mà mang theo điểm thẹn thùng hiếm thấy, còn đôi mắt long lanh hàm chứa sự nghiêm túc đang mở to nhìn hắn.
Quý Tĩnh Duyên quan sát anh trong chốc lát, chợt nhớ lại lần đầu hai người gặp mặt, đứa nhỏ cũng dùng ánh mắt vừa nhiệt tình vừa kích động này với hắn.
Cẩn thận ngẫm lại thời gian ở bên nhau, họ không cãi vã cũng không có gặp chuyện khiến nhau đỏ mặt.
Hắn cảm thấy cứ tôn trọng lẫn nhau như vậy là đủ.
Hắn hỏi: “Tôi không thích cậu ư?”
“Thích, nhưng không đúng”
Hắn không hiểu.
Cảnh Hoài giải thích: “Anh đối tốt với em vì em kết hôn với anh, anh đã coi cuộc hôn nhân này như một loại trách nhiệm cần gánh.
Nhưng em thì không”
Sợi dây vắt ngang trong não hắn chợt lay động, không khiến hắn đau đầu mà cứ dội thẳng nhịp điệu gấp gáp vào trái tim nơi lồng ngực.
Hình như hắn biết anh muốn nói gì, lại hình như không biết gì hết.
Hắn tiếp tục hỏi: “Vậy cậu đối tốt với tôi vì cái gì?”
“Em thích anh”
Quý Tĩnh Duyên ngồi yên trên xe lăn.
Anh liều lĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn không tránh.
“Em thích anh, Quý Tĩnh Duyên à”
Đây không phải lần đầu Cảnh Hoài gọi tên hắn, nhưng chưa lần nào giống như lần này làm hắn cảm thấy anh thật… ẩn nhẫn và gợi cảm.
Họng hắn phát khô, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập rộn rã.
Hắn chưa từng trải qua xúc cảm nào tương tự như lúc này.
Về tình yêu, có lẽ hắn đã có một lần trải nghiệm mông lung với Ôn Thi Kỳ, nhưng ấy còn chả được tính là thích.
Ngón tay hắn dịch chuyển từ mặt bàn xuống đầu gối rồi lại đi từ đầu gối lên mặt bàn, có hơi không biết phản ứng ra sao.
Cảnh Hoài thấy, nhưng anh không trấn an hắn.
Bấy lâu nay anh khổ sở thích thầm một chàng trai thẳng, chỉ còn một bước nữa là tới công chuyện, đời nào có chuyện anh rút lại lời nói?
Không có đâu.
Quý Tĩnh Duyên không thừa nhận, nhưng hắn cũng đâu có thẹn quá hóa giận! Cái này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ anh nên tiếp tục mặt dày mày dạn chứ sao!
Vì thế Cảnh Hoài được voi đòi Hai Bà Trưng.
“Anh ơi anh à, bây giờ anh còn thích em không?”
Sống lưng hắn nghiêm chỉnh dựng thẳng, thành thật trả lời: “Tôi không biết”
Không phải “không thích”, không phải “tôi không thích đàn ông”.
Mà là không biết.
Xem đi, một câu nói khiến người ta mừng vui như Tết.
Trái tim nho nhỏ của Cảnh Hoài nghịch ngợm nhảy nhót, anh liếm môi dưới: “Anh ơi, em có thể mạo phạm anh không?”
Biểu tình trên mặt hắn lập tức biến thành không thể tin nổi.
Thiếu niên ngồi xổm xuống, tỏ ra đáng thương mà năn nỉ: “Thử một xíu thôi mà, xem anh có chán ghét không?”
Quý Tĩnh Duyên đáp theo bản năng: “Mạo phạm thế nào…”
Tiếng còn lại nghẹn cứng trong vòm họng.
Nguồn nhiệt ẩm ướt hầm hập lướt qua môi hắn, thời gian không lâu, nếu không cẩn thận cảm nhận sẽ không cảm thấy gì hết.
Ảnh ngược của Cảnh Hoài từ từ nhỏ lại trong mắt hắn.
Mà trong mắt anh, hắn có thể thấy được vẻ mặt kinh ngạc của bản thân.
Đứa nhỏ cười khoái chí: “Thơm thơm anh”
Hầu kết hắn nảy lên.
Đúng vậy, Cảnh Hoài thơm hắn.
Không phải ngón tay ấn lên khóe miệng, ở giữa không còn hoa hồng ngăn cách, bọn họ chân chân chính chính môi kề môi.
Hiện tại hắn vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại ban nãy.
“Anh em thật là ngọt”
Ngây người xong, hắn không giận mà lại đi phản bác Cảnh Hoài rằng hắn không ngọt.
Giọng hắn nghẹn ứ: “Nói bậy”
Cảnh Hoài hỏi: “Anh tự thơm mình rồi à?”
Vấn đề mang ý gây rối rõ rành rành của anh khiến Quý Tĩnh Duyên buồn cười, nhưng hắn vẫn xụ mặt đáp: “Không có”
“Vậy sao anh biết anh không ngọt?”
Hắn sửng sốt, bị anh nói cho câm nín.
Biết rõ anh đang ngụy biện, biết rõ tất cả đều không đúng, thế mà lại không thể nói lại một câu.
Cảnh Hoài đưa mặt lại gần, trong mắt anh chỉ phản chiếu một mình hắn.
“Anh có ghét không?”
Quý Tĩnh Duyên loạn nhịp hô hấp.
Hắn do dự vài giây rồi ừm một tiếng.
Thiếu niên bám chặt không tha: “Ừm là sao, anh chán ghét lắm à?”
Hắn thấy vành tai có hơi nóng, song sắc mặt trước sau như một với vẻ bình tĩnh: “Không”
“Thế là không ghét hả?”
“...”
Đứa nhỏ hùng hổ rất dọa người.
Con mèo rình mồi thật lâu cuối cùng cũng vươn móng vuốt, một mặt diễu võ dương oai, mặt khác không quên tỏ vẻ yếu mềm làm nũng, cứ nhảy tới nhảy lui trên sợi tơ hồng.
Quý Tĩnh Duyên không nói dối, hắn thật sự không chán ghét.
Hắn nhẹ liếm môi, nếm được vị ngọt của bánh kem.
Lúc Cảnh Hoài đội mưa đi vào công ti có xách theo cái túi nhỏ trên tay, hình như là sản phẩm của cửa hàng bánh kem gần đây.
Rơi vào tình huống như thế mà còn có tâm tình đi mua đồ ngọt để ăn.
Hắn lại thấy buồn cười.
Từ Vấn đã thuật lại kết quả điều tra cho hắn.
Hắn không ngờ phản ứng đầu tiên của đứa nhỏ lại là đi tìm hắn.
Đứa nhỏ thổ lộ rằng, anh thích hắn.
Có chút ngoài ý muốn, lại có chút hợp lí hợp tình, cảm giác rất mâu thuẫn.
Cảnh Hoài mềm nhẹ thúc giục: “Quý Tĩnh Duyên ơi, Tĩnh Duyên, anh ơi, anh để ý em đi…”
Từng tiếng gọi như vuốt mèo gãi vào trái tim.
Cảm xúc trong mắt hắn dần biến đổi, sương mù mịt mờ biến mất để lại làn nước sáng trong.
Sự trấn định và điềm tĩnh đã trở lại với hắn.
Hắn nhếch miệng, hỏi ngược lại anh: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Khí thế mạnh mẽ độc nhất được mài giũa suốt bao năm lăn lộn trong giới thương nghiệp cùng vị thế người bề trên của hắn khiến Cảnh Hoài đỏ mặt.
Quý Tĩnh Duyên chỉ hơi mỉm cười, cho dù thân thể ở giữa chốn phồn hoa cũng vẫn mang lại cảm giác xa cách không chân thật.
Không tính thời điểm hắn đối diện với thiếu niên.
Hắn đột nhiên phản công làm anh trở tay không kịp.
Hắn nói: “Tôi không rõ lắm”
“Vậy phải làm gì anh mới rõ?”
Cảnh Hoài tự hỏi hai giây rồi đưa ra kiến nghị: “Mình thơm thêm miếng nữa?”
Quý Tĩnh Duyên không đáp, vẻ mặt cũng không hề thay đổi.
Cảnh Hoài không nóng nảy, ngoan ngoãn chờ hắn.
Hắn vốn không thích đàn ông mà lại rất bao dung với anh, thậm chí đã đạt tới trình độ dung túng không giới hạn.
Rất vui sướng, nhưng anh chẳng thấy thỏa mãn.
Cảnh Hoài luôn theo dõi sắc mặt hắn, không kì vọng đối phương cho anh đáp án, chỉ mong có thể gieo xuống lòng hắn một hạt giống để hắn biết mỗi hành động của anh đều mang ý đồ quấy rối hắn, mong hắn đừng xem anh là trẻ con nữa.
Ý cười trong mắt Quý Tĩnh Duyên rõ ràng hơn một chút: “Thơm miếng nữa là có thể rõ ràng sao?”
Anh bắt lấy cơ hội để nũng nịu: “Đúng vậy nà”
Quý Tĩnh Duyên: “Được”
“...”
Cảnh Hoài:???
Anh đang gặp ảo giác à?
Nụ cười nghịch ngợm đọng lại, anh mấp máy môi song không nói được gì.
Anh trơ mắt nhìn người kia cúi đầu.
Sau đó vầng trán anh cảm nhận được một nụ hôn dịu dàng.
Nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, chả mạnh hơn lúc anh đánh lén hắn được mấy phần.
Trong lúc hắn cúi đầu, anh còn cảm giác được chóp mũi anh chạm vào cằm hắn, hương nước hoa nhạt nhòa và hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên mặt anh.
Trái tim anh chuẩn bị nổ tưng bừng.
Cảnh Hoài cuống cuồng lùi về sau, hai mắt mở to nhìn đăm đăm vào cái người đang ngồi trên xe lăn, nói không nên lời, trong đầu chỉ toàn——
Đù.
Đù đù đù.
Sao hắn lại hôn anh, sao hắn lại hôn anh thật vậy?
Cảnh Hoài sờ trán, nong nóng, còn có chút ẩm ướt.
Quý Tĩnh Duyên hỏi: “Thế nào? Giờ đã rõ chưa?”
Thật lâu sau linh hồn Cảnh Hoài mới về lại thể xác, anh đờ đẫn, chìm sâu trong sự kích động khó mà tin nổi.
Anh gật đầu, nỗ lực mở miệng xác nhận: “Rõ rồi ạ”
Rồi anh thở gấp: “Anh, anh không được đổi ý đâu”
Quý Tĩnh Duyên khép mắt, cũng gật đầu theo: “Không đổi ý”
Ba tiếng rơi vào tai Cảnh Hoài tựa như âm thanh của thiên nhiên.
Anh cảm thấy bây giờ ông trời có thả một cái bánh có nhân xuống anh cũng có thể bắt được, anh quá khát khao được ăn.
Bàn tay người kia nửa nắm nửa thả đặt trên đầu gối, đốt ngón tay đẹp đẽ làm anh chỉ muốn cắn một miếng.
Cảnh Hoài thử thăm dò vươn tay ra, chậm rãi đặt lên trên tay hắn rồi chậm rãi cong ngón tay lại.
Hắn chỉ khựng lại một chút, không cự tuyệt mà mở bàn tay nắm ngược lấy anh.
Trong nháy mắt, Cảnh Hoài tưởng rằng anh đã bay lên trời.
Anh chịu không nổi nữa, vừa nhìn đối phương vừa thầm thì: “Anh ơi, em có thể muốn gì làm nấy với anh không?”
Quý Tĩnh Duyên lạnh lùng từ chối ngay: “Không thể”
Cảnh Hoài bĩu môi: “Keo kiệt, ki bo”
Ngoài miệng nói vậy nhưng vành tai và cần cổ anh đã đỏ ửng, chỉ ngoan ngoãn nắm tay đối phương chứ cũng không dám làm gì khác.
Trong phòng im ắng, không ai nói chuyện, không ai buông tay.
Mưa rơi ngoài cửa không biết đã tạnh từ bao giờ, ánh sáng đỏ tía xuyên qua đám mây dày để soi chiếu vào văn phòng.
Cảnh Hoài nhìn phong cảnh bên ngoài, siết chặt tay hắn như thể làm thế thì hắn sẽ không nhảy xuống nữa.
Quý Tĩnh Duyên tăng ca đến chín giờ tối, giữa chừng còn mở hai hội nghị không lớn không nhỏ.
Đây là lần đầu tiên anh tận mắt chứng kiến sự bận rộn của hắn.
Lúc hắn làm việc, Cảnh Hoài sẽ ngồi chồm hỗm đọc sách trong văn phòng.
Anh