Thời điểm Cảnh Hoài tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Quý Tĩnh Duyên không có ở trong phòng, có lẽ người điều dưỡng đã tới hỗ trợ.
Đêm qua anh hưng phấn quá mức, cầm bản thảo ngắm lâu thật lâu, nhìn cái nào cũng hài lòng, cái nào cũng đẹp, chỉ muốn đeo đầy lên cả mười ngón tay.
Quý Tĩnh Duyên đã cho anh lễ vật quý giá như vậy nên anh cũng muốn tặng cái gì đó cho hắn.
Ánh mắt vô tình quét qua phòng thay đồ, anh chợt nhớ lần trước vào đó anh từng trông thấy một ngăn kéo toàn măng-sét và nút cài.
Măng-sét và Nút cài
Quý Tĩnh Duyên thường xuyên mặc âu phục nghiêm trang và chỉn chu.
Biết là loại trang sức đi kèm nào hắn cũng có, cũng biết hắn không thiếu mấy món này nhưng Cảnh Hoài vẫn muốn kiểu dáng anh chọn có thể xuất hiện trong tủ đồ.
Cũng may thường ngày hắn không bạc đãi anh nên anh đã tích góp không ít tiền tiêu vặt, còn có thể chịu được sản phẩm hơi quý giá.
Anh dạo thử qua trang web chính thức của các thương hiệu hắn hay dùng…
Quấy rầy rồi.
Nhìn giá cả mà anh phải ôm ngực, lòng đau như cắt.
Món xứng với hắn anh mua không nổi, món anh mua nổi lại không xứng với hắn.
Tuy anh cảm thấy Quý Tĩnh Duyên đeo gì cũng đẹp, nhưng anh không thể mua đồ rẻ vì thế được.
Cảnh Hoài bò qua vài trang web rồi lết sang Weibo, ánh sáng điện thoại cực kì chói mắt giữa phòng tối.
“Xem cái gì thế?”
Anh úp màn hình xuống hòng che giấu ánh sáng, quay đầu nhìn người nằm bên cạnh: “Em làm anh khó chịu ạ?”
“Không” Quý Tĩnh Duyên đang nghỉ ngơi, mắt nửa khép nửa mở nhìn điện thoại anh rồi hỏi: “Em muốn mua?”
“Không phải” Cảnh Hoài vừa ấn máy xuống sâu hơn vừa liếm môi dưới: “Em chỉ xem bừa thôi”
Tay Quý Tĩnh Duyên rút ra khỏi ổ chăn, trước tịch thu điện thoại anh, sau đó dùng tay khác che đôi mắt anh lại: “Ban ngày rồi xem, giờ không tốt cho mắt đâu”
“Chỉ một lúc thôi…”
“Ngày mai nói sau” Hắn mổ nhẹ lên môi anh rồi mạnh mẽ ôm người vào lòng để dỗ ngủ.
Nửa đêm Cảnh Hoài tỉnh lại một lần, không vì gì cả, chỉ là tự nhiên tỉnh dậy thôi.
Lúc ấy đầu anh còn gác lên ngực Quý Tĩnh Duyên, chăn thì bị kéo qua đỉnh đầu.
Anh hơi nóng nên rướn người lên định thay đổi tư thế, anh cẩn thận dựa đầu lên vai hắn trong khi trán đụng vào mặt đối phương.
Quý Tĩnh Duyên ngủ nông, cho dù thiếu niên đã cố giảm nhẹ động tác mà hắn vẫn bị đánh thức.
Hắn dịu dàng vỗ lưng anh trong vô thức: “Làm sao vậy?”
Tiếng nói lúc ngái ngủ có hơi khàn khàn truyền vào màng nhĩ khiến Cảnh Hoài ngứa ngáy vô cùng.
“Không có gì” Anh không tự giác mềm giọng: “Anh ngủ đi”
Người kia mơ màng đáp ừ, trở mình nằm nghiêng để anh gối đầu lên tay hắn.
Hai người vẫn chưa phát hiện ra điều gì không ổn.
Mãi đến khi Cảnh Hoài gác chân lên eo hắn mới kịp sửng sốt.
Anh đối mặt với Quý Tĩnh Duyên, ngực dán sát ngực, một chân anh đè lên người hắn trong khi hai chân hắn chống lên đầu gối còn lại của anh.
Cảnh Hoài hoàn toàn tỉnh táo, ngồi bật dậy gọi to: “Anh ơi!”
Âm thanh quá lớn khiến Quý Tĩnh Duyên chưa đi vào giấc ngủ cũng phải giật mình, hắn mở mắt ra: “Làm sao vậy?”
Anh nén cơn kích động, bắt lấy tay hắn, khó mà tin được hỏi rằng: “Chân của anh, có phải mới vừa cử động không?”
Hắn ngẩng đầu nhìn anh, hiển nhiên chưa ý thức được vấn đề.
Cảnh Hoài bò đến đầu giường, mở đèn ngủ xong lại loạt xoạt nhích trở lại nhìn chân hắn, giọng anh phát run: “Có phải nó mới cử động không? Lúc anh trở mình chân anh chạm vào đầu gối em!”
Đối phương nghe vậy bèn thử động chân.
Cảnh Hoài mở to mắt, chỉ sợ bỏ lỡ một giây.
Sau đó anh thấy chân Quý Tĩnh Duyên, dịch chuyển từng chút một, từng chút một.
Không phải ảo giác, hắn cử động thật.
Hắn ngẩn người, cứ như không phải đang nhìn vào chân mình: “Cử động”
Anh cũng ngơ ngốc lặp lại: “Cử động”
Rồi anh nhảy cẫng lên: “Anh, chân anh có thể cử động!”
Cảnh Hoài hưng phấn đến không biết làm sao cho phải, niềm vui như muốn phá tan vách tường lao lên trời.
Anh lăn lộn vòng vòng trên giường, bàn chân giẫm ra một dấu ấn sâu ơi là sâu trên đệm mềm.
Quý Tĩnh Duyên không nhịn được nụ cười, tâm tình kích động không còn là gì khi nhìn thấy dáng vẻ của đứa nhỏ nhà mình.
Anh phát tiết trong chốc lát rồi ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ véo lên vùng thịt trên chân hắn: “Đau không anh?”
Quý Tĩnh Duyên: “Không đau”
Thiếu niên có chút thất vọng.
Quý Tĩnh Duyên: “Hơi ngứa”
Anh lập tức ngẩng đầu: “Có cảm giác ạ?”
“Ừ”
Cảnh Hoài cong ngón trỏ cào vào lòng bàn chân hắn: “Chỗ này thì sao?”
Hắn không nói tiếp, đôi chân rụt lại theo bản năng.
Anh cười cười: “Thật sự có cảm giác”
Sau đó anh lại dồn sức cào thêm mấy cái.
“Cảnh Hoài…”
Anh không để ý đến hắn, vẫn tiếp tục nghịch ngơm như là thích lắm.
“Anh à, trước kia đã có ai cào cào anh chưa?”
“Không có”
“Thật hông?”
“Ừm” Chất giọng hắn khàn khàn nhưng không phải kiểu khàn ngái ngủ, hắn bất đắc dĩ lên tiếng: “Ai dám cào, chỉ có em thôi…”
Lời chưa dứt, hắn ngơ ngác nhìn thiếu niên.
Cảnh Hoài trân trọng nâng cẳng chân hắn rồi hôn lên đầu gối hắn, cảm giác ướt át và ấm áp rung động truyền qua lớp vải quần mùa thu mỏng manh.
“Như này thì sao?” Tròng mắt đứa nhỏ sáng lấp lánh: “Có cảm giác không ạ?”
Hồi lâu sau hắn mới mở miệng, ngữ điệu mang theo sự gợi cảm và dục vọng chỉ thuộc về đàn ông trưởng thành: “Em tự xem thử xem có cảm giác hay không”
Tia nắng bên ngoài đã chói chang, Cảnh Hoài che mặt.
Tuy rằng đêm qua hắn chỉ ơm ơm thơm thơm anh một lúc, chưa làm gì hết nhưng Cảnh Hoài vẫn vui vẻ lắm.
Họ còn hẹn nhau chờ khi nào Quý Tĩnh Duyên tan làm sẽ đến bệnh viện kiểm tra.
Dưới tâm tình như vậy, cho dù thấy Ôn Thi Kỳ nhắc tên chồng anh trên mạng hay bị đám fan não tàn mắng là thảo mai thì niềm hân hoan trong anh cũng không giảm một phân.
Cảnh Lam đã làm xong bảng biểu và chuỗi ảnh rồi gửi cho anh, đồng thời còn gửi thêm hai hình quầng thâm mắt.
Cảnh Hoài nhìn nhìn, trật tự rõ ràng quả không hổ danh dân chuyên.
Anh rất hài lòng, chân thành thật tâm gõ ba tiếng “vất vả rồi”.
Cô gái nhỏ mừng rơn, vội biểu hiện ra dáng vẻ quan tâm nhà mẹ đẻ nên có: “Chỉ cần anh và anh rể nhớ đến em là được, có khổ bao nhiêu cũng đáng giá”
“Giả như hai người mang lòng cảm kích thì có thể cho em một tòa biệt thự bên bờ biển gì đó…”
Sau đó cô bị chặn không thương tiếc.
Cảnh Hoài làm lơ lời mời kết bạn của Cảnh Lam và chuỗi chấm hỏi của cô trước khi nhắn vào nhóm ba anh em: “Làm việc đến nơi đến chốn, từng bước tiến lên, cần kiệm liêm chính, tiết kiệm làm giàu”
Nói xong liền lạnh mặt tắt Wechat để mở Weibo, anh tin Cảnh Vân sẽ chuyển lời cho cô nhóc.
Biệt thự bên bờ biển? Không có đâu, ông xã anh nghèo nhắm!
Do có hơi nhiều ảnh nên khi Cảnh Hoài nạp hội viên còn thuận tay đổi tên Weibo.
@Cô vợ thảo mai bé bỏng của Quý Tĩnh Duyên: Không biết các người uống được bao cân giả tạo mà ngày hôm qua dám đến chỗ tôi để tẩy trắng cho Ôn Thi Kỳ và bôi đen Quý Tĩnh Duyên, nhà thờ Đức Bà Paris cháy rụi nên mấy người không còn chỗ ở phải không? Nếu không phải ả ăn vạ trên đầu trên cổ ông xã tôi thì ai thèm chú ý tới ả, lâu lâu lại thấy ả giả vờ mang danh bạn gái cũ của Quý Tĩnh Duyên để lừa bịp.
Còn mà luôn mồm cảm thấy bản thân chịu oan thì xem xem ả có dám nói ả đã làm gì với Quý Tĩnh Duyên không? Ả không dám nói.
Các fan nên đi tra lại thời gian Ôn Thi Kỳ mới ra mắt, xem Vân Tích mở cho ả bao nhiêu con đường mà ả đáp trả điều gì khi Vân Tích rung chuyển?
Hi, có nói mấy người cũng tra không ra.
Không sao hết, vì tôi đã tìm được nà [cười to]
Lại đây, tôi chuẩn bị thị cho mấy người, không cần cảm ơn [hình ảnh]x18
@Cô vợ thảo mai bé bỏng của Quý Tĩnh Duyên: Miễn cho mấy người bảo tôi photoshop bịa đặt, [tệp đính kèm]xN, hoan nghênh đọc thêm.
Không phải ngày nào Weibo anh cũng có người tới xé nên anh đăng bài rất lâu mới bắt đầu nổi sóng.
Ban đầu giang cư mận chỉ cho rằng anh lại giận lẫy, các bình luận đầu toàn là “đặt gạch trước”, “tôi tới rồi”, “chủ nhà trâu bò” linh ta linh tinh.
Phần còn lại là nhóm người hâm mộ của Ôn Thi Kỳ đến chế giễu.
Cho đến tầm hai, ba phút sau, quần chúng khiếp sợ mới online.
【Vãi bíp??? Cái gì đây? Thế là năm đó Ôn Thi Kỳ được Quý Tĩnh Duyên nâng đỡ cho nổi tiếng à?】
【Hình thứ 17 với 18 các bác thấy chưa, lúc Vân Tích gặp loạn, Ôn Thi Kỳ thế mà lại vội chạy đi kí hợp đồng với quản lí của công ti đối địch với Vân Tích.
Cái