Dụ Phong mời Cảnh Hoài và Quý Tĩnh Duyên ăn một bữa cơm.
Đầu tiên là muốn cảm ơn Quý Tĩnh Duyên đã trợ giúp cậu giành lại cổ phần từ tay Dịch Chí Đồng, sau còn muốn báo tin cậu sắp ra nước ngoài du học.
Đến cùng, cậu vẫn từ bỏ nghề y để đi theo con đường thương nghiệp.
“Dịch Chí Đồng gặp nạn xong nhà họ Dụ cũng không yên, mẹ tôi vì chuyện này mà rụng không ít tóc, mấy hôm trước còn nằm viện hết ba ngày.
Nếu tôi không tiếp nhận thì Dụ gia chả còn nữa”
Đây là quyết định của cậu, Cảnh Hoài và Quý Tĩnh Duyên là người ngoài nên không khuyên bảo gì thêm.
Chồng chồng hai người ngồi đối diện cậu, dẫu họ không nói chuyện với nhau nhưng mỗi một ánh mắt thoáng trao, mỗi một động tác lơ đãng đều toát vẻ gần gũi.
Dụ Phong nhìn vệt đỏ mờ ám trên cổ anh mà lặng thinh hồi lâu.
Cảnh Hoài cảm nhận được tầm nhìn của cậu bèn duỗi tay sờ cổ theo bản năng.
Cho dù có đang đối mặt với cậu, anh vẫn cười đến là thản nhiên, đầu mày cuối mắt đều tỏa ra niềm hạnh phúc.
Cậu biết rằng cậu đã hoàn toàn bỏ lỡ Cảnh Hoài rồi.
Bi kịch của họ đã được xác định ngay từ giây phút cậu chuốc thuốc anh.
Sự kiện này là cây gai trong lòng cậu, bất kể sau này Cảnh Hoài có qua lại với cậu như thường thì cậu vẫn chưa thể xác định anh đã buông bỏ chuyện cũ hay chưa.
Cậu muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng trên bàn cơm còn có mặt Quý Tĩnh Duyên, cậu mở miệng mấy lần vẫn không thốt ra thành lời.
Thời gian xuất ngoại rất gấp nên khi nói chuyện chính xong đã không còn thì giờ cho họ ôn chuyện, có quá nhiều sự tình cần cậu chuẩn bị.
Ngày lên đường, thế mà Cảnh Hoài lại tới sân bay tiễn cậu làm cậu kinh ngạc vô cùng.
“Em…”
Cảnh Hoài bình tĩnh: “Cậu chả có bạn bè gì trong nước nên để tôi tới tiễn cậu đi”
Người đàn ông mét tám tên Dụ Phong lập tức đỏ bừng đôi mắt: “Em còn xem anh là bạn ư?”
Anh nhún vai: “Với sự tình Dịch Chí Đồng thì có thể gọi cậu là đối tác cùng chung hoạn nạn chứ hả, tôi miễn cưỡng tạm coi cậu là bạn bè bình thường”
Sắc mặt nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay ấy khiến niềm mong mỏi của Dụ Phong dâng lên cao.
Cậu dè dặt nói rằng: “Thật ra, chuyện anh cưỡng ép em lúc trước, anh vẫn luôn đặt trong lòng, muốn trực tiếp gặp mặt em để nói một câu xin lỗi chân thành”
Cảnh Hoài nhìn cậu, nghe thế chỉ gật đầu, ý bảo cậu nói tiếp đi.
Đôi mắt Dụ Phong lóe lên ánh sáng khó lòng kiềm nén: “Với cả anh muốn hỏi em, em có thể tha thứ cho anh không?”
Sự chờ mong in hẳn lên trên mặt.
Anh nở nụ cười, không có vẻ trào phúng, ấy chỉ là một nụ cười mỉm bình thường mang theo chút bắt đắc dĩ: “Không thể”
Hai tiếng, đánh nát hết thảy ảo tưởng trong lòng Dụ Phong.
Cu cậu ngơ ngác đứng yên hồi lâu, lần thứ hai mở miệng giọng nói đã nghẹn ngào: “Vậy anh phải làm thế nào em mới tha thứ cho anh?”
Dụ Phong nghiêm túc nhìn anh, như người bệnh trúng độc mãn tĩnh vừa biết được phương thuốc cứu chữa, chỉ muốn liều mình trị bệnh.
Nhưng cậu nghe thấy anh đáp lại: “Sự kiện ấy tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.
Kể cả tôi có đang là bạn của cậu thì chuyện này cũng không thể tha thứ đâu”
Thái độ của anh vừa thẳng thắn vừa sắc bén: “Sau khi làm ra lỗi lầm, không thể lấy một câu xin lỗi hay một chút đền bù ra để coi như chưa có chuyện gì phát sinh.
Nguyên lí này không phải thứ vạn năng, ít nhất nó không có tác dụng với tôi đâu Dụ Phong à”
Người kia cuống lên, muốn giải thích: “Anh…”
Cảnh Hoài cắt lời cậu: “Hi vọng những ngày tháng sau này cậu không còn giẫm vào giới hạn nguy hiểm nào nữa.
Nếu tôi có trở thành bài học kinh nghiệm cho cậu, tôi cũng rất vui lòng gánh vác trách nhiệm”
Dụ Phong không còn lời nào để nói.
Ngày trước trẻ người non dạ, ỷ vào sự thiếu hiểu biết đi phá phách khắp nơi, cuối cùng đã phải nhận lấy kết quả.
Cậu cúi đầu, đưa ra thỉnh cầu: “Vậy anh có thể, ôm em một cái không?”
Cảnh Hoài tiến lên một bước rồi vươn tay ra: “Bắt tay đi, ôm sẽ khiến ông xã tôi ghen mất, xin lỗi nhé”
Cậu hoàn toàn tử bỏ tia hi vọng ngoan cường cuối cùng.
Cảnh Hoài thật sự không muốn tha thứ cho cậu.
Sự áy náy của cậu chả thể nào xóa đi tội ác ngày xưa, dấu ấn này sẽ theo cậu cả đời.
Cuối cùng cậu cũng vươn tay, đoan đoan chính chính nắm lấy tay anh.
Trước khi kiểm vé, Dụ Phong cứng giọng nói: “Em nhất định phải hạnh phúc đấy, nếu Quý Tĩnh Duyên không đối tốt với em, em hãy đi tìm anh…”
Cảnh Hoài mỉm cười thật nhẹ, khẳng định chắc nịch: “Cảm ơn cậu, nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra đâu”
—
Trước kì nghỉ năm mới, hội nghị thường niên của tập đoàn Vân Tích lại chuẩn bị diễn ra.
Cuộc hội họp này yêu cầu sự tham gia của toàn bộ các công ti chi nhánh nên cao ốc Vân Tích dành riêng một tầng lầu để trang hoàng thành phòng họp có sức chứa lên đến năm nghìn người.
Sau hội nghị thường niên sẽ là kì nghỉ Tết.
Ở hội nghị thường niên những năm trước, bởi vì lần nào các vị quản lí cấp cao cũng bị lột một lớp da nên cho dù không bị quát mắng gì họ cũng sẽ luôn tự động cảm thấy năm vừa rồi là một năm không tốt.
Nhưng mà năm nay thì không giống vậy, trợ lí Từ mời ông chủ nhỏ tới chống lưng cho họ.
Giờ này người ta đang nghỉ ngơi trên phòng nghỉ lầu hai.
Khoảnh khắc trông thấy trợ lí Từ dẫn ông chủ nhỏ vào phòng, các bậc tai to mặt lớn đã trải qua vô số mắm muối cuộc đời cũng phải chảy hàng lệ cảm động.
Lúc chạm mặt Từ Vấn, họ chỉ hận không thể hóa tấm lòng cảm kích thành cờ thưởng in chữ “Người tốt bình an cả đời” để tặng cho y.
Vậy nên dù không khí trong tập đoàn vẫn rất bận rộn nhưng vẻ mặt mọi người đã thả lỏng hơn nhiều, khác hẳn tình cảnh bi thảm của mấy năm trước.
Cảm ơn trợ lí Từ, cảm ơn ông chủ nhỏ, ân đức lớn lao, đời này không quên.
Trường đại học đã cho sinh viên nghỉ, mà anh mới chỉ nghe qua chứ chưa được thấy hội nghị thường niên của Vân Tích nên khi Từ Vấn vừa gọi điện anh đã đồng ý luôn.
Thuận tiện nhìn xem người đàn ông nhà mình uy phong cỡ nào.
Nội dung hội nghị Cảnh Hoài không hiểu gì hết trơn, lúc các quản lí nói chuyện với người phụ trách anh gật gù mơ màng, chỉ khi nghe được những vấn đề liên quan đến sinh hoạt thường ngày của mình mới nâng cao tinh thần.
Bấy giờ anh mới biết, à, hóa ra món này do Vân Tích sản xuất; ồ, té ra người tổ chức hoạt động là người này…
Cảnh Hoài đánh cái ngáp dài, qua cánh cửa kính tầng hai, anh chỉ có thể thấy biển người đen nghịt phía dưới.
Hàng đầu là các quản lí cấp cao và cổ đông của Vân Tích, Quý Tĩnh Duyên ngồi ở vị trí chính giữa.
Từ góc độ hiện thời, anh chỉ loáng thoáng mái tóc gọn gàng của hắn thôi.
Cửa phòng bị gõ vang, nhân viên công tác bưng khay đồ ăn vặt cùng trái cây đi vào và cười với anh: “Cậu Cảnh ạ, ông chủ sợ cậu chán nên bảo tôi đưa đồ ăn lên cho cậu.
Nếu cậu mệt thì chợp mắt một lát đi, hội nghị lần này sẽ kéo dài đấy ạ”
Thiếu niên khoe hàm răng trắng tinh rồi nói cảm ơn.
Bộ dáng xán lạn của anh khiến người nhân viên vui vẻ hơn nhiều.
Ôi, ra đây chính là Bồ Tát sống đấy ư.
Ài lai kịt, ài lai kịt.
Cảnh Hoài không hề hay biết biết được địa vị bản thân anh trong tập đoàn là gì, anh móc điện thoại ra chơi trò chơi, thi thoảng lại nhìn xuống nghe ngóng.
Chả biết đã trôi qua bao lâu, khi điện thoại anh sắp hết pin thì dưới tầng đột nhiên phát ra tràng vỗ tay ầm ầm như sấm.
Tâm linh tương thông thế nào, Cảnh Hoài hướng mắt nhìn về phía sân khấu.
Quả nhiên, người vừa lên đài là Quý Tĩnh Duyên.
Hôm nay hắn mặc nguyên cây tây trang màu đen, sơ mi trắng và cà vạt giống y như những người khác.
Kẹp cà vạt với khuy măng sét trên cổ tay áo là một bộ, sáng sớm Cảnh Hoài đã tự tay cài cho hắn.
Hai người xem bộ trang sức của Star như vật kỉ niệm nên đã đem đi lưu giữ.
Những món Quý Tĩnh Duyên đang dùng này là do Cảnh Hoài lặng lẽ đến cửa hàng bán đồ cao cấp, ngắm lâu thật lâu mới chọn được.
Thời điểm hắn nhận quà, sự kinh ngạc nhanh chóng chuyển thành niềm sung sướng như đã lường trước được sự tình.
Nói chung là hắn rất vui.
Quý Tĩnh Duyên ngắm nghía món quà trên tay mấy lần rồi cẩn thận cất đi, mãi tới hôm nay mới dám mang ra cho Cảnh Hoài.
“Em giúp tôi cài đi”
Hắn ngồi trên xe lăn, tự mình điều khiển xe đi lên sân khấu.
Cả một phòng đầy người mặc tây trang, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt của hắn đã có thể thể hiện ra khí chất khác hẳn những người kia.
Anh nhịn không nổi bèn giơ điện thoại chụp ngay mấy tấm hình để đăng lên Weibo.
Hiện tại tài khoản cô vợ thảo mai bé bỏng của Quý Tĩnh Duyên đã trở thành kênh khoe khoang tình cảm của anh.
Nhưng thật ra anh không đăng nhiều lắm, khi nào chợt nhớ ra hoặc cầm lòng không đặng mới đẩy trạng thái lên.
Đăng ảnh xong anh lập tức tắt máy, ghé vào cửa sổ, lẳng lặng nhìn xuống phía dưới như bé con vừa tan học đang chờ người nhà đến đón.
...
Khi hội nghị đi đến hồi kết thì đồng hồ đã điểm tám giờ tối, song Cảnh Hoài vẫn còn say giấc nồng trong phòng nghỉ.
Anh bị người hôn tỉnh.
Đối phương không làm quá, chỉ ôn tồn lưu luyến anh một cách dai dẳng, có lúc sẽ nắn bóp vành tai, có khi lại khẽ cắn lên làn môi anh.
Cảnh Hoài bị vòng lặp của những cơn đau nhè nhẹ và cảm giác tê tê truyền tới từng hồi đánh thức.
Trước kia anh không biết Quý Tĩnh Duyên nhiệt tình đến mức này đâu.
Mới thức dậy nên Cảnh Hoài hãy còn nhập nhèm lắm, anh chưa thoát khỏi cơn mê, mơ mơ màng màng nhìn người ngồi bên giường: “Anh làm gì á”
Do chưa tỉnh táo nên giọng anh nghèn nghẹn.
Quý Tĩnh Duyên bị dáng vẻ của anh chọc cười, hắn gõ gõ lên mu bàn tay anh: “Về nhà thôi”
Cuối cùng linh hồn anh cũng bay về, ngó ra ngoài cửa, phòng hội nghị lớn đã không còn bao người.
“Mọi người về hết rồi ạ?”
“Ừ, về thôi, dì giúp việc đã làm món em thích ăn”
Đôi mắt lơ mơ của ai đó tức khắc sáng bừng lên: “Có sách bò hầm không ạ?”
Sách bò hầm
“Không có” Mặt hắn đượm vẻ thong dong: “Khoảng thời gian này em đừng ăn cay”
Cảnh Hoài có hơi thất vọng, song chỉ đành lí nhí một câu: “Vầng ạ”
Anh xoay người ngồm xổm xuống trước mặt hắn trước khi ngẩng đầu.
Quý Tĩnh Duyên hiểu ý anh, nâng đầu anh lên rồi tỉ mỉ thơm thơm.
Lúc hai người ra cửa, Cảnh Hoài mới phát hiện Từ Vấn đang đứng chờ bên ngoài.
Hồi tưởng lại động tĩnh họ vừa phát ra trong phòng, Cảnh Hoài không chắc liệu anh có tạo tiếng vang gì không, hẳn là không có đâu?
Từ Vấn tươi cười chào hỏi anh: “Cậu Cảnh”
Anh cũng đáp lại y một nụ cười, ngoài mặt thì trấn định tự nhiên nhưng đôi tay đặt trên bả vai hắn đã căng cứng.
Thiếu niên yên lặng trách cứ, tại sao anh không nhắc nhở em bên ngoài có người.
Người kia bình tĩnh không chút sóng gợn, nói với Từ Vấn: “Anh tan tầm đi, bên dưới có vệ sĩ, chúng tôi tự đi về được”
“Không sao đâu ạ, dù sao tôi cũng muốn xuống tầng”
Sau khi đưa hai người lên xe xong y mới rời đi.
Cảnh Hoài nhìn theo bóng y qua gương chiếu hậu, lười biếng dựa lên ghế rồi thắc mắc: “Chắc Từ Vấn đi theo anh lâu lắm rồi nhỉ?”
“Từ khi tôi tiếp nhận Vân Tích” Quý Tĩnh Duyên để mười ngón tay của họ đan cài vào nhau, lòng bàn tay hắn cọ xát lên ngón áp út anh: “Y sẽ