Ngày này tháng đó năm kia.
Tiết trời tạnh ráo.
Nói ra sợ các bạn không tin, ngày đầu kết hôn với ông xã xì trây, tui với bạn gái cũ của hắn đụng độ, quả là oan gia ngõ hẹp.
–
Nữ minh tinh xinh đẹp đầu đội mũ lưỡi trai màu trắng, mặt đeo khẩu trang đen, mái tóc dài suôn mượt xõa tung, vạt áo rộng thùng thình cắm gọn trong quần đùi, tôn lên vòng eo thon cùng đôi chân dài nõn nà.
Cảnh Hoài săm soi cô nàng hai lượt trước khi cúi xuống quan sát chân mình, sau đó lại bấm vài cái lên eo, anh tự cảm thấy bản thân anh so ra không kém một phân.
Anh gật đầu hài lòng.
Điều kiện không thua kém tình địch, cưa Quý Tĩnh Duyên còn có gì khó?
Vô nghĩa, tất nhiên là khó!
Khó ở chỗ chồng anh không thích đàn ông:)
Bạn gái cũ của hắn còn là người đặc biệt nhất giữa ngàn người khác:)
Ôn Thi Kỳ kéo khẩu trang xuống để lộ sống mũi vừa cao vừa thẳng, đôi mày thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại, cô hỏi Quý Tĩnh Duyên: “Sao anh lại ở đây một mình? Từ Vấn đâu?”
Cảnh Hoài đứng cách bọn họ một khoảng không xa không gần, vừa đủ để nghe được cuộc đối thoại.
Giọng điệu chất vấn như lẽ đương nhiên của cô nàng khiến anh nhăn mày theo.
Quý Tĩnh Duyên dựng thẳng sống lưng ngồi trên xe lăn, trong lòng ôm thật nhiều túi mua hàng, lạnh nhạt nói: “Hôm nay tôi nghỉ ngơi”
Người phụ nữ nâng cao hàng lông mày vì ngạc nhiên: “Anh mà cũng biết nghỉ ngơi?”
Thấy đống túi lớn túi nhỏ trong lòng hắn, vẻ mặt cô hiện lên sự cô đơn và hoài niệm: “Lúc chúng ta ở bên nhau, anh chưa từng có ngày nghỉ”
Hắn không đáp lời.
Ôn Thi Kỳ cũng không thấy ngại mà bày ra nụ cười quyến rũ: “Hiếm khi anh có thời gian rảnh rỗi, mình đã có duyên gặp nhau thì cùng ăn bữa tối đi?”
“Xin lỗi”
Ôn Thi Kỳ chưa từ bỏ: “Chia tay xong, giờ đến làm bạn với em anh cũng không muốn à?”
Cảnh Hoài:?
Hello?
Vì cô mà chân người ta tàn tật luôn nè, còn làm bạn, làm một giấc mộng đẹp giữa ban ngày cho thỏa lòng đi ha?
Cảnh Hoài muốn ngâm một câu thơ.
Bên ngoài đình nghỉ, bên con đường cũ, hương cỏ chân trời.
(Mình tạm dịch sương sương nên không ý thơ cho lắm, các bạn chịu khó nhé)
Giải nghĩa
Quý Tĩnh Duyên nhìn thẳng vào cô, chậm rãi mở miệng: “Chúng ta chưa tính là chia tay”
Nụ cười của Ôn Thi Kỳ càng tươi tắn hơn.
Hắn nói tiếp: “Cô là người từ bỏ trước”
Ngữ điệu không nhanh không chậm, trên mặt cũng không có biểu tình buồn bã hay oán trách, hắn chỉ bình tĩnh thuật lại câu chuyện cũ.
Cảnh Hoài nghe mà lòng đau như cắt, chỉ muốn ôm lấy hắn để vỗ về xoa dịu: “Anh đừng quan tâm mớ đồ thừa bày trò”
Nghĩ như vậy song trong thực tế anh chỉ đứng yên tại chỗ không làm gì hết, anh cảm thấy Quý Tĩnh Duyên không cần anh trợ giúp.
Đúng vậy, anh vô cùng tin tưởng ông xã của mình.
Nửa phút sau Ôn Thi Kỳ mới mở miệng, mặt cô ta đỏ bừng, giọng nói mang theo sự kích động: “Anh vẫn để ý em phải không?”
Hắn không nói gì nữa.
Trong rất nhiều thời điểm, im lặng chính là cam chịu.
Cảnh Hoài: …
Niềm tin đã mất.
Ôn Thi Kỳ đạt được sự ủng hộ lớn nhất, lời nói ra dần nhiễm thêm ý vị làm nũng: “Vậy anh có muốn đi uống trà với em không?”
Không để đối phương kịp cự tuyệt, cô nói nhanh: “Không lâu lắm đâu”
Chuông báo động của Cảnh Hoài kêu vang.
Không được, tuyệt đối không được theo, Quý Tĩnh Duyên anh nhìn cho kĩ, cô ta là ả đào thảo mai đó! Cô ta sẽ ăn cắp tài liệu của anh rồi hại chết anh đó!
Cảnh Hoài giận muốn khùng.
Sờ túi quần, bên trong có tấm danh thiếp của huấn luyện viên thể hình anh vừa gặp trong vệ sinh.
Anh cong môi cười, sải bước ra chỗ hai người kia.
Bên này Quý Tĩnh Duyên vẫn kiên quyết cự tuyệt: “Xin lỗi”
Khuôn mặt rầu rĩ của Ôn Thi Kỳ làm người ta thấy mà thương: “Bao năm qua đi, em vẫn chưa quên được anh…”
“Không có đường ấy đâu” Hắn không bộc lộ chút cảm xúc nào: “Tôi đã kết…”
“Ôi chao~”
Giữa bầu không khí quỷ dị, từ đâu chui ra một người cắt đứt cuộc đối thoại dang dở.
Ôn Thi Kỳ trông thấy thiếu niên vô cùng đẹp đi đến, lúm đồng tiền xinh xắn hướng về phía Quý Tĩnh Duyên: “Anh bé thật là đẹp trai quá đi à, anh đã có người yêu chưa?”
Quý Tĩnh Duyên nhíu mày, không biết đứa nhỏ này đang diễn trò gì.
Cảnh Hoài đánh gãy câu hỏi hắn chuẩn bị thốt lên: “Anh với người đẹp này là một đôi hả?”
Cuối cùng Quý Tĩnh Duyên thu lại mối thắc mắc: “Không phải”
Mắt anh chớp chớp: “Thế là chuẩn bị quay lại với bạn gái cũ sao?”
Ôn Thi Kỳ đứng thẳng dậy, vừa định lên tiếng thì nghe hắn nói: “Không phải, tôi chưa từng yêu đương”
Nháy mắt ấy cô hóa đá rồi.
“Ôi vậy thì tốt quá” Cảnh Hoài tươi cười rù quến, nắm chặt tấm danh thiếp trong tay không để ai thấy nội dung bên trên.
Anh từ tốn gài danh thiếp vào túi áo hắn: “Anh bé ưa nhìn không chịu được, quá ư phù hợp với gu của em~”
Gài xong, ngón tay trắng đến lóa mắt của anh cố ý vẽ một vòng trên lồng ngực đối phương rồi chòng ghẹo ấn xuống.
Đầu ngón tay nóng hầm hập truyền nhiệt độ cách một lớp áo, làm vải dệt gợn lên từng nếp sóng gấp.
Động tác lẳng lơ cực độ.
“Có hứng thú thì gọi cho em nha~”
Quý Tĩnh Duyên không nói một câu, biểu tình lạnh lùng nhìn không ra ý tứ.
Ôn Thi Kỳ kinh ngạc trợn mắt, thế mà hắn không nổi giận, cũng không đẩy người kia ra!
Cơn ghen tức từ lòng bàn chân trào ngược lên đỉnh đầu Ôn Thi Kỳ, cõi lòng cô ngập tràn sự ganh tị.
Cô khoanh tay, buông lời cảnh cáo: “Người bạn nhỏ chưa lớn đã học đòi dụ dỗ đàn ông? Quý ngài đây không phải người cùng tầng lớp với cậu, đừng có gây chuyện với hắn, nếu không tôi không ngại nói chuyện với phụ huynh của cậu đâu”
Cảnh Hoài quay sang nhìn cô ả, kiêu căng hừ một tiếng: “Cái gì mà dụ dỗ, tôi quang minh chính đại theo đuổi anh ấy đấy chứ.
Mà việc của tôi mắc mớ gì đến bà cô! Cô là gì của anh đẹp trai? Bạn gái cũ? Bạn gái đương nhiệm? Bạn gái tương lai?”
“…”
Tất cả đều không phải.
Ba thì bạn gái như ngàn đao đâm chọc.
À, cậu ta còn gọi cô là bà cô.
Bà, cô!
Ôn Thi Kỳ thở không ra hơi.
Không bao giờ được nhắc đến vấn đề tuổi tác với ngôi sao nữ, đó là qui luật bất thành văn trong giới giải trí.
Ở thời kì hiện tại, nhóm nữ minh tinh ăn khách hai nhăm, hai sáu tuổi đã không tính là trẻ rồi, huống chi là người sắp ba mươi như cô.
Các cô bé mơn mởn lúc đối diện cô thì gọi “chị Thi Kỳ” ngọt xớt, sau lưng thì một câu hai câu mụ già, kêu sướng miệng thì thôi.
Một điều nhịn chín điều lành, nhưng Ôn Thi Kỳ càng nghĩ càng giận.
Cô nổi khùng nổi điên tại chỗ: “Thằng thiểu năng từ đâu nhảy ra đây? Rồi về sau mày không phải sống đến tuổi như tao à? Ngữ trời đánh thánh đâm không được chết tử tế!”
Cô không khống chế được âm lượng, khiến người qua đường sợ hãi dừng bước chân.
Cảnh Hoài ngẩn người, sau đó ngơ ngác nói: “Xin lỗi”
Ôn Thi Kỳ chưa kịp thuận khí liền thấy thiếu niên quay qua làm nũng với Quý Tĩnh Duyên: “Cô ấy hung dữ làm bé thợ quá đi mất.
Nhưng dù sao cũng là do em sai, em không nên đề cập tới tuổi tác của con gái.
Anh đừng sợ nha anh, cô ấy có trách thì cũng là trách em”
Ngữ khí cực kì thảo mai, thái độ hết sức giả tạo.
Ôn Thi Kỳ:???
Sau khi nổi tiếng, rất lâu rồi cô chưa gặp lại loại người như này, chưa chịu lại cơn uất ức như này.
Cô tự nhận, Ôn Thi Kỳ cô tuy chưa thể đi ngang đi dọc trong giới giải trí nhưng ai thấy cô cũng phải khách khách khí khí, kịch bản nhường cô