Anh có thể bảo vệ em được không?
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Mười phút kế tiếp, Kỳ Dạ ngồi ở bàn học làm bài tập, cách vài giây lại liếc điện điện thoại một lần, vừa sợ có cuộc gọi đến, lại vừa sợ không có cuộc gọi đến.
Ngày thường Kỳ Dạ chẳng bao giờ chăm chỉ làm bài tập như vậy, nhưng đã đồng ý sẽ kèm Thích Bạch Trà học, lúc đó hắn cũng không thể một hỏi ba không biết, dù sao vẫn phải lật lật sách giáo khoa làm quen đôi chút.
Cũng chẳng biết hắn lôi dũng khí từ đâu ra để lấy danh hiệu nhất khối đếm ngược từ dưới lên kèm học cho học bá nhất khối thực thụ.
Mười phút trôi qua, bài tập về nhà chẳng nhúc nhích thêm được chữ nào, câu hỏi căn bản không lọt được vào đầu, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên di động. Kỳ Dạ xoay bút, nhìn chằm chằm vào đề tiếng Anh như nhìn sách trời, hai mắt trống rỗng.
Vừa về nhà đã tắm rửa, đúng là rất yêu sạch sẽ.
Nghĩ tới dáng vẻ trắng nõn thuần khiết của người nọ, lại cảm thấy cũng không bất ngờ cho lắm.
Ting —— ting ——
Điện thoại đặt trên bàn sách chợt rung lên, Kỳ Dạ lập tức hoàn hồn, tay chân luống cuống nhận cuộc gọi.
"Học trưởng." Giọng nói của thiếu niên lúc này đã rõ ràng hơn rất nhiều, không giống như lúc còn ở trong phòng tắm, bị ngăn bởi một tầng hơi nước mông lung.
"Ừ." Hệ thống ngôn ngữ của Kỳ Dạ vừa rồi đã sụp đổ một lần, bây giờ vẫn chưa tu sửa được, suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ thốt ra được một chữ "Ừ".
Rõ ràng hắn là một cao thủ giao tiếp trôi chảy mượt mà nhất, giờ phút này lại hình thành một đối tượng ăn nói không thông.
"Em tắm xong rồi." Thích Bạch Trà thấp giọng nói, "Em dùng sữa tắm hương mai trắng, mùi rất nhẹ, nếu học trưởng thích có thể thử xem."
". . . . . Được." Không cần báo cáo chi tiết tỉ mỉ như vậy đâu...... Chẳng trách trên người cậu ấy luôn có mùi hoa mai nhàn nhạt.
Hôm đó Kỳ Dạ đã biết thêm được mấy sở thích nho nhỏ của Thích Bạch Trà, cảm thấy mùi hương trên người cậu rất dễ ngửi, không nghĩ tới lại bị thiếu niên cẩn thận chú ý. Lúc ấy Thích Bạch Trà không đề cập đến, lúc này thuận nước đẩy thuyền quảng cáo một chút.
Kỳ Dạ nhanh chóng bổ não ra hình ảnh bọt xà phòng trắng mịn phủ lên người thiếu niên, làn da trắng thoang thoảng mùi hương mai trắng, bọt nước chảy dọc theo sống lưng trắng bóng chảy xuống......
Kỳ Dạ vừa đỏ mặt vừa mở Taobao tìm kiếm sữa tắm mai trắng, thêm vào giỏ mua hàng.
Thuận tiện vơ lấy tờ khăn giấy bưng kín mũi lại.
Sợ chảy máu mũi.
Thích Bạch Trà dường như nghe được hắn đang căng thẳng, cười cười: "Nói chuyện trên điện thoại không tiện lắm, chúng ta nhắn Wechat đi."
Sau đó vô cùng am hiểu lòng người cúp điện thoại.
Kỳ Dạ: "Không sao ——"
Tút, tút ——
Đã cúp.
Kỳ Dạ vô cùng ảo não.
Sao cứ vào thời khắc then chốt là tuột dây xích chứ!
Trên điện thoại hiển thị một lời mời thêm bạn tốt của Wechat.
Đối phương thông qua số di động rồi tìm được Wechat của hắn.
Kỳ Dạ lập tức nhấn đồng ý.
Hai người kinh ngạc phát hiện ra, ảnh đại diện trên Wechat của bọn họ là giống nhau, ngay cả biệt hiệu Wechat cũng được gắn kết với nhau.
Biệt hiệu của Thích Bạch Trà là "Bạch Trà Thanh Hoan", biệt hiệu của Kỳ Dạ là "Vô Biệt Sự".
Ảnh đại diện Wechat của hai người chính là tấm ảnh đầu tiên. Đó là một bức ảnh phong cảnh nổi tiếng được nhiếp ảnh gia quốc tế chụp, màn đêm bao phủ núi non trùng điệp, tuyết trắng rải khắp mặt đất, là một cảnh đêm tuyết rơi tuyệt đẹp.
Sau đó là đề tài "Anh thích bức ảnh này" "Trùng hợp quá em cũng vậy" được chen vào một cách tự nhiên, rồi lại thả ra một đống biểu tượng cảm xúc "Hai ta xứng đôi đấy chứ" "Chúng ta quả nhiên là cặp đôi trời sinh", bầu không khí nói chuyện phiếm nhanh chóng được hâm nóng.
Biểu tượng cảm xúc quả là một công cụ xã giao quan trọng không thể thiếu dùng để trò chuyện của giới trẻ hiện nay.
Ví dụ như "Hai ta xứng đôi đấy chứ", nếu như chỉ dựa vào đánh chữ, Kỳ Dạ trăm triệu lần cũng chẳng nói nên lời. Nhưng chỉ cần đi kèm với một biểu tượng thích hợp, hắn sẽ có thể không cố kỵ mà nói ra lời chân tình.
Hắn thực sự cảm thấy hai người bọn hắn là một sự kết hợp hoàn hảo.
Không ngờ rằng Thích Bạch Trà ở đầu bên kia cũng lập tức trả lời lại bằng một biểu tượng "Chúng ta quả nhiên là một cặp trời sinh".
Dù biết rõ đây chỉ là biểu tượng cảm xúc, nhưng trái tim Kỳ Dạ cũng đã lỡ nhịp.
Tốc độ đánh chữ của Kỳ Dạ nhanh hơn nhiều so với tốc độ nói chuyện bằng miệng, ngón tay trên màn hình gõ liên hồi.
Vô Biệt Sự: Cậu chơi ≪Vô Cực Đạo≫ không? Anh mang cậu đi đánh phó bản.
≪Vô Cực Đạo≫ là game mobile giang hồ phổ biến nhất ở thời điểm hiện tại, hầu hết nam sinh ở mọi khối lớp đều chơi. Kỹ thuật chơi của Kỳ Dạ vô cùng cao siêu, hơn nữa hắn lại là đại boss thổ hào vung tiền như rác, đã lên cao thủ đệ nhất trong danh sách chiến binh. Vì thế, hắn được nam sinh toàn khối tô xưng một tiếng "anh Kỳ", tất cả đều là vì muốn hắn dẫn đi đánh phó bản.
Nhân vật trong Vô Cực Đạo max ở level 200, sau level 70 muốn tăng lên một bậc đều khó như lên trời, sau level 150 phó bản khó như phát rồ. Kỳ Dạ là đại boss duy nhất đã level max mà bọn họ tâm phục khẩu phục, lúc nam sinh cùng lớp biết hắn chơi trò này đều quỳ xuống gọi hắn là đại lão 666.
Bạch Trà Thanh Hoan: Chưa từng chơi. Em rất ít khi chơi game.
Kỳ Dạ cảm thấy kinh ngạc. Thời buổi này còn có nam sinh không chơi game? Quả nhiên là giống loài hiếm lạ.
Không hổ là học bá nhất khối, nhìn vào tính tự chủ của người ta đi kìa.
Bạch Trà Thanh Hoan: Giờ em đi đăng ký một nick, đừng có chê em là lính mới đấy.
Vô Biệt Sự: Không chê, từ từ đi lên cũng khá được. Anh đang ở máy chủ "Hồng lò điểm tuyết", cậu tìm một chút là thấy.
Bạch Trà Thanh Hoan: Được rồi. Em chọn chức nghiệp bảo mẫu nha, luyện xong em đến chăm sóc anh.
Kỳ Dạ nhìn điện thoại khẽ mỉm cười. Một chiến binh level max như hắn đâu cần một bảo mẫu lính mới tới chăm sóc, nhưng mà Thích Bạch Trà có thể nói như vậy, hắn thực sự rất vui.
Vô Biệt Sự: Được thôi, chờ cậu tới chăm sóc anh. Anh gửi gói cài đặt game cho cậu trước đã.
_
Trong một gian phòng ngủ khác, Thích Bạch Trà mở game ≪Vô Cực Đạo≫.
Căn bản không cần download gói cài đặt, cậu chơi trò này lâu lắm rồi.
Nói dối là lính mới, chẳng qua chỉ là vì không muốn ở cùng một đẳng cấp với Kỳ Dạ, như vậy lại phải cùng nhau mang tiểu hào (level thấp) đi luyện. Chỉ cần bản thân mình ở mức đủ kém, Kỳ Dạ sẽ dạy cậu tử tế, thời gian hai người ở trong game sẽ nhiều hơn.
【Bạn đã có tài khoản, nhân vật đang ở khu 112 – đêm dài vị ương – Sương Hàng – level 200, bạn có muốn đăng nhập vào trò chơi hay không?】
Thích Bạch Trà hờ hững nhấn vào không, tạo một tài khoản mới cấp 0, vẫn chọn nhân vật cầm sư quen dùng, gia nhập vào máy chủ "Hồng lò điểm tuyết".
Chức nghiệp cầm sư này thích hợp để trợ giúp trị liệu trong đội, Thích Bạch Trà cũng tương đối am hiểu loại này. Có điều những người chơi trong máy chủ 'đêm dài vị ương' đều biết, cao thủ đệ nhất bảng cầm sư Sương Hàng là một 'bảo mẫu' vô cùng bạo lực, cậu đã từng một mình đấu với từng cao thủ đệ nhất bảng của các chức nghiệp khác, đã thế lại thắng toàn tập. Ngay cả chiến binh có thanh máu dày nhất, mỗi lần giã vị này đến hơi cuối cùng, đều bị cậu sử dụng hồi máu vô hạn rồi diệt chết, chuyển bại thành thắng.
Khủng bố như vậy đấy.
Mà lúc này đây, vị bảo mẫu bạo lực khiến toàn máy chủ 'đêm dài vi ương' nghe tiếng sợ vỡ mật đang lập thêm một tiểu hào, lấy tên nhân vật là "Ôn Trà", chọn nhân vật cầm sư một thân yếu ớt mảnh mai, trên người mặc bạch y khoan thai xuất hiện trong một khu khác, mở ra một hành trình mới.
Tên của nhân vật trong game của Kỳ Dạ cũng là "Vô Biệt Sự", toàn thân trang bị đỉnh cấp, kim quang lấp lánh, đại boss level max bay tới thôn Tân Thủ, vô cùng dễ nhận ra.
Kỳ Dạ cố ý chạy tới thôn Tân Thủ đón Thích Bạch Trà. Với cấp bậc hiện tại của Thích Bạch Trà, 90% bản đồ đều không thể đi được, Kỳ Dạ chỉ có thể tới thôn Tân Thủ gặp cậu.
Ở thôn Tân Thủ có không ít lính mới. Trong đó có một cầm sư bạch y vạt áo bay bay, nickname trên đầu ghi "Ôn Trà". Tuy