Học trưởng muốn ở cùng em đúng không?
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Kỳ Dạ ngây ngốc ngồi ở chỗ của mình.
Ở vị trí cách cánh tay hắn chưa đến mười centimet, Thích Bạch Trà đang ngồi sắp xếp lại cặp sách, lấy một đống vở viết đặt lên bàn.
Bởi vì chỗ này trước giờ chỉ có một mình Kỳ Dạ ngồi, nên Thích Bạch Trà vừa mới chuyển tới đã được xếp chỗ trở thành bạn cùng bàn của hắn một cách vô cùng thuận lợi.
Hai chàng trai với giá trị nhan sắc trên đỉnh tối cao của toàn trường học ngồi cùng bàn, thành công thu hút sự chú ý của tất cả các bạn học trong lớp.
Hai tay Kỳ Dạ che lấy mặt, sợ bị người khác nhìn thấy gương mặt đang dần đỏ lên của hắn cùng với khoé miệng không kìm chế được mà cong lên. Âm thanh đọc diễn cảm của các bạn học bên tai đã trở thành tiếng vo ve mơ hồ, trong đầu hắn lúc này chỉ có thể nghe thấy động tĩnh sắp xếp lại sách vở của người bạn cùng bàn mới.
Thậm chí còn không dám quay đầu sang liếc nhìn thiếu niên bên cạnh mình.
Thích Bạch Trà có thể nhảy lớp chuyển khối, trở thành bạn cùng bàn của hắn, đối với Kỳ Dạ mà nói thì đương nhiên đây là một chuyện rất rất tốt, đáng để hắn nhảy nhót tưng bừng.
Cứ như đang nằm mơ ấy.
Có phải hắn chưa tỉnh ngủ không nhể? Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đó, hình như hắn mới mơ thấy Thích Bạch Trà trở thành bạn cùng bàn với hắn......
"Học trưởng." Thích Bạch Trà quay đầu hỏi, "Anh có thể nói cho em sơ qua về tiến độ dạy học của thầy không ạ?"
Cậu đẩy sách giáo khoa sang chỗ Kỳ Dạ.
Kỳ Dạ lập tức hoàn hồn: "À, ừ."
May mắn thay, tuy Kỳ Dạ không nghe nội dung bài giảng nhưng hắn vẫn biết giáo viên đã dạy đến chỗ nào. Hắn lật tới trang sách đang học đến: "Chỗ này."
Thích Bạch Trà nhìn thoáng qua, vẻ mặt dịu xuống: "Tốt quá, em vẫn theo được."
Kỳ Dạ hỏi: "Sao cậu nói nhảy lớp là nhảy lớp luôn được vậy?" Loài sinh vật gọi là học bá này quả thực đáng sợ.
"Ở Nhất Trung, bọn em vốn đã học xong nội dung kiến thức năm đầu rồi, giờ học lại một lần nữa cũng hơi lãng phí thời gian." Thích Bạch Trà nói.
Kỳ Dạ ngẫm lại cũng thấy đúng, lại tò mò hỏi: "Vậy vì sao cậu lại chuyển từ Nhất Trung sang đây? Người ta đều nói rằng con người luôn hướng tới tầm cao, bao nhiêu người tranh đấu đến sứt đầu mẻ trán còn không vào được Nhất Trung......"
Thích Bạch Trà khẽ cười: "Bí mật."
"Được rồi, anh không hỏi nữa." Kỳ Dạ thức thời không hỏi tiếp nữa, nói không chừng có thể là chuyện riêng tư khó mở miệng.
"Kỳ Dạ." Lớp trưởng ôm một chồng sách bài tập tiến lại gần, "Nộp bài tập cuối tuần đi, cả lớp còn mỗi mình ông chưa nộp."
Thích Bạch Trà là học sinh mới chuyển tới, đương nhiên không cần nộp bài tập.
Kỳ Dạ: ". . . . . ."
Chết moẹ, hắn chưa làm.
Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên Kỳ Dạ không làm bài tập, nhưng lúc này không giống vậy, Thích Bạch Trà đang ngồi cạnh hắn kìa.
Còn cái thiết lập học bá của hắn nữa.
Sự kích động qua đi, Kỳ Dạ chợt nhận thức muộn màng rằng có thể thiết lập của hắn sắp đổ rồi.
Lật xe là một thứ gì đó vô cùng thảm thiết.
Kỳ Dạ trưng ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, nhắm mắt lại bình tĩnh nói: "Tôi không mang."
"Không mang cái gì mà không mang, có mà ông không làm thì có, lần nào ông chả thế." Lớp trưởng đại nhân còn không hiểu cái đức hạnh này của hắn sao, "Tự ông đi trình bày với giáo viên đi."
Lớp trưởng ôm bài tập rời đi.
Thích Bạch Trà liếc nhìn ngăn bàn của Kỳ Dạ, nhìn thấy màu quyển vở bài tập: "Chẳng phải anh có mang vở sao?"
Kỳ Dạ bình tĩnh nói: "Anh không mang về nhà."
Thích Bạch Trà nghĩ nghĩ: "Anh không muốn viết ạ?" Ban nãy lớp trưởng nói rằng lần nào Kỳ Dạ cũng thế, chắc là quen tái phạm rồi.
Kỳ Dạ: ". . . . . ." Là anh không biết viết thế nào.
"Là bởi quá đơn giản nên mới không muốn viết ạ?" Thích Bạch Trà tự động bào chữa thay hắn, "Em cũng vậy, những vấn đề cơ bản đó đều không có gì khó khăn, xem qua một cái là hiểu, em cũng không làm nhiều bài tập giáo viên giao, đều đi in một số đề thi khác để làm thôi."
Thích Bạch Trà đi theo con đường dựa trên các cuộc thi, không giống như những người khác chỉ hướng vào thi đại học, bình thường cậu luyện đề cũng đều là những đề thi theo hướng cạnh tranh.
Kỳ Dạ: ". . . . . ." Không, chúng ta không giống nhau đâu.
Kỳ Dạ suy đi tính lại, quyết định ngả bài.
Chết sớm hay chết muộn thì cũng đều phải chết, so với bị người khác vạch trần, không bằng tự mình thẳng thắn trước. Cùng học trong một lớp, hắn sao có thể giấu đầu giấu đuôi mãi được.
"Thực ra, anh nói hạng nhất của anh ——" Kỳ Dạ hít một hơi thật sâu.
"Là đếm ngược."
". . . . . ."
Không khí nhất thời lặng ngắt như tờ.
Kỳ Dạ vô cùng khẩn trương, sợ Thích Bạch Trà xa cách hắn vì thân phận học tra của hắn. Nghe nói học sinh tốt đều sẽ không thích chơi với học sinh dốt, Kỳ Dạ chưa bao giờ hối hận vì bản thân chưa từng chăm chỉ học hành như lúc này.
Thích Bạch Trà đáp lại: "Ồ."
Phản ứng gì đây?
Kỳ Dạ sửng sốt.
"Em biết từ lâu rồi." Thích Bạch Trà bình tĩnh nói.
"Sao cậu lại biết?" Kỳ Dạ kinh ngạc.
"Hôm qua khi học trưởng gửi đáp án câu hỏi kia cho em, có một chỗ sai từ đầu tới cuối." Thích Bạch Trà nói, "Anh viết toàn bộ kí hiệu logarit thành số 69, chắc là chép vội nên sai?"
Kỳ Dạ: ". . . . . Rất cảm ơn cậu đã không vạch trần anh lúc đó, lại còn khen anh rất lợi hại." Phần đáp án hắn tìm được là bản viết tay, chữ viết của người giải đề vô cùng cẩu thả, lúc ấy hắn chép vốn cũng chẳng mang đầu óc, chỉ bắt chước theo.
"Học trưởng có thể tìm được đáp án cũng rất lợi hại mà, em còn chưa tìm bao giờ." Thích Bạch Trà nói.
Kỳ Dạ: Cũng không cảm thấy được an ủi cho lắm.
"Cậu sẽ không ghét bỏ anh vì anh học rất dở đúng chứ......" Kỳ Dạ có chút ngượng ngùng.
"Học trưởng cũng không ghét bỏ em vì em chơi game dở mà. Em là hạng nhất toàn khối, học trưởng là cao thủ đệ nhất toàn máy chủ." Thích Bạch Trà nói, "Thành tích không thể chứng minh được tất cả, ở mỗi một lĩnh vực khác nhau sẽ có những người nổi bật khác nhau, theo suy nghĩ của em thì đều là những người rất lợi hại. Hơn nữa học trưởng lại thông minh như vậy, nếu học tập chăm chỉ, nhất định sẽ không kém hơn em."
Kỳ Dạ full máu hồi sinh.
Thiên thần bảo bối Trà từ phương nào tới đây!
Có Thích Bạch Trà cổ vũ, nguyên một buổi sáng ngày hôm nay, Kỳ Dạ nghe giảng cực kỳ nghiêm túc —— hắn cũng không thể ngủ gật khi ngồi bên cạnh Thích Bạch Trà được.
Tuy kiến thức rơi rớt quá nhiều, Kỳ Dạ có nghe cũng chẳng hiểu được bao nhiêu, nhưng ít nhất thì thái độ học tập của hắn đã nghiêm chỉnh hơn.
Trong game, Trà Trà muốn mau chóng thăng cấp để bắt kịp bước chân của hắn, đương nhiên hắn cũng muốn khoảng cách giữa xếp hạng thành tích của hắn và của Thích Bạch Trà gần hơn chút nữa.
Nhận thấy chuyển biến của Kỳ Dạ, giáo viên rất mừng rỡ, cảm thấy để học bá ngồi cùng bàn quả nhiên có tác dụng khích lệ.
_
Tiết bốn buổi sáng vừa kết thúc, đám học sinh điên cuồng kéo nhau đổ về canteen tranh cơm. Kỳ Dạ và Thích Bạch Trà theo dòng người đi ra ngoài, hai người đi ở đầu cuối cùng, không nhanh không chậm.
Cái nắng chói chang đổ xuống kéo dài hái cái bóng in trên mặt đất, hai người đều hận không thể khiến khoảng thời gian này dài hơn thêm chút nữa.
"Lát nữa tới cănteen ăn cơm cùng nha?" Kỳ Dạ tỏ lời