Em không chơi
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
"Bạn cùng bàn, không đi sao?" Người trong lớp học đã đi hết, Kỳ Dạ đứng ở cửa sau chờ cậu.
Thích Bạch Trà lập tức xách cặp lên: "Em đây."
Trên hành lang, bóng tối bao phủ, xung quanh im ắng, chỉ còn lại vài ngọn đèn màu cam trên tường cùng với tiếng bước chân bước xuống tầng của hai thiếu niên.
Ra khỏi khu dạy học, học sinh trên đường mới nhiều thêm, tốp năm tốp ba đi về hướng ký túc xá, còn có một số khác tới phố buôn bán ăn bữa khuya.
"Cậu muốn ăn chút gì không?" Kỳ Dạ hỏi cậu, "Xúc xích nướng nhé?"
Thích Bạch Trà thất thần: "Thôi, em không ăn đâu."
"Anh thấy cậu đã ăn miếng cơm tối nào đâu, buổi tối không đói bụng hả?" Kỳ Dạ không để ý lời từ chối của cậu, "Đợi nhé, anh đi mua." Vừa dứt lời liền chen vào trong đám đông.
Thích Bạch Trà ngẩng đầu nhìn bóng lưng Kỳ Dạ, trong nháy mắt cậu có ý nghĩ muốn về phòng học, lấy tờ giấy kia về.
Cậu mất cả tiết tự học buổi tối vẫn bối rối không biết có nên đưa tờ giấy đó cho Kỳ Dạ hay không, sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ, cậu vẫn chưa đưa ra được kết quả. Cuối cùng tiếng chuông vang lên, trong thoáng chốc ánh đèn vụt tắt, quyết định mà cậu đưa ra là nhất thời bị nóng đầu.
—— Cậu ném tờ giấy kia vào, vào ngăn bàn của Kỳ Dạ.
Lúc này cậu cảm thấy hối hận.
Cậu hận rằng mình quá bốc đồng.
Lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau là vào tuần trước, có một lần cùng nhau chơi game cuối tuần, hôm nay cũng mới chỉ là một ngày ngồi cùng bàn với nhau. Thích Bạch Trà bình tĩnh mười bảy năm, lần đầu tiên làm ra một hành động bốc đồng như vậy —— tỏ tình với một nam sinh gần như là mới quen biết.
Quả thực điên rồ.
Bây giờ về lấy còn kịp không?
—— Không kịp nữa rồi.
Kỳ Dạ cầm hai xiên xúc xích nướng chen ra khỏi đám người, bước tới chỗ Thích Bạch Trà.
Thích Bạch Trà kiềm chế xúc động muốn chạy trối chết, vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra một chút khác thường nào.
Lúc này khẩn trương làm gì chứ? Sớm nhất thì cũng phải đến ngày mai Kỳ Dạ mới nhìn thấy tờ giấy kia, muốn khẩn trương thì cũng phải để ngày mai hẵng khẩn trương.
"Nè." Kỳ Dạ hoàn toàn không biết chuỗi hoạt động tâm lý trong đầu Thích Bạch Trà lúc này, hắn đưa một xiên xúc xích thơm phức mùi dầu cho cậu.
Thích Bạch Trà do dự nhận lấy, tính cậu yêu sạch sẽ, khẩu vị thanh đạm, không ăn những loại thực phẩm BBQ chiên nướng dầu mỡ gì gì đó ở ven đường.
Nhưng mà, nếu là Kỳ Dạ mua cho cậu......
Thì đó là ngoại lệ.
Thích Bạch Trà cắn thử một miếng nho nhỏ.
"Cậu ăn như vậy không ngon đâu." Kỳ Dạ nói, "Ăn miếng to mới cảm nhận được cái hương vị của nó. Đó, ăn như này này." Hắn nói xong, một ngụm ngậm cả cây xúc xích nướng, sau đó rút que xiên ra, tiêu sái vứt vào thùng rác màu xanh lục ở bên cạnh.
Thích Bạch Trà ngẩn người, chợt cảm thấy khung cảnh này dường như rất quen thuộc.
Tựa như rất lâu rất lâu trước kia......
"Em ăn như vậy không ngon. Thịt bò này để quá nhỏ, nên cắn một phát hết luôn. Đây, giống như anh này."
Có người đã từng nói lời tương tự như thế với cậu.
Trong đầu Thích Bạch Trà bỗng hiện lên mấy hình ảnh.
"Anh lau ngay cái miệng của anh đi."
"Anh chưa ăn xong mà, chờ lát nữa lại......"
"Lát nữa phải đi súc miệng, không lau sạch thì không được hôn em."
Hình ảnh cuối cùng là cậu đè Kỳ Dạ vào một góc hẻm, dáng dấp của hai người đã trưởng thành hơn rất nhiều so với thời niên thiếu, cậu áp sát vào người Kỳ Dạ, Kỳ Dạ rũ mắt nhìn cậu.
"Trà Trà, chẳng phải em có thói sạch sẽ sao?"
. . . . . .
"Bạn cùng bàn, bạn cùng bàn?" Kỳ Dạ nhai nhai nuốt nuốt cả cây xúc xích trong miệng, "Sao tự dưng lại ngẩn ra thế?"
"À." Thích Bạch Trà hoàn hồn, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.
. . . . . Chết chết, Kỳ Dạ tiện tay mua cho cậu cây xúc xích nướng, thế mà cậu lại có thể bổ não ra khung cảnh tương lai hôn môi với Kỳ Dạ.
Khởi đầu của tình yêu đáng sợ vậy sao?
"Không có gì, mau về thôi." Thích Bạch Trà giấu đầu lòi đuôi cúi đầu nhìn điện thoại, tránh để Kỳ Dạ lại truy hỏi cậu.
_
Lúc về ký túc xá, Thích Bạch Trà hỏi: "Anh tắm trước hay là em tắm trước?"
"Cậu trước." Kỳ Dạ bỏ cặp sách xuống, lấy điện thoại trong túi ra, "Anh đăng nhập trò chơi điểm danh cái đã."
Thích Bạch Trà gật đầu, lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân trong vali ra, sau đó vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa.
Cậu vừa bước vào liền nhìn thấy sữa tắm hương mai trắng được đặt trên giá đựng đồ. Cậu quen dùng sữa tắm hương mai này, nhưng lọ của cậu vẫn đang nằm trong tay cậu, cái lọ trên giá kia không thể nghi ngờ chính là của Kỳ Dạ.
Kỳ Dạ thực sự đã tiếp nhận lời đề cử của cậu.
Khoé miệng Thích Bạch Trà cong lên, vì phát hiện nho nhỏ này mà cảm thấy một tia vui vẻ.
Cái thích của người thiếu niên, đại khái chính là nhìn thấy đối phương dùng đồ mà mình đề cử, đều sẽ cảm thấy rất vui mừng.
Thích Bạch Trà đánh răng xong, cởϊ qυầи áo, đầu tiên là gội sạch đầu, lấy chút sữa tắm thoa lên người, mở vòi sen bắt đầu tắm.
. . . . . .
Trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào, Kỳ Dạ ngồi trên giường đệm cúi đầu chơi game, rất nhiều lần suýt thì đánh sai thao tác.
Giao diện trên màn hình xám xịt, hắn vừa mới phân tâm đã bị đánh chết.
Kỳ Dạ dứt khoát thoát game, liên tục hướng mắt về phía phòng tắm.
Hắn còn nhớ rõ hôm thứ sáu khi tan học về nhà, lần đầu tiên hắn gọi điện thoại cho Thích Bạch Trà, Thích Bạch Trà nói rằng "Em đang tắm".
Lúc ấy, cách ống nghe điện thoại, Kỳ Dạ cảm thấy đầu ngón tay như bị thiêu đốt.
Không ngờ tới mới qua ba ngày, lúc này Thích Bạch Trà lại...... ở nơi cách hắn chỉ một bức tường...... tắm.
Hai tai hắn đỏ như bị lửa hun nóng.
Hắn đánh thêm ván game để bình tĩnh lại một chút.
Kỳ Dạ chơi được nửa ván game, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Thích Bạch Trà cuốn khăn tắm bước ra ngoài, một tay lấy khăn lông trắng chà lau mái tóc ướt sũng nước. Xương quai xanh hõm sâu, cặp chân thon dài, làn da tinh tế mịn màng vô cùng, mùi hương mai trắng phảng phất không dứt.
Kỳ Dạ ngẩng dầu nhìn lên, điện thoại rơi thẳng xuống mặt giường, giao diện trên màn hình lại xám xịt.
Kỳ Dạ: Tôi lại chết rồi.
Hắn nhanh chóng vơ lấy một đống khăn giấy che miệng che mũi lại, tránh để miệng lưỡi khô khốc chảy máu mũi.
"Cậu, sao cậu, không mặc áo ngủ?" Kỳ Dạ lắp bắp nói, không dám nhìn liếc mắt nhìn Thích Bạch Trà thêm lần nào nữa.
Hắn sợ không nhịn được.
Thích Bạch Trà ngập ngừng trong giây lát: "Học trưởng, áo ngủ của em còn để ở ký túc xá cũ, quên mất chưa lấy."
Kỳ Dạ: ". . . . . ."
Thích Bạch Trà thành khẩn hỏi: "Học trưởng có còn dư cái áo ngủ nào cho em mượn mặc một đêm không?"
Trong đầu Kỳ Dạ ngoi lên hai người nho nhỏ.
Hắc Dạ: Cậu ấy đang câu dẫn tôi.
Bạch Dạ: Ông suy nghĩ nhiều rồi.
Hắc Dạ: Chắc chắn cậu ấy đang câu dẫn tôi, cái cậu ấy muốn chính là mặc áo ngủ của tôi!
Bạch Dạ: Người ta chỉ quên không dọn quần áo thôi, trong lòng trai thẳng không có xoắn xuýt như ông đâu.
Hắc Dạ: Thật á? Tôi không tin.
Bạch Dạ: Đương nhiên, ông chỉ tin tưởng khi chính ông tự mình tình nguyện tin tưởng, ông không nghĩ xem xác suất người ta vừa là cong vừa thích ông từ cái nhìn đầu tiên nhỏ đến chừng nào sao.
Hắc Dạ: Vì sao cái gì ông cũng đi ngược lại với tôi thế?
Bạch Dạ: Ban ngày mới là từ trái nghĩa đối