Bãi biển Tây Hải là một địa điểm nổi tiếng trên thế giới thu hút khách du lịch, mỗi ngày đều có rất nhiều du khách từ khắp nơi tới đây nghỉ dưỡng.
Phó Minh Dã là người thuộc phái hành động, Thích Bạch Trà vừa mới nói muốn đi du lịch tới bãi biển Tây Hải, hắn đã gọi điện thoại cho người thu xếp.
Phó Minh Dã có trợ lý sinh hoạt, ngày thường đều không cần dùng tới anh ta, cho nên cơ bản chỉ là vật trang trí.
Khó khăn lắm mới có cơ hội một lần được nhận điện thoại của Phó tổng, trợ lý sinh hoạt kích động đến nỗi suýt nói năng lộn xộn: "Phó tổng, ngài có yêu cầu phân phó gì không ạ?"
Thật tốt quá, cuối cùng anh ta đã có thể có tác dụng! Mặc dù kiểu công tác không cần làm gì cũng được hưởng lương này rất chi là thảnh thơi, nhưng chung quy lại vẫn khiến anh ta cảm thấy không chân thực, ngày nào cũng phải lo lắng mình bị cuốn gói đuổi đi.
Phó Minh Dã nói: "Thu xếp một máy bay đến bờ biển Tây Hải."
"Vâng." Trợ lý sinh hoạt nhanh chóng lên mạng kiểm tra vé máy bay, "Xin hỏi ngài muốn đặt khoang hạng nhất chiều nay hay khoang hạng nhất của sáng mai?"
"Khoang hạng nhất là cái gì?"
"......" Trợ lý sinh hoạt cảm thấy có chút mắc nghẹn, "Chính là loại khoang tốt hơn khoang phổ thông một chút....." Không thể nào, chẳng lẽ Phó tổng muốn ngồi khoang phổ thông để trải nghiệm cuộc sống? Thật gần dân, thật bình dân, thật bình dị gần gũi quá đi.....!
Câu tiếp theo của Phó Minh Dã chính là: "Lập tức thu xếp một máy bay tư nhân." Sau đó cúp điện thoại.
Trợ lý sinh hoạt: "......"
Suýt thì quên mất, đại gia số một Trung Quốc căn bản không cần book vé máy bay, người ta có rất nhiều máy bay tư nhân.
Thích Bạch Trà nhìn hắn cúp máy, kinh ngạc nói: "Nhanh vậy?"
"Chẳng phải em muốn đi sao, thay vì chọn ngày thì nhắm ngày có phải hơn không, ngay hôm nay đi." Phó Minh Dã nói.
"Hành lý em còn chưa xếp xong, cần chuẩn bị rất nhiều đồ." Tuy rằng mục đích cậu đi Tây Hải không phải là du lịch, nhưng ngoài mặt vẫn phải mang đi chút đồ đạc để làm bộ làm dáng chứ.
"Thiếu cái gì thì đến nơi mua là được, mang đi mang về nhiều đồ không tiện." Phó Minh Dã nói, "Coi như là lần tuần trăng mật thứ hai của chúng ta, hồi ấy ngoại trừ nhẫn kết hôn chúng ta còn chả mang theo thứ gì.
Đúng rồi.....!Nhẫn."
Hắn đột nhiên nhớ tới, lấy hai chiếc nhẫn trong tủ đầu giường ra: "Nhẫn cũng phải đeo."
Ở nước ngoài có ít người biết đến bọn họ, sẽ không khiến mọi chuyện trở nên quá rắc rối.
Hắn muốn cho mọi người biết hắn đã kết hôn với Trà Trà, bọn họ là một đôi.
Tà Thần đại nhân thỉnh thoảng có chút ngây thơ vậy đấy.
Hơn nữa hắn còn có một tâm tư nhỏ.
Đi dạo trên bãi biển, bơi trong nước biển, lặn xuống nước, lướt sóng đều vô cùng đương nhiên.
Hai người họ không phải chưa từng làm mấy việc này, Trà Trà cũng sẽ bơi, nhưng rốt cuộc vẫn có nguy hiểm tiềm tàng.
Mỗi năm số lượng người đã táng thân giữa biển rộng nhiều không đếm xuể, hiện tại trạng thái bảo hộ của Phó Minh Dã đối với Thích Bạch Trà đang ở đỉnh điểm, rất sợ cậu sẽ xảy ra sự cố gì ngoài ý muốn.
Người sở hữu nước mắt giao nhân sẽ có thể hô hấp ở trong nước.
Đây cũng là một sự đảm bảo về độ an toàn.
Phó Minh Dã tự tay đeo chiếc nhẫn giao châu lên ngón áp út thon dài xinh đẹp của Thích Bạch Trà, sau đó đưa nhẫn long châu cho cậu: "Thích tiên sinh, đeo nhẫn giúp chồng em đi."
Thích Bạch Trà cười nói: "Anh sao lại làm ra vẻ như chúng ta kết hôn lại lần nữa vậy, còn không tự mình đeo luôn đi?" Nhưng vẫn nhận lấy chiếc nhẫn, tự mình đeo lên ngón tay Phó Minh Dã.
"Sống phải có chút cảm giác nghi thức." Phó Minh Dã nghiêm túc nói.
Điện thoại Phó Minh Dã lại đổ chuông, trợ lý sinh hoạt gọi tới: "Phó tổng, máy bay đã được chuẩn bị sẵn sàng."
Hiệu suất làm việc nhanh ra phết.
Phó Minh Dã kéo Thích Bạch Trà đứng dậy, hai bàn tay đeo nhẫn đan chặt vào nhau: "Xuất phát."
_
Từ Trung Quốc đến bãi biển Tây Hải cần mười mấy tiếng, Thích Bạch Trà trên máy bay tựa đầu vào vai Phó Minh Dã ngủ một giấc.
Ngủ ngủ rồi lại ngủ, liền trượt xuống đùi hắn, tư thế cuộn tròn thành bé mèo con.
Lòng bàn tay Phó Minh Dã kê ở trên đùi, bảo vệ đầu cậu, sau đó lại nhẹ nhàng rút ra, yêu cầu tiếp viên hàng không đưa tới một tấm chăn mỏng, chỉnh nhiệt độ điều hòa ấm áp hơn một chút.
Hắn phủ chăn lên người Thích Bạch Trà, đôi lông mày của Thích Bạch Trà quả nhiên dãn ra rất nhiều.
Phó Minh Dã xoa xoa tóc Thích Bạch Trà, lại nhéo nhéo hai má cậu.
Ghế trên máy bay có thể điều chỉnh ở mức phù hợp để nằm xuống nghỉ ngơi, Thích Bạch Trà lại thích dựa vào người Phó Minh Dã.
Còn không phải bé mèo nhỏ dính người sao?
—— Đương nhiên nếu luận theo mức độ dính người, chó còn dính người hơn cả mèo, đôi khi mèo rất cao lãnh.
Nhưng Phó Minh Dã không thể hình dung Thích Bạch Trà giống với một chú chó nào được, nghe cứ như đang mắng chửi người vậy.
Tất cả đều do con người mà ra, chó chính là chó, chó rất đáng yêu, thế nhưng chả biết tại sao lại bị dùng với nghĩa xấu, bị một số ít con người dùng để mô tả ai đó.
Chó rất chi là vô tội.
Dáng người Thích Bạch Trà nhìn thon gầy, cổ tay và đốt ngón tay rất có cảm giác chắc chắn, thịt trên mặt nhéo nhéo lại rất thoải mái.
Thịt của cậu không phải loại mum múp, nhưng làn da lại mềm, vô cùng mịn màng, giống như trứng gà lột vỏ.
Phó Minh Dã niết rồi lại niết, nghịch tới nghiện như đứa trẻ con ngồi nặn đất nặn dẻo.
Khi Trà Trà ngủ say mới ngoan ngoãn để hắn lật tới lật lui như vậy.
Lúc tỉnh ngủ tuy rằng cũng rất dịu dàng, nhưng mà dịu dàng quá mức, khiến hắn thấy ngượng ngùng khi đùa bỡn.....!không phải, khinh nhờn, cũng không phải.....!không biết nữa.
Phó Minh Dã thích dáng dấp ôn tồn lễ độ của Thích Bạch Trà, lại càng thích công phá dáng dấp dịu dàng đoan trang của Thích Bạch Trà hơn.
Hắn nhéo nhéo rồi lại niết niết, Thích Bạch Trà cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Phó Minh Dã có gan làm trò xấu, lấy bút vẽ một con rùa đen nhỏ lên trán Thích Bạch Trà.
Tài năng hội họa của Tà Thần đại nhân thực sự thảm không nỡ nhìn, may mà nhờ có giá trị nhan sắc của Thích Bạch Trà vớt vát vượt qua gian nan, vì thế một con rùa đen xấu đui xấu hủi trên trán còn có thể nhìn ra được vài phần uy vũ.
Được vẽ trên trán của Tuyết Thần đại nhân mà có thể gọi là rùa đen sao? Phải gọi là Huyền Vũ.
Tà Thần đại nhân cực kỳ hài lòng với tác phẩm nghệ thuật của mình, hoặc là không làm, mà đã làm là phải làm đến cùng, trên khuôn mặt của ai đó bị vẽ đầy rùa đen nhỏ.
Sau đó chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè, cài đặt chế độ chỉ Trà Trà xem được.
—— Có thấy rùa đen nhỏ này không?
—— Nhà tôi đấy.
_
Chờ tới giờ cơm tối, Phó Minh Dã làm như không có chuyện gì lay tỉnh Thích Bạch Trà, bảo cậu ăn cơm.
Đầu bếp tư nhân của máy bay lên thực đơn rất phong phú, hương vị nồng đượm, khiến người ta phải chảy nước miếng ra ba thước.
Khi tiếp viên hàng không đưa bữa tối lên, Phó Minh Dã còn rất cẩn thận che kín mặt Thích Bạch Trà.
Trước mặt người ngoài, vẫn phải để lại mặt mũi cho Trà Trà.
Tiếp viên hàng không bày biện bữa tối xong xuôi rồi đẩy toa ăn rời đi, Phó Minh Dã mới nhẹ nhàng đẩy đẩy Thích Bạch Trà: "Trà Trà, dậy ăn cơm."
Hắn đẩy hai cái, Thích Bạch Trà mới lười biếng mở mắt ra: "Bữa sáng hay bữa tối vậy?"
Múi giờ ở Trung Quốc bị lệch so múi giờ Tây Hải.
Bọn họ xuất phát vào buổi chiều, bay mười mấy tiếng, thời điểm tới nơi thì Trung Quốc đang là nửa đêm, ở Tây Hải đang là buổi chiều.
Cậu ngủ không biết bao lâu rồi, không phân biệt rõ thời gian.
"Bữa tối.
Chúng ta còn chưa bay ra khỏi Trung Quốc." Trung Quốc lớn đến vậy mà.
"Ồ." Thích Bạch Trà ngồi dậy, cầm thìa bắt đầu dùng bữa tối.
Cậu xúc một thìa cơm đưa vào miệng, động tác khỏi cần phải nói, từ trước tới nay, Thích Bạch Trà giơ tay nhấc chân đều vô cùng ưu nhã, rất có khí chất.
Mỗi tội bây giờ, trên mặt Thích Bạch Trà bị vẽ một đống rùa đen nhỏ, hành động có ưu nhã đến mấy thì cũng trở nên rất buồn cười.
Quai hàm hoạt động theo động tác nhai nuốt, rùa đen nhỏ trên má cũng động theo, Phó Minh