Ta là người đã có gia đình
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Thích Bạch Trà quay đầu nhìn lại, người mới tới có làn da trắng nhợt, sống mũi cao thẳng, môi và mắt đều là màu đỏ tươi, ngoại hình rất đẹp.
Đương nhiên là rất đẹp, Huyết tộc và Tinh Linh tộc không ai có ngoại hình xấu.
Không thể nghi ngờ, đây là một tên quỷ hút máu.
Vận khí không tốt mà cũng chẳng xấu.
May mắn thay, cậu vừa định tìm một ai đó để hỏi đường, liền có một người đi qua.
Điều tồi tệ là người tới không phải Tinh Linh tộc, cũng không phải tộc Người Lùn có quan hệ hữu nghị với Tinh Linh tộc, mà là thiên địch của Tinh Linh tộc - Huyết tộc.
Vấn đề không lớn.
Tuy rằng Tinh Linh tộc là nguồn thức ăn cho Huyết tộc, nhưng cũng không phải duy nhất.
Trước khi bốn vị đại thần mất tích, Tinh Tinh Thần thiết hạ kết giới bảo hộ, ngăn cản không cho hai bộ tộc gặp nhau.
Huyết Thần cũng đồng thời ra lệnh, ngăn cấm Huyết tộc uống máu của tinh linh.
Dưới sự bảo hộ của đôi bên, hai bộ tộc chung sống hòa bình rất nhiều năm.
Cho tới khi thần minh mất tích, kết giới mất đi hiệu lực, Huyết tộc mới bắt đầu lớn mật dần.
Rốt cuộc thì bọn họ cũng cố kỵ mệnh lệnh của Huyết Thần đại nhân trước kia, sau khi phát hiện mỹ vị của máu tinh linh cũng không dám vây bắt tứ phía, mỗi lần chỉ dám bắt mấy tinh linh mang về lâu đài cổ, lấy máu theo định kỳ, làm nguồn cung cấp đồ ăn.
Chỉ có kẻ điên như Daniel mới không coi ai ra gì, mỗi lần đều hút khô một tinh linh.
Vì vậy bình thường hàng ngày tinh linh gặp phải Huyết tộc cũng không cần quá lo lắng về vấn đề tính mạng.
Huống hồ Thích Bạch Trà không giống với tinh linh.
Nếu đối phương thật sự muốn hút máu cậu, cậu đánh lại một trận là được.
Nếu như không thể hỏi han một cách lịch sự, thì hãy dùng bạo lực để dò hỏi.
Phó Minh Dã đi về hướng Thích Bạch Trà.
Bước đi của hắn trầm ổn, vẻ mặt bình tĩnh.
Xem ra không phải gã quỷ hút máu đã giết chết Ferry.
Nếu là hung thủ, khi nhìn thấy cậu còn sống sờ sờ, chắc hẳn biểu hiện phải vô cùng khiếp sợ mới đúng.
Thích Bạch Trà phân tích một cách hợp lý.
Chỉ cần không phải quỷ hút máu hung ác thì đều có khả năng giao tiếp bình thường.
Rốt cuộc thì Thích Bạch Trà vẫn là người ưa chuộng hòa bình, không thích đánh đánh giết giết, dùng phương thức bạo lực để giải quyết vấn đề.
Tuyết tinh linh ngồi trên tảng đá lớn ngước khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp lên, rụt rè yếu ớt hỏi: "Ta đi loanh quanh ở trong rừng rồi bị lạc, ngươi có thể đưa ta ra ngoài được không?"
Bước chân của Phó Minh Dã đột ngột phanh lại.
Cũng bị lạc đường?
Vậy không có giá trị lợi dụng.
Vì thế Thích Bạch Trà trơ mắt nhìn tên quỷ hút máu đang bình tĩnh đi về phía cậu làm như không có chuyện gì mà thay đổi phương hướng, lướt qua mặt cậu.
Hoàn toàn phớt lờ cậu.
Thích Bạch Trà: "......"
Cậu nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.
Đi theo đối phương ít ra còn có hiệu suất hơn so với việc cậu cứ lang thang dạo tới dạo lui ở nơi này mà không có mục tiêu.
Thích Bạch Trà không có thời gian ngồi đợi một người tiếp theo đi qua.
Điều khiến cậu lo lắng chính là thông thường tốc độ dòng chảy thời gian ở hai thế giới sẽ không giống nhau, cậu cũng không biết hiện tại lúc này tỉ lệ chênh lệch là bao nhiêu.
Nếu như một phút ở đây bằng một năm ở thế giới của cậu, vậy thì khi cậu trở về không những không đuổi kịp lễ tang của mình, phỏng chừng còn bỏ lỡ cả lễ tang của Phó tiên sinh.
Muốn trở về nhất định phải tìm được lỗ hổng thời không bên thế giới này.
Nhưng thế giới rộng lớn như vậy, muốn tìm được thì chính là nói dễ hơn làm.
Ngay cả bản đồ thế giới cậu cũng không có.
Phó Minh Dã đi chưa được mấy bước, liền phát hiện tinh linh phía sau hắn đang đi theo cách một khoảng xa xa.
Hắn không thích bị theo đuôi, xoay người lạnh lùng nói: "Đừng đi theo ta."
Tuyết tinh linh nói: "Tiện đường."
Quỷ hút máu cười nhạo: "Một con tinh linh lạc đường như ngươi, lấy đâu ra là tiện đường hay không tiện đường?"
".....!Ngươi không có một chút tình người nào sao?"
"Một con quỷ hút máu không uống sạch máu ngươi, đó là tình người cao cả nhất của hắn rồi."
Tuyết tinh linh cắn môi dưới, mặt mày yểu điệu thiết tha, ánh mắt thuần khiết trong veo.
Quỷ hút máu gay gắt nói: "Muốn khóc thì về nhà tìm mẹ mà khóc." Tốt nhất là dọa đuổi được con tinh linh nhỏ này đi, hắn thực sự không muốn dây dưa với bất kỳ sinh vật nào ngoài Trà Trà.
Tà Thần đại nhân rất không có thiện tâm.
"Ta muốn về nhà, nhưng không tìm được đường về." Tuyết tinh linh buồn rầu nói, "Chồng ta còn đang ở nhà chờ ta.
Ta không trở về, hắn không tìm thấy ta, nhất định sẽ rất lo lắng."
Tinh linh này còn kết hôn rồi.
"Ờ." Quỷ hút máu không hề đồng cảm, "Liên quan gì đến ta?"
Tuyết tinh linh ngước mắt nhìn qua, hơi hơi nhíu mày, trong mắt chất chứa đầu sầu lo.
Bộ dáng kia đột nhiên đánh thẳng vào trái tim Phó Minh Dã.
Hắn quả thực rất lo lắng.
Hắn không tìm thấy Trà Trà, Phó Minh Dã lo lắng gần chết.
Lúc này có khi nào dáng vẻ của Trà Trà cũng đang như vậy, chờ hắn tới đón về nhà.
Suy bụng ta ra bụng người, Phó Minh Dã có thể hiểu được đôi chút tâm tình của đối phương hiện tại.
Hắn đại phát từ bi: "Bảo trì khoảng cách 3 mét."
Đây là cho phép tuyết tinh linh đi theo.
3 mét là khoảng cách an toàn.
Trà Trà không thích hắn thân cận với bất kỳ sinh vật nào, chính bản thân Phó Minh Dã cũng không thích.
Tuyết tinh linh cảm kích cười cười: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn.
Dù sao ta cũng không quen ngươi." Quỷ hút máu không quay đầu lại, "Thật không dám giấu diếm, ta cũng đang tìm đường."
Thích Bạch Trà: "......"
Vậy thì ngươi dẫn đường bằng niềm à!!!
Cậu chỉ muốn đập cánh mạnh mẽ tát bay mặt tên quỷ hút máu này.
_
Nấn ná nửa ngày, cả hai người đều không biết đường.
Không sao cả, hai người không biết đường đi với nhau, ít ra cũng dùng được phương pháp loại trừ.
"Đường này vừa nãy ta đi rồi, không ra được." Tuyết tinh linh trầm ngâm.
Quỷ hút máu nói: "Ta vừa từ bên kia qua đây."
"......"
Có quá nhiều phương hướng, loại trừ hai cái vẫn còn tương đối loạn.
Phó Minh Dã mặt vô biểu tình dừng chân: "Phiền quá đi." Có mỗi một mảnh rừng rậm còn không thể đi qua, vậy thì làm sao có thể tìm được Trà Trà trong thế giới rộng lớn như thế.
Căn bản chính là mò kim đáy biển.
Một câu nói ấy khiến ánh mắt Thích Bạch Trà bất chợt lóe lên.
Cậu nhớ tới thời điểm mới bắt đầu yêu chưa lâu, lần đầu tiên cậu chủ động mời Phó tiên sinh ăn cơm, đã định sẵn địa điểm của nhà hàng.
Cậu đã tới nơi rồi, nhưng Phó tiên sinh lại chậm chạp chưa đến.
Cậu không thích người không tuân thủ giờ giấc, liền gọi điện dò hỏi, đối phương trầm mặc một hồi lâu, sau đó miễn cưỡng nói: ".....!Anh lạc đường."
Thích Bạch Trà: "......" Cái lý do này quả thực trăm triệu lần cũng không ngờ tới.
Cậu nói: "Anh bật chỉ dẫn đi."
"Anh mở rồi, anh vẫn đi theo bản đồ chỉ dẫn mà." Phó Minh Dã buồn bực nói, "Hiện tại nó nói cho anh rằng địa điểm đến đang ở 100 mét phía trước."
Thích Bạch Trà: "Vậy thì anh đến đi."
"Nhưng phía trước của anh là một dòng sông." Phó Minh Dã nói, "Chẳng lẽ anh nhảy xuống đấy ăn thủy sản à?"
Thích Bạch Trà nghĩ nghĩ: "Vậy anh đổi đường khác đi, có lẽ đường mới sửa nên chưa chỉnh lại bản đồ."
"Phiền quá đi." Người đàn ông ở đầu điện thoại bên kia rầu rĩ không vui, "Đây chắc chắn là cái bản đồ thiếu đạo đức." Lần đầu tiên Thích tiên sinh chủ động hẹn hắn tới ăn cơm, hắn đã lên đường xuất phát trước cả một tiếng đồng hồ, cuối cùng lại bị cái chỉ dẫn này làm cho trễ giờ, phá vỡ mất cuộc hẹn hò của hắn.
Bây giờ Thích tiên sinh còn biết được hắn bị lạc đường thốn đến mức nào.
Quá là thiếu đạo đức.
Tức chết hắn rồi.
Thích Bạch Trà: "Phốc —"
Đường đường là Phó đại tổng tài mà đi lạc đường, có chút đáng yêu.
Qua lần trải nghiệm xương máu này, thiết lập doanh nhân ưu tú của Phó Minh Dã đã hoàn toàn dập nát, khiến Thích Bạch Trà thay đổi cái nhìn về hắn.
Hiện tại, quỷ hút máu nói ba chữ này, ngữ khí giống hệt với Phó tiên sinh, âm cuối cũng kéo dài hạ thấp như vậy.
Thích Bạch Trà có chút thất thần.
Cậu quả thực sốt ruột đến điên rồi, mới rời đi chưa được bao lâu đã nhớ Phó tiên sinh đến thế, vừa nghe quỷ hút máu thuận miệng nói ba chữ đó liền liên tưởng đến hắn.
Phó tiên sinh sao có thể ở đây chứ?