Trong chốc lát, phòng khách tĩnh lặng đến đáng sợ.
Ánh mắt Phó Minh Dã rơi trên người Thích Bạch Trà.
Người thanh niên mặc bộ đồ ngủ lỏng lẻo, trên xương quai xanh còn để lại dấu hôn, gương mặt tinh xảo như tranh vẽ, là một bộ dáng hắn rất quen thuộc.
Phó Minh Dã cúi đầu nhìn đống mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy trên đất, rồi lại nhìn ngón tay người thanh niên không hề bị thương, cảm thấy vô cùng xa lạ.
Ban đầu Phó Minh Dã cảm thấy thị giác của mình bị trục trặc.
Một người tay trói gà không chặt như Trà Trà sao có thể tay không bóp nát ly thủy tinh chứ?
Sau đó hắn cảm thấy khứu giác mình cũng bị lỗi rồi.
Trong cái ly của hắn là nước suối sinh mệnh còn nghe được, tại sao hắn lại ngửi thấy mùi hương của nước suối sinh mệnh trên tay Trà Trà??
Cuối cùng hắn cảm thấy thính giác của mình cũng hỏng luôn rồi.
Vì sao Trà Trà lại nói rằng cậu là một trong những thành phần chỉ biết ra vẻ đạo mạo kia???
Cuối cùng hắn đưa ra kết luận: "Anh còn chưa tỉnh ngủ, tối hôm qua quá mệt mỏi, anh về ngủ một giấc đã." Nói xong liền đứng dậy muốn quay về phòng ngủ.
Thích Bạch Trà ở sau lưng hắn lành lạnh nói: "Tà Thần các hạ."
Tà Thần đại nhân: Huhu QAQ
Bây giờ hắn đã không còn có thể lừa mình dối thần được nữa.
Phó Minh Dã xoay người, không chút do dự quỳ lên đống mảnh vỡ thủy tinh: "Anh sai rồi."
Thích Bạch Trà nhíu nhíu mày.
Thể xác của thần rất cường đại, chỉ có thần binh lợi khí mới có thể đối kháng, đống mảnh thủy tinh vỡ nhỏ bé kia đương nhiên không đau không ngứa, thậm chí còn chẳng rách được da.
Nhưng nhìn rất chướng mắt.
Cậu nhàn nhạt nói: "Đứng lên nói chuyện tử tế."
Phó Minh Dã đáng thương hề hề: "Em không tha thứ cho anh, anh sẽ không đứng dậy." Trà Trà vẫn rất đau lòng hắn.
Thích Bạch Trà cười lạnh một tiếng, phất tay một cái, khắp sàn nhà của phòng khách xuất hiện một đống mẩu băng bén nhọn: "Muốn quỳ thì lên đây quỳ."
Phó Minh Dã: "......" Cái này thoạt nhìn đau thật.
Một chút tâm lý may mắn cuối cùng cũng không còn nữa, vợ hắn thực sự là Tuyết Thần.
Đại trượng phu co được dãn được, Phó Minh Dã quyết đoán đứng dậy, ân cần ngồi xuống bên cạnh Thích Bạch Trà: "Tay có đau không? Anh thổi thổi cho em."
Thích Bạch Trà quay đầu đi, ngồi dịch sang bên cạnh, không để ý đến hắn.
Cậu cảm thấy chính bản thân mình như một đứa ngốc, từ trước tới nay vẫn luôn lo lắng về vấn đề tuổi thọ của Phó Minh Dã, vất vả khốn khổ trăm đắng nghìn cay để tìm phương pháp trường sinh bất lão, chỉ vì một lọ nước suối sinh mệnh mà không màng danh dự đánh nhau với thần.
Đánh qua đánh lại nửa ngày cuối cùng người ta đâu có cần, lại còn chính là cái vị đánh nhau với cậu, sau đó còn trào phúng cậu.
Ngạc nhiên không? Bất ngờ không? Kích thích không?
Dù sao bây giờ Thích Bạch Trà cũng không muốn để ý đến Phó Minh Dã.
"Rất xin lỗi....." Phó Minh Dã yếu ớt nói, "Anh không biết đó là em."
Mẹ nó chứ, hắn đã làm cái quái gì vậy?
"Ý anh là nếu không phải em thì anh có thể ngang ngược vô lý với người khác như thế sao?" Thích Bạch Trà quay đầu lại, quở trách hắn từng việc một, "Cướp đồ của người khác, quấn lấy người ta đánh nhau, còn trả đũa nói người ta là ra vẻ đạo mạo?"
Phó Minh Dã hận không thể mất trí nhớ ngay tại chỗ.
Nếu không phải Trà Trà, quả thực Phó Minh Dã cảm thấy mình chẳng hề sai ở đâu.
Thế giới này vốn chính là cường giả vi tôn (tôn trọng kẻ mạnh), ai có bản lĩnh người đó có được tiếng nói.
Theo quan niệm của Tà Thần, hắn vĩnh viễn không bao giờ sai, chỉ có người khác sai mà thôi.
Nhưng nếu người khác này là Trà Trà.....!
Vậy thì coi những quan niệm nói trên chỉ là thả r*m đi.
Rất xin lỗi, hắn chính là một người tiêu chuẩn kép vậy đấy.
"Tất cả là lỗi của anh." Phó Minh Dã nhận sai vô cùng quy củ, nhưng có chết cũng không hối cải, "Có điều nếu như không phải em, xảy ra một lần nữa, anh vẫn sẽ cướp."
"Anh ——"
"Uống chén nước cho đỡ giận." Phó Minh Dã thuận tay vớ lấy ly nước trên bàn đưa cho Thích Bạch Trà, lần này là thực sự coi nước suối sinh mệnh như nước trà bình thường để dùng.
Ly nước bị nhét vào trong tay Thích Bạch Trà, tản ra hương vị của nước suối sinh mệnh.
Động tác của Thích Bạch Trà ngừng lại.
Cậu rũ mắt nhìn ly nước trên tay, bỗng nhiên có chút hụt hẫng: "Anh cướp nước suối sinh mệnh cũng là vì em."
Cậu không ngốc, khi cơn tức giận lúc đầu qua đi, cậu cũng có thể hiểu rõ mục đích của Phó tiên sinh.
Tà Thần vốn bất tử, uống nước suối sinh mệnh thì có ích gì? Còn không phải vì.....!muốn Thích tiên sinh trường sinh đó sao.
Nếu đổi lại là cậu, có được cơ hội có thể cướp nước suối như vậy, cũng sẽ tình nguyện chiến đấu đến cùng để đoạt lấy.....!
Không cần bất kỳ một lý do gì.
Dù có quay ngược trở lại bao nhiêu lần, cho thêm vài cơ hội lựa chọn, cậu vẫn sẽ lựa chọn vĩnh viễn ở bên Phó tiên sinh.
Đổi lại bản thân mình để tự hỏi một lần như vậy, cậu dường như không có tư cách để tức giận với Phó tiên sinh.
"Ly nước này lấy từ đâu ra đấy?" Thích Bạch Trà đặt lại ly thủy tinh lên bàn trà.
Phó Minh Dã ngoan ngoãn trả lời: "Nhờ Tinh Linh Thần lấy cho."
Thích Bạch Trà liếc hắn: "Bản lĩnh rất lớn." Dư quang liếc xuống chiếc nhẫn giao châu đeo trên ngón tay, "Cho nên, nước mắt giao nhân này cũng không phải do anh nhặt được trên bờ biển đúng không?"
Phó Minh Dã ngượng ngùng nói: "Anh dùng một nguyện vọng để đổi với giao nhân."
Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó: "Vậy long châu kia cũng không phải viên bi thủy tinh em nhặt được?"
Thích Bạch Trà hừ nhẹ: "Con rồng đó là do em giết."
Nếu không có vị thần áo đen kia hỗ trợ, con rồng đó vẫn chết, nhưng rất có thể sẽ là đồng quy vu tận.....!
Phó Minh Dã: Trà Trà của ta thật lợi hại.
Hai vị thần ngồi đối mặt nhau trên sofa một lát, bỗng nhiên không hẹn mà cùng phì cười.
Phó Minh Dã cười đến run cả người: "Đúng là lũ lụt trôi miếu Long Vương (*), không biết người trong nhà.
Nếu sớm biết rằng em cũng là thần, anh còn cướp nước suối với em làm gì? Dù sao cuối cùng vẫn phải cho em.
Dù cho anh không cướp, cuối cùng em cũng sẽ cho anh....."
(*) câu gốc là: "Đại thủy trùng liễu Long Vương miếu, tự gia nhân đả tự gia nhân", tạm dịch: lũ lụt trôi lên miếu Long Vương, người nhà mình đánh người nhà mình; có nghĩa: nói đến tình cảnh người trong một nhà, không biết đến nhau nên nảy sinh mâu thuẫn.
Đúng thật là uổng công làm việc lãng phí.
Thích Bạch Trà vốn dĩ không muốn cười, nhưng càng nghĩ càng buồn cười, cũng không kìm lại nữa.
Cậu bất đắc dĩ cười cười, đấm vào vai Phó Minh Dã một cái: "Tốn công em cứ lo lắng nếu như anh chết rồi.....!Em phải thủ tiết cả đời.
Mà cả đời của em dài như vậy."
Phó Minh Dã nghe xong, vừa buồn cười, lại vừa đau lòng.
Hắn rất hiểu tâm tình ấy.
Hóa ra hai người bọn họ đều phải chịu loại giày vò y trang nhau.
.....! Rõ ràng là một câu chuyện tình cảm sâu nặng cảm động, khi kết hợp với chân tướng không biết sao lại khiến cho câu chuyện càng nghe càng buồn cười hơn.
Quả thực là.....!Hai đứa ngốc.
Hai đứa ngốc thâm tình yêu nhau.
Phó Minh Dã ôm Thích Bạch Trà hôn một cái: "Sau này không cần lo lắng nữa."
Một nụ hôn này liền động tình.
Thích Bạch Trà khép hờ mắt, nâng cằm đáp lại hắn.
Cậu vốn đang chỉ mặc đồ ngủ đi dép lê, lột ra dễ như trở bàn tay.
Nhưng thực ra Phó Minh Dã lại đang mặc đồ công sở, khẽ kéo cà vạt, áo vest cứ thế nằm yên vị trên