Nghiêm Việt Sầm cảm thấy thế giới này con mẹ nó quá ma huyễn, bằng không thì tại sao hắn lại bị một hệ thống không thể nào lý giải được quấn lấy.
Từ chiều đến tối, giọng nói của hệ thống ấy vẫn luôn lải nhải lẩm bẩm trong đầu đầu hắn, vô cùng ồn ào, hắn chỉ hận không thể lấy đao chặt rớt đầu mình.
[Tri thức thay đổi vận mệnh.]
[Sách vở là nấc thang tiến bộ của loài người.]
[Chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều hướng về phía trước, gieo mầm yêu thương, tắm nắng yêu thương…..]
“Đậu má mày đủ rồi đó, đừng có mà tẩy não tao!” Nghiêm Việt Sầm cảm thấy phiền ơi là phiền.
Hệ thống Học Bá dừng lại một chút, giọng nói nhẹ nhàng hơn, nghe có vẻ hơi hơi tủi thân.
[Vậy cậu nghe lời tôi đi, chăm chỉ học hành…..]
“Mày còn tủi thân cái nỗi gì? Tao dựa vào đâu mà phải nghe mày? Mày đang đếm đếm cái gì?” Nghiêm Việt Sầm tức giận rống lên.
[Cậu, cậu sao lại nói mấy lời thô tục đó chứ!]
Giọng điệu của Nghiêm Việt Sầm vẫn rất hung hăng: “Mày quản tao?”
[Chửi thề không phải biểu hiện của một học sinh tốt, còn có lớp tạo hình này của cậu nữa…..
tóc, khuyên tai, quần áo…..
Tất cả đều phải thay đổi.] Hệ thống Học Bá lải nhải.
Nghiêm Việt Sầm tức giận đến bật cười: “Tao vốn dĩ không phải học sinh tốt, mày tìm lầm người rồi.”
[Cho nên tôi mới tới đây để cải tạo cậu…..]
“Tao không cần.”
[Nhưng tôi đã tự động buộc định với cậu, trừ khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, bằng không sẽ không thể thoát khỏi ràng buộc.
Cậu cần phải hoàn thành mục tiêu giai đoạn đầu tiên trong vòng một tuần, nếu không hình phạt bị điện giật sẽ được kích hoạt! Ngay cả tôi cũng không thể khống chế được điều này!]
Nghiêm Việt Sầm thậm chí còn không có hứng thú hỏi xem nhiệm vụ là gì, hắn vô tâm vô tính nói: “Vậy cứ để điện giật đi.”
[Rất đau! Nhất định cậu sẽ không chịu nổi!] Hệ thống Học Bá nôn nóng nói.
“Còn có chuyện gì mà tao không chịu nổi sao?” Nghiêm Việt Sầm khịt mũi, nghe ngữ khí sốt ruột của hệ thống có chút hiếm lạ, “Mục tiêu cuối cùng là gì?”
[Thi đại học đỗ Trạng Nguyên.]
Nghiêm Việt Sầm: “.....!Mày đang muốn ăn p à.”
Từ thứ hạng số một đếm ngược đến thi đại học đỗ Trạng Nguyên? Nói đùa à.
[Hệ thống sẽ không đưa ra mục tiêu vượt quá khả năng của ký chủ, hệ thống đưa ra nhiệm vụ cuối cùng này là bởi vì qua kiểm tra đo lường thấy được chỉ số IQ của ký chủ là 160, có khả năng hoàn thành mục tiêu.]
Nghiêm Việt Sầm vỗ tay: “Chỉ số IQ 160 của tao chắc là điểm thi của kỳ cuối cùng.”
[Đó là bởi vì lần nào thi cậu cũng nộp giấy trắng, lại còn không nghe giảng bài.] Hệ thống Học Bá nhanh chóng lục tìm ký ức về những buổi học trung học trong đầu Nghiêm Việt Sầm, quả nhiên bộ nhớ này vô cùng khan hiếm.
Hắn không hề chăm chỉ học tập.
Hệ thống Học Bá thấy Nghiêm Việt Sầm trầm mặc, không ngừng cố gắng nói: [Mục tiêu của giai đoạn đầu tiên rất đơn giản, tiến bộ lên mười bậc trong lớp là được rồi, với chỉ số IQ của cậu, chỉ cần nghiêm túc lắng nghe mấy bài giảng và làm một vài bộ đề là có thể hoàn thành…..]
“Nhưng tại sao tôi phải làm như vậy?” Nghiêm Việt Sầm thản nhiên nói, “Điểm thi tuyển sinh của tôi là 700, lấy hạng nhất vào trường trung học Số 1 Nam thành, nhưng vào kỳ nghỉ hè sau khi thi xong, cha mẹ tôi đi du lịch, sau đó cha tôi mang về một người phụ nữ khác cùng với tro cốt của mẹ tôi…..
Tôi thậm chí còn không biết nguyên nhân bà ấy chết.
Tri thức thay đổi vận mệnh, đây là vận mệnh mà cậu nói ư?” Hắn trào phúng cười cười.
Hệ thống Học Bá sửng sốt.
Nó không nghĩ tới ký chủ còn có một đoạn quá khứ như vậy.
Trước khi thi tốt nghiệp trung học cơ sở, Nghiêm Việt Sầm có một cuộc sống sinh hoạt vô cùng hạnh phúc.
Hắn là tiểu thiếu gia còn nhà giàu có, cha mẹ tình cảm, người giúp việc trong nhà cũng đối đãi với hắn rất tốt, lớn lên giữa vô vàn yêu thương cưng chiều.
Con em nhà giàu có thường có nguy cơ bị bắt cóc rất lớn, cho nên từ khi còn nhỏ hắn đã học các kỹ năng phòng thân, để tự bảo vệ bản thân và bảo vệ người mẹ hiền lành dịu dàng của hắn giống như những nam tử hán khác.
Đây là điều mà cha vẫn dạy hắn.
Cha rất yêu mẹ, luôn nói rằng cả hai người đàn ông trong nhà đều phải cùng nhau che chở bảo vệ bà, tình nghĩa vợ chồng như vậy rất hiếm có trong giới hào môn.
Nghiêm Việt Sầm vẫn luôn cảm thấy, nhà bọn họ không giống như những gia đình giàu có khác, sẽ không có nhiều âm mưu hiểm ác và ẩu đả đấu đá nhau.
Cha mẹ hoạn nạn có nhau trong vài thập niên nay vẫn gắn bó keo sơn, thường xuyên ra ngoài du lịch hưởng thụ thế giới hai người.
Vào kỳ nghỉ hè sau khi thi tuyển sinh đó, cha và mẹ còn mỉm cười chào tạm biệt hắn, kết quả mới đi được một tuần…..
bọn họ đã quay về.
Người giúp việc nâng hũ tro cốt của mẹ hắn, cha hắn nắm tay một ả đàn bà khác.
Thế giới của chàng thiếu niên ấy đã sụp đổ.
Cha hắn không chút nào quan tâm tới cái chết của mẹ hắn, không hề biểu lộ ra một tia bi thương, tựa như tất cả yêu thương vài thập niên trước chỉ là biểu hiện giả dối.
Ông ta như một con ma điên cuồng mê luyến ả đàn bà kia, tro cốt mẹ hắn còn chưa lạnh, ông ta đã cưới người vào cửa, hôn lễ vô cùng hoành tráng cao sang.
Nghiêm Việt Sầm không rõ vì sao.
Lòng người có thể thay đổi nhanh vậy sao? Ả đàn bà kia quả thực rất đẹp, đẹp đến mức khiến cha hắn mê đến thần hồn điên đảo, đẹp đến mức vừa vào cửa được một tháng đã chiếm được cảm tình của toàn bộ người giúp việc trong nhà, thiếu gia sinh sống mười mấy năm trong cái nhà này là hắn ngược lại trở thành người ngoài.
Ngay cả cha hắn cũng không còn chú tâm đến hắn, chỉ một lòng nhào vào trên người ả đàn bà kia.
Nghiêm Việt Sầm hận ông ta bạc tình bạc nghĩa, nhưng lại không tin rằng tình yêu mười mấy năm nay của cha hắn đều là biểu hiện giả dối.
Hắn bắt đầu không để bụng đến việc học hành, hắn trốn học, hắn nhuộm tóc, hắn cãi giả giáo viên, nhưng đều không nhận lại được bất cứ sự quan tâm nào của cha hắn nữa.
Ngay cả khi giáo viên muốn gọi phụ huynh, cha hắn cũng chỉ vĩnh viễn đáp lại hai chữ —— “Không rảnh.”
Rõ ràng trước kia cha hắn rất quan tâm tới việc học hành của hắn.
Cha muốn bồi dưỡng hắn trở thành người thừa kế công ty.
Nhưng hiện tại, cha Nghiêm đã bị rót canh mê hồn, chẳng những không quan tâm tới đứa con trai ruột thịt duy nhất, còn có ý định đem toàn bộ tài sản cổ phần của công ty, bao gồm cả phần muốn để lại cho Nghiêm Việt Sầm —— tất cả sang tên cho ả đàn bà kia.
Một tháng sau, vào ngày sinh nhật của ả đàn bà kia, cha hắn sẽ công khai ký vào thỏa thuận chuyển nhượng tài sản trong bữa tiệc sinh nhật.
Nghiêm Việt Sầm sa đọa hai năm, quả thực đã chán đời tới cực điểm, sao có thể tích cực hướng tới ánh nắng mặt trời.
“Bác sĩ nói mẹ tôi đột tử vì tim mạch, tôi không tin, bà ấy từ trước tới giờ không hề có tiền sử bị bệnh tim, nếu như thực sự đột tử, cũng là bị ả đàn bà và cha tôi lừa tức cho đến chết!” Nghiêm Việt Sầm đỏ mắt, “Chẳng phải cậu nói cậu đến từ tương lai sao? Nếu đã là công nghệ cao như vậy, cậu có thể điều tra rõ nguyên nhân cái chết của mẹ tôi không?”
[Rất xin lỗi, tôi chỉ là một hệ thống hỗ trợ học tập…..
Không thể điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ ký chủ.] Hệ thống Học Bá tự trách nói.
Nghiêm Việt Sầm bình tĩnh lại, bình tĩnh ngồi trên giường: “Quên đi, khi tôi tuyệt vọng cái gì có thể cũng đa thử qua.
Dù sao tôi cũng là người được chăng hay chớ (*).
Được hạng nhất thì sao chứ? Ngay cả mẹ tôi tôi còn không bảo vệ được, sau khi bà ấy chết, ả đàn bà kia ngay lập tức chiếm lấy phòng bà ấy…..
Học tập cái nỗi gì, hướng về phía trước cái nỗi gì?”
(*) được chăng hay chớ: thái độ thiếu trách nhiệm, không cố gắng, kết quả ra sao cũng được
Hắn không biết trong cuộc sống này còn điều gì đáng để hắn cố gắng phấn đấu.
Người yêu hắn nhất đã qua đời, một người khác cũng yêu hắn giờ lại trở nên vô cùng xa lạ.
Có mẹ kế thì sẽ có con ghẻ, lời này quả nhiên không sai.
[Tôi không biết nên an ủi cậu như thế nào…..] Hệ thống nghĩ nghĩ, [Có lẽ tôi có thể ôm cậu một cái.]
“Một hệ thống như cậu, đến cả thân thể còn không có, còn ôm làm sao?” Có lẽ đã không còn trông cậy gì vào cuộc sống, mặc dù một sự kiện siêu nhiên như vậy phát sinh trong đầu hắn, Nghiêm Việt Sầm cũng chỉ kinh ngạc một lát rồi tiếp nhận.
[Có thể, ký chủ nhắm mắt lại đi, ngưng thần mặc niệm ‘chăm chỉ học tập tiến bộ mỗi ngày’, là có thể tiến vào không gian hệ thống.]
Nghiêm Việt Sầm: “......”
Hắn nhắm mắt lại, đọc thầm khẩu hiệu, mở mắt ra liền phát hiện chính mình đang ở trong một mảnh không gian.
[Đây chính là không gian trong hệ thống, có các giáo trình của các môn học phù hợp với ký chủ, còn có nguyên một bộ sách bài tập…..]
Nghiêm Việt Sầm ngó đông ngó tây: “Đừng nói nhảm nữa, câu ở đâu?” Hắn tò mò hệ thống kia trông sẽ như thế nào.
[.....!Tôi ở đây.]
Một thiếu niên tóc đen thanh tú đáng yêu đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn trầm ổn, đại khái cũng đang ở độ tuổi 17-18.
Thật khó có thể tưởng tượng rằng một hệ thống có giọng nói nội lực như vậy lại thực sự có dáng dấp này.
Nghiêm Việt Sầm ngạc nhiên nói: “Cậu trông có vẻ đẹp trai phết ấy chứ.”
Thiếu niên vừa nghe, bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng: “Cảm, cảm ơn.”
“Cậu thật sự đến từ thế giới tương lai sao? Không phải người thật à?” Nghiêm Việt Sầm tò mò nhéo nhéo gương mặt, cánh tay và bả vai thiếu niên, “Xúc cảm rất chân thật.”
Thiếu niên tự giới thiệu: “Tôi đến từ thế giới các vì sao, đó là thời đại của khoa học kỹ thuật phát triển cực kỳ tiên tiến.
Ở nơi đó của chúng tôi, các nhà khoa học đã đặc biệt nghiên cứu ra những hệ thống Học Bá giống như tôi vậy, được sản xuất theo dây chuyền, trợ giúp những thiếu niên đang gặp phải vấn đề, những thiếu niên chán học và những thiếu niên có thành tích không tốt, khiến cho bọn họ có tình yêu đối với cuộc sống, học bù để nâng cao thành tích.
Mỗi một hệ thống đều có hình