Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Thích Bạch Trà nộp đơn từ chức cho trường học, hiệu trưởng đương nhiên không dám giữ lại.
Có lẽ lão đại trải nghiệm cuộc sống bình thường đủ rồi, phải về nhà tiếp tục sinh hoạt của đại gia.
Ngay sau đó, Lê Tẫn cũng nộp đơn từ chức.
Hiệu trưởng lưu luyến: “Thầy Lê thực sự không suy xét ở lại sao? Cậu mới đến được một năm, thành tích lịch sử của lớp ba lớp bốn đều cải thiện rất tốt, học sinh rất cần những giáo viên ưu tú như cậu……” Bây giờ giáo viên lịch sử đã từ chức hai người, lại phải tuyển người bổ sung và vị trí trống, buồn cả người.
Lê Tẫn đẩy đẩy mắt kính: “Tôi muốn chuyển nhà, dọn tới thành phố B, cũng sẽ tìm công việc ở đó.
Rất xin lỗi vì không thể ở lại tận tâm tận lực với trường học.”
Hiệu trưởng thấy hắn đã quyết tâm, tiếc nuối nói: “Vậy được rồi.”
_
Trong phòng ngủ, Thích Bạch Trà đang lật tra 《Vận khí chi thư》 để xem tư liệu về người mang vận khí đương nhiệm.
Vận mệnh của người mang đại vận khí có quan hệ mật thiết với vận mệnh của thế giới, là đối tượng quan trọng được thần minh bảo hộ.
Mỗi vị thần minh cấp cao đều có quyền tìm đọc 《Vận khí chi thư》, trên đó có ghi lại cuộc đời của những người mang đại vận khí nhiệm kỳ trước.
Phần lớn bọn họ đều trải quan một cuộc đời bình an trôi chảy, mỗi một vị đều là nhân trung long phượng.
Người mang vận khí đương nhiệm là Đàm Thời Viễn, 24 tuổi, đại thiếu gia Đàm gia.
Đàm gia cực kỳ giàu có.
Giàu có đến độ nào ư? Trước lúc Kỳ Dạ chỉnh sửa Phó thị thành doanh nghiệp có nguồn tài sản mạnh nhất Trung Quốc, khi đó Đàm gia mới là đệ nhất đại gia Trung Quốc.
Hiện tại vẫn là phú hộ đứng thứ hai cả nước, vẫn giàu như trước.
Những người mang vận khí đều có một giai đoạn khởi đầu nhấp nhô trắc trở, những khó khăn đó cuối cùng đều sẽ trở thành đá kê chân cho người đó.
Đàm Thời Viễn cũng không ngoại lệ.
Cha mẹ anh là quan hệ liên hôn thương nghiệp, mẹ qua đời sớm vì bệnh tật, rất nhanh sau đó cha mang theo chân ái và con riêng về nhà.
Đàm Thời Viễn không hề mảy may quan tâm tới những vấn đề vụn vặt đó, mẹ anh có tầm nhìn xa, đã sớm lập di chúc bảo vệ tốt tài sản trên danh nghĩa của mình, chờ tới khi Đàm Thời Viễn 18 tuổi sẽ để luật sự trao lại cho anh, không qua tay cha Đàm, không cho người ngoài chiếm được nửa phần lợi ích.
Đàm Thời Viễn từ nhỏ đã thông tuệ, cũng biết được thế lực khổng lồ của nhà ngoại, không phải thứ mà người mẹ kế xuất thân từ gia đình bình thường kia có thể so sánh được, cha Đàm không dám đả động đến anh.
Mẹ kế và nhị thiếu gia Đàm Thời Cận không thể có cơ hội tra tấn đại thiếu gia mà nguyên phu nhân lưu lại, thay vào đó, còn phải xem sắc mặt Đàm Thời Viễn mà sống.
Tuổi tác lớn dần, năng lực giữa hai đứa con trai Đàm gia càng có sự chênh lệch rõ ràng.
Đàm Thời Viễn tốt nghiệp đại học đã có thể tự mình đảm đương công ty, Đàm Thời Cận thì chỉ là một tên thiếu gia hư hỏng nhậu nhẹt chơi bời lêu lổng.
Cha Đàm vốn thầm nghĩ muốn để lại công ty cho đứa con thứ hai, rồi cũng lực bất tòng tâm.
Đàm Thời Cận không có năng lực, dã tâm lại lớn, ngày ngày ghen ghét với người anh trai trên danh nghĩa của mình, trong tối ngoài sáng rước đến không ít phiền toái cho Đàm Thời Viễn, nhảy nhót lung tung giống như một tên pháo hôi ngu ngốc.
Kết cục cuối cùng chính là Đàm Thời Viễn bỏ lại cha Đàm, tống cổ hai mẹ con Đàm Thời Cận ra khỏi gia môn, kết hôn với cô gái thanh mai trúc nhã nhà bên, cả đời yêu thương người con gái ấy.
Đây là quỹ đạo vận mệnh của Đàm Thời Viễn, ở tuổi hai mươi tám anh sẽ bỏ lại cha Đàm, giải quyết mẹ kế và em trai, chặt đứt đám người cao tầng sinh dị tâm trong công ty, kết hôn với người anh yêu.
Nhưng hiện tại, Đàm Thời Viễn 24 tuổi, mới bước vào công ty hai năm, chưa bồi dưỡng đủ tâm phúc.
Trong công ty đều là đám lang sói khỉ khô nhảy nhót lung tung, mẹ kế và em trai đang không ngừng múa may như ma đói, cũng chưa làm rõ tình cảm với cô gái nhà bên.
Thích Bạch Trà tựa vào lồng ngực Kỳ Đạ, xem vận mệnh của Đàm Thời Vận.
Kỳ Dạ trở thành gối dựa đang ăn giấm: “Xem xong chưa vậy?” Chuyện xưa của đám đàn ông khác có cái gì đẹp chứ, hừ hừ.
Còn dựa vào lòng hắn chuyên chú đọc chuyện xưa của đám đàn ông khác nữa chứ.
Khinh thần quá đáng.
Thích Bạch Trà không ngẩng đầu lên: “Anh thu mùi giấm về chút đi, em đang làm chính sự đấy.”
Kỳ Dạ từ sau lưng ôm lấy vòng eo của Thích Bạch Trà, gác cằm lên vai cậu, rũ mắt nhìn vài cái: “Bản lĩnh của tên mang vận khí này không nhỏ, chắc không dễ dàng trúng chiêu vậy đâu?”
Người mang vận khí cường thịnh có thể chống đỡ một số thương tổn nhất định từ bên ngoài.
Ví dụ như Nghiêm Việt Sầm không chịu ảnh hưởng bởi mị thuật mê hoặc của Vân Thiển Tịch.
Đàm Thời Viễn là người mang đại vận khí, chỉ có thể lợi hại hơn cả Nghiêm Việt Sầm.
“Phòng ngừa vạn nhất.” Thích Bạch Trà nói, “Nếu như có vài kẻ xuyên nhanh phi pháp tới đây vì mục tiêu đánh cắp vận khí của người này, dân cư trên toàn thế giới rất khó thoát khỏi vạ lây.”
Kỳ Dạ kiêu ngạo nói: “Anh bỏ chạy là được.” Cái tên gọi là Ngụy gì đó, trên người cậu ta cũng mang theo hệ thống Xuyên Nhanh, bị hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấu sau đó đuổi ra khỏi công ty.
Ngụy Tùng Nam.
Thích Bạch Trà suýt chút nữa đã quên mất người này.
“Anh đừng có so sánh anh với người thường.” Thích Bạch Trà cười lạnh, “Chúc mừng anh đã khiến em nhớ lại một sự kiện, kẻ xuyên nhanh phi pháp đó là thư ký của anh anh còn không quản lý.
Anh thật sự khiến em phải trầm trồ kinh ngạc.”
Ánh mắt Kỳ Dạ đảo quanh: “Trà Trà, đã nói là không nhắc lại chuyện cũ."
Thích Bạch Trà khép sách lại: “Ngày kia tới thành phố B, chuẩn bị máy bay sẵn sàng đi.”
Bọn họ có thể trực tiếp dịch chuyển tới thành phố B, có điều, theo dõi người mang vận khí là nhiệm vụ lâu dài, nếu muốn sinh hoạt giữa xã hội loài người, vẫn phải dựa theo trình tự hoạt động của con người.
Sản nghiệp của Phó thị trải khắp cả nước, thành phố B là thủ đô, khối bánh kem lớn này đương nhiên cũng đặt chân tham gia.
Gần đây Kỳ Dạ chuyển trọng tâm công ty phát triển sang thành phố B, vì vậy có lý do để sinh hoạt vài năm tới tại thành phố B, còn có cơ hội tiến hành hợp tác thương nghiệp với Đàm thị, lấy được cơ hội tiếp xúc —— đại bản doanh của Phó thị ở thành phố S, mà lão đại đầu rồng ở thành phố B là Đàm gia.
Kỳ Dạ nói: “Đều đã chuẩn bị xong.”
_
Thành phố B.
Đàm Thời Cận nhìn khuôn mặt anh tuấn trẻ trung của mình trong gương, kích động tới mức cả người run rẩy.
Hắn được trọng sinh!
Kiếp trước, Đàm Thời Viễn một tay nắm quyền công ty, đuổi hai mẹ con hắn ra khỏi Đàm gia, tay không rời nhà, một phân tiền cũng không chiếm được.
Hai mẹ con đã quen với sinh hoạt giàu sang giờ phải duỗi tay xin cơm, đã sớm không có năng lực tự nuôi sống bản thân bằng đôi tay của chính mình, nghèo đói khổ sở thất vọng suốt quãng đời còn lại.
Thời điểm khi Đàm Thời Cận chết, người hắn gầy trơ xương, nằm dưới gầm cầu, là một kẻ lang thang quần áo tả tơi, chết cóng giữa gió trời lạnh buốt.
Mà đối diện hắn là một tòa cao tầng chọc trời, một không gian quảng cáo có thể đếm đến mấy chục vạn hoàng kim mỗi giây, đang phát video kỷ niệm mười năm ngày cưới của Đàm Thời Viễn và vợ anh.
Đàm Thời Cận mang lòng đầy oán hận không cam lòng chết đi, khi tỉnh lại phát hiện bản thân mình trọng sinh trở về tuổi 22.
Hắn vẫn là Đàm nhị thiếu gia trẻ trung soái khí, đàng hoàng sạch sẽ.
Ông trời đối đãi với hắn không tệ, lần này, hắn đã biết trước, biết được hướng phát triển của tương lai.
Hắn còn nhớ rõ mấy năm kế tiếp Đàm Thời Viễn sẽ đặt ra vài nét bút đầu từ mạo hiểm, cuối cùng đều đạt được