Đêm nay, không biết bao nhiêu người tránh ở trong nhà, cửa sổ đóng chặt, nơm nớp lo sợ.
1 giờ rạng sáng, một cư dân xốc rèm lên.
Đêm khuya trằn trọc khó ngủ được, hắn vốn định xem cảnh đêm ngoài cửa sổ, lại trông thấy trên đường đi có một người không kịp phòng bị đột nhiên bị một con quái vật bộ dạng khủng bố tập kích từ phía sau, hung hăng cắn xé.
Cư dân đó sợ hãi lập tức buông tay, kéo rèm cửa lại.
Hắn nghi ngờ bản thân mình hoa mắt, hoặc hắn đã đụng phải một hiện trường hành hung, con quái vật kia hình như có thân người......
Cư dân nọ lại lặng lẽ nhấc một góc rèm lên.
Lúc này mới nhìn thấy rõ ràng, thứ kia quả thực đúng là quái vật mặt thâm như than chì, răng nanh bén nhọn, dáng người ngật ngưỡng.
Con quái vật kia không ăn người, cắn người xong thì thản nhiên bỏ đi.
Người bị cắn bất tỉnh nhân sự nằm sõng soài trên mặt đất hồi lâu.
Cư dân kinh hồn táng đảm, do dự có nên báo cảnh sát hay không.
Nửa phút sau, người bị cắn được một người qua đường vô tình phát hiện ra.
Người qua đường kia vội vàng chạy tới quan sát, người đàn ông hôn mê vừa nãy đột nhiên mở mắt ra, hung hăng muốn cắn một ngụm vào tai người qua đường.
"A!!!" Người qua đường sợ hãi hét lên, tiếng hét giữa đêm khuya nghe cực kỳ thê lương.
......
Một phút sau, người qua đường cũng chậm rãi bò dậy từ mặt đất.
Trên đường, hai con quái vật mới ra đời đang lang thang.
Người cư dân trên lầu nhìn thấy tất cả vội vàng che miệng lại, kiềm chế không để mình hét lên.
Hắn nhanh chóng kéo lại cửa sổ khóa thật kỹ, trốn vào trong chăn run bần bật.
Đây nhất định là ác mộng......
Cộp, cộp ——
Hành lang truyền đến tiếng bước chân, từ xa lại gần.
Cốc, cốc ——
Phòng khách truyền đến tiếng đập cửa.
Trái tim cư dân nọ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hắn vừa mới trông thấy một cảnh tượng quỷ dị như vậy, hiện tại, trong đêm khuya lại nghe thấu tiếng gõ cửa, không phải bị tìm tới cửa rồi chứ......
Có đánh chết hắn cũng không ra mở cửa!
"Lão Triệu ——" Ngoài cửa là giọng nói quen thuộc, vô cùng lo lắng, "Mở cửa!"
Là hàng xóm.
Lão Triệu thở phào nhẹ nhõm, cuống quýt xỏ dép lê: "Đây, tới liền!"
Hắn không suy xét xem tại sao hơn nửa đêm mà hàng xóm vẫn đến tìm hắn, cũng không nghe thấy sự thống khổ trong giọng nói của người hàng xóm, tựa như đang đè nén cái gì đó.
Ngoài cửa, vẻ mặt người hàng xóm nôn nóng, kiêng kị nhìn về phía cửa nhà mình, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi.
Vợ hắn hai ngày trước dính mưa lên cơn sốt, đêm nay nằm trên giường nghỉ ngơi, ai ngờ nửa đêm vừa mở mắt ra, vợ hắn đã biến thành quái vật, còn giương cái miệng to như bể máu muốn cắn hắn!
Người hàng xóm không kịp phòng bất ngờ bị cắn một ngụm.
Người vợ đã biến thành quái vật hành động rất chậm, hắn che miệng vết thương nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, muốn chạy xuống tầng, lại phát hiện trên hành lang tầng dưới cũng đang có mấy con quái vật tập trung ở đây!
Hắn hoảng sợ chạy vội về, trong lúc tuyệt vọng chỉ có thể tìm lão Triệu xin giúp đỡ.
Lão Triệu không hề phòng bị đối với hàng xóm, trực tiếp mở cửa.
Người hàng cóm lập tức chen vào, giữa khóa trái cửa, còn đẩy sofa ra ngăn trở: "Phòng ngủ ở đâu? Chúng ta vào đó trốn."
Dù sao có hai cửa phòng bị vẫn an toàn hơn.
Lão Triệu vội vã tiến vào phòng ngủ: "Có chuyện gì mà hoảng loạn vậy?"
"Tà môn lắm, vợ tôi đột nhiên biến thành quái vật, tôi thấy dưới tầng cũng có mấy con lận!"
Mặt lão Triệu xám như màu đất: "Trong tòa nhà của chúng ta cũng có?"
Người hàng xóm không trả lời, cúi đầu không nhúc nhích.
"Tôi vừa mới thấy trên đường có mấy con quái vật, từ từ ——" Hô hấp của lão Triệu cứng lại, "Vết thương trên cổ anh......"
.....!Hắn nhớ rõ rằng những người kia sau khi bị cắn cũng biến thành quái vật.
Giây tiếp theo, người hàng xóm cười quỷ dị, hé răng nhọn nhào tới hắn——
"A a a!!!" Lão Triệu sợ hãi nhắm mắt la hét, cơn đau đớn trong dự đoán lại không xuất hiện.
Hắn sợ hãi mở mắt ra, trong phòng rỗng tuếch.
Vừa rồi là ảo giác sao?
Hắn đánh bạo, lại rón ra rón rén xốc bức rèm lên.
Hắn đã nhìn thấy hình ảnh đẹp nhất giữa cuộc đời này.
Một thanh niên xinh đẹp nhạt nhòa.
Dáng người thon dài, gương mặt thanh thoát, mờ ảo như tiên.
Theo sau thanh niên ấy là cũng là hai nhân vật tuấn nam mỹ nữ, nhưng nếu so sánh với người thanh niên kia, tựa như nhục thể phàm thai với tiên tư ngọc sắc, khiến người ta hoàn toàn không chú ý đến.
Cậu lẳng lặng đứng giữa đường phố hoang vắng, ánh sáng nhu hòa hiện lên từ lòng bàn tay, chiếu rọi gương mặt lạnh lùng ảm đạm càng thêm tái nhợt.
Toàn bộ quái vật trên đường đều biến mất không thấy tăm hơi theo luồng ánh sáng trắng ấy.
Không chỉ con phố này, tòa nhà này, khu vực này, tất cả các khu vực đều đã khôi phục yên lặng.
Thích Bạch Trà không dừng chân ở nơi này quá lâu, rất nhanh đã biến mất tại chỗ, chạy tới vị trí tiếp theo.
Lão Triệu dụi dụi đôi mắt.
Hắn nhìn thấy thần tiên sao?
Đêm nay, rất nhiều người bình thường sẽ nhìn thấy thần minh.
Có nơi nói rằng đó là một thanh niên ôn nhuận như ngọc, lòng bàn tay phát ra bạch quang nhu hòa, tóm gọn một đám quái vật đó.
Lại có người nói rằng đó là một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ, đi riêng lẻ một mình, lòng bàn tay tỏa ra khí đen lượn lờ, đi tới nơi nào, quái vật liền biến mất tới đó.
Tuy rằng cách nói bất đồng, nhưng việc làm lại giống nhau, đều bảo vệ những con người tay không tấc sắt.
Bọn họ lặng lẽ hạ xuống, rồi lại lặng lẽ rời đi, mang đi tai họa của nơi này.
_
Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ bận rộn đến tận hừng đông, tang thi phân bố dày đặc tại những khu dân cư của khu Đông, chỉ cần cảm giác lan tới, toàn bộ đều bị thu vào phạm vi của thần.
Nhưng vẫn chỉ là muối bỏ biển.
Toàn bộ khu Đông quá rộng lớn, dân số quá nhiều, ngay cả khi bọn họ tới khắp các khu vực đó để thanh trừ, cũng không thể giải quyết toàn bộ đám tang thi đó trong một sớm một chiều.
Chỉ rửa sạch được một bộ phận đông đúc, khiến tang thi không thể lây lan nhanh chóng.
Những nơi có mật độ dân cư dày đặc nếu như không kịp thời thanh trừ tang thi, bọn nó sẽ nhanh chóng cắn người chuyển hóa, đến lúc đó số lượng tang thi sẽ tăng trưởng theo cấp số nhân.
Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ cân nhắc quét sạch khu đông đúc trước tiên, còn những nơi hoang vắng, tạm thời không rảnh bận tâm.
Nếu bọn họ có năng lực của Chủ Thần thì sẽ có thể tạm dừng thời gian, không cần gấp gáp như vậy.
Không, căn bản là không cần phiền toán đến vậy, nếu là Chủ Thần, sẽ có biện pháp trực tiếp khôi phục đám tang thi trở lại bình thường, đưa trật tự thế giới về lại quỹ đạo vốn có.
Chủ Thần không bị ràng buộc bởi bất cứ pháp tắc thế giới quy định nào.
Nhưng bọn họ không phải.
Cũng chỉ có thể phiền toái thêm một chút.
Đàm Thời Viễn và Tô Dư theo Thích Bạch Trà chạy ngược chạy xuôi, sắc mặt trắng bệch.
Dịch chuyển đối với thần mà nói cũng chỉ giống như đi đường bình thường, nhưng đối với người phàm như bọn họ thì chẳng khác nào ngồi tàu lượn siêu tốc kích thích thêm một trăm lần!!!
"Thần mình đại nhân." Đàm Thời Viễn đỡ lấy Tô Dư, lo lắng nói, "Có thể đưa chúng tôi tới nơi nào trước được không, Tiểu Dư sắp ói luôn rồi......"
Thích Bạch Trà khựng lại một lát, đã quên mất điều này.
Cậu mang theo hai người phàm không ngại ngần gì, nhưng tố chất thân thể của người bình thường có khả năng không chịu nổi dịch chuyển không gian.
Ở cạnh tiên sinh quen rồi, cậu đã quên mất con người là một sinh vật yếu ớt đến nhường nào.
Thích Bạch Trà đưa hai người họ vào một trung tâm mua sắm, thiết lập kết giới xung quanh, nói: "Ở chỗ này đợi, đừng đi ra."
Đàm Thời Viễn gật đầu liên hồi.
Bọn họ đều bị truyền tống đến hôn mê, đâu còn tâm tư chạy loạn.
Mặt trời ló rạng, Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ một lần nữa hội ngộ tại trung tâm mua sắm.
"Như vậy chỉ trị được ngọn không trị được gốc." Thích Bạch Trà lắc đầu, "Dân số tại thành phố B quá nhiều, chúng ta không có thời gian để thu hết tang thi vào phạm vi của thần.
Cho dù có thời gian đi chăng nữa, đến lúc đó bệnh cũng đã phát tán rộng rãi rồi, không còn ý nghĩa."
"Biện pháp trị tận gốc vẫn là phải biến đám tang thi trở về người bình thường." Thích Bạch Trà nhíu mày, "Nhưng hệ thống sức mạnh của thế giới này không giống với trận mưa từ thế giới tận thế, năng lực tinh lọc của em không có tác dụng."
Ngay cả khi cậu có thần lực cường đại, cũng không có biện pháp chữa khỏi cho một sức mạnh có tính thương tổn đến từ một thế giới khác.
Dù sao thì thần mình bản thổ vẫn sẽ chịu hạn chế từ thế giới bản thổ.
Vốn dĩ là khủng hoảng đến từ thế giới khác, không thể giải quyết nội bộ, cần phải tìm chi viện bên ngoài.
Có ba phương án giải quyết.
Phương án thứ nhất, muốn tháo dây phải tìm được người buộc dây.
Điều tra rõ thế giới sinh ra mưa đỏ, thế giới 999 không có cách để biến tang thi trở về người bình thường, thế giới tận thế chưa chắc không có.
Nếu có thể liên lạc với thần minh ở thế giới tận thế, có lẽ có thể biết được.
"Không thể thực hiện được." Kỳ Dạ phủ nhận đề nghị này đầu tiên, "Lỗ hổng thời không đã tu bổ xong, thậm chí nếu không tu bổ, thế giới tận thế cũng quá yếu,