Thích Bạch Trà nhăn mày, bỗng nhiên mở mắt ra.
Trên đỉnh đầu đang bật đèn trần, ánh sáng chói lóa rọi vào mắt, Thích Bạch Trà theo bản năng lấy mu bàn tay ngăn ánh sáng, hai hàng mi dài khép hờ.
Không biết vì sao lại cảm thấy trong lòng bất an.
Thích Bạch Trà đưa mắt nhìn thời gian trên điện thoại, 11 giờ đêm.
Cậu vẫn đang nằm trên sofa chờ tiên sinh về, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Đã giờ này rồi, sao còn chưa về?
Thích Bạch Trà nhắm mắt lại lần nữa, định dùng thần thoại liên lạc một chút với Kỳ Dạ.
“Tiên sinh.” Cậu truyền âm qua.
Không có hồi âm.
Kỳ Dạ không có khả năng không hồi âm khi đã nghe thấy cậu gọi.
Còn đang bận sao?
Sự bất an của Thích Bạch Trà càng lúc càng thêm mãnh liệt.
Cậu đang muốn gọi lại một tiếng, Kỳ Dạ đột nhiên nói: “Trà Trà.”
Lông mi Thích Bạch Trà run rẩy.
Một tiếng gọi này không vang lên từ trong đầu.
Hơi thở của người đàn ông phả vào gương mặt cậu, giọng nói ấy chỉ cách cậu vài tấc, từ trên vọng xuống, truyền đến bên tai một cách rõ ràng.
“Anh đã trở về.”
Thích Bạch Trà chậm rãi trợn mắt.
Kỳ Dạ ngồi trên sofa, đang mỉm cười cúi đầu chăm chú nhìn cậu.
Sự bất an trong lòng bỗng chốc như thuỷ triều tan đi.
Tiên sinh của cậu đã trở về.
Thích Bạch Trà khẽ thở ra: “Xuất quỷ nhập thần, anh lại muốn làm em sợ à?”
Kỳ Dạ mỉm cười: “Muốn cho em một bất ngờ.”
“Anh rất nhớ em.” Giọng Kỳ Dạ bắt đầu khàn khàn, “Chúng ta vào phòng ngủ đi.”
Ai cũng sẽ nghe được ám chỉ trong lời đó.
Có câu tiểu biệt thắng tân hôn, bọn họ đã một tuần không nhìn thấy nhau, nỗi nhớ đối với nhau khó mà khống chế được.
Thích Bạch Trà ngồi dậy: “Anh không mệt à? Còn tinh lực làm này làm nọ.”
“Tinh lực của anh đối với Trà Trà luôn là vô cùng vô tận.” Kỳ Dạ hợp tình hợp lý nói.
Thích Bạch Trà: “......” Cậu lựa chọn tiến vào phòng ngủ trước, không để ý đến Kỳ Dạ.
Kỳ Dạ nhìn bóng dáng chạy trối chết của người thanh niên, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Kỳ Dạ theo vào phòng ngủ, đẩy Thích Bạch Trà lên giường, ý định phóng thẳng vào chủ đề.
Thích Bạch Trà nhíu mày, xoay người tránh đi, đáy mắt ẩn ẩn sự kháng cự.
Đêm nay tiên sinh có vẻ rất gấp gáp, nhưng cũng có thể hiểu là sự sốt ruột sau khi sum họp.
Có điều vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Tầm mắt của Thích Bạch Trà dừng lại trên ngón áp út thon dài của Kỳ Dạ, đột nhiên sững người: “Nhẫn của anh đâu?”
Giao châu và long châu là nhẫn cưới của bọn họ, từ sau khi thẳng thắn thân phận biết được ngọn nguồn chiếc nhẫn của đối phương, bọn họ vẫn luôn đeo, chưa từng tháo xuống.
Kỳ Dạ thuận miệng nói: “Cất đi rồi.”
Thích Bạch Trà nói: “Đeo lên.”
“Tha cho anh đi Trà Trà.” Kỳ Dạ cười khổ, “Phạm vi của anh bây giờ toàn là tang thi, nhìn một cái đã thấy chán ghét, tìm chiếc nhẫn kia khó lắm.”
Nói có sách mách có chứng.
Nhưng cậu không tin.
Thích Bạch Trà rũ mắt: “Em đang mệt, đêm nay không muốn làm.”
“Đừng nghịch, Trà Trà, em như vậy khiến anh rất khó chịu.” Ánh mắt Kỳ Dạ trầm xuống, “Anh bôn ba ở bên ngoài lâu như vậy là vì ai?”
Nếu không phải bị bại lộ lúc này sẽ không chơi vui được nữa, hắn quả thực rất muốn bá vương ngạnh thượng cung.
Thích Bạch Trà nhấp môi, nắm chặt nắm tay.
Từ trước đến này tiên sinh đều rất tôn trọng ý nguyện của cậu, cậu không muốn sẽ tuyệt đối không ép buộc, sao có thể nói ra lời này chứ.
“Vậy được rồi.” Thích Bạch Trà thở dài, vờ như thoả hiệp, “Em vào phòng tắm tắm rửa một chút.”
Kỳ Dạ có chút không kiên nhẫn: “Dùng thuật thanh tẩy không phải được rồi à?” Chỉ cần một pháp thuật là có thể giải quyết xong xuôi, một hai phải kéo dài lâu la như thế làm gì.
“Đây chẳng phải là để có chút cảm giác nghi thức sao?” Thích Bạch Trà bình tĩnh trả lời.
“......” Lên giường còn muốn cảm giác nghi thức cái nỗi gì? Hai ngươi biết chơi thật đấy.
“Được rồi, em nhanh lên đấy.” Người đàn ông ngồi trên giường, dù sao cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Hắn ta đã gấp gáp muốn hoàn toàn chiếm hữu thời điểm khi Thích Bạch Trà lộ ra gương mặt thật, sau đó mang biểu cảm sụp đổ nhìn đối phương.
Nếu như Kỳ Dạ trở về đúng lúc bắt gặp được cảnh Tuyết Thần yêu quý của hắn đang hưng phấn dưới thân tên đàn ông khác, trường hợp đó còn thú vị hơn một chút.
Thú vui ác ôn của hắn ta chính là thích cướp bóc huỷ hoại thứ đồ trân ái của người khác.
Nếu có thể làm loạn đến mức khiến đôi thần tiên quyến lữ này tình cảm tan vỡ trở mặt thành thù, vậy chẳng còn gì tốt hơn.
Lấy dục vọng chiếm hữu cố chấp mãnh liệt của Tà Thần, có thể hận đến mức trực tiếp giết chết Tuyết Thần phản bội hắn không nhỉ?
Hắn ta rửa mắt mong chờ.
_
Thích Bạch Trà đóng cửa buồng tắm, biểu cảm lạnh như băng sương.
Người trong phòng ngủ không phải Kỳ Dạ.
Kỳ Dạ chân chính đang ở đâu.
Tất cả đều không có đầu mối.
Thích Bạch Trà mở vòi sen, để tiếng nước xối che át đi, trong đầu lập tức liên hệ với Kỳ Dạ.
“Tiên sinh, anh đâu rồi?”
“Tiên sinh?”
“Kỳ Dạ!”
Dù cho cậu có gọi như thế nào, đối phương vẫn không hồi âm lại.
Lòng Thích Bạch Trà trầm xuống.
Rất có khả năng tiên sinh đã thực sự xảy ra chuyện.
Cậu không thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu lớp nguỵ trang bên ngoài của kẻ kia, đủ để chứng minh thực lực của đối phương đứng trên cậu, không biết lại là sự tồn tại đẳng cấp của thế giới nào.
Dù sao thế giới 999 đã sắp nát, xuất hiện sinh vật gì cũng đều có khả năng.
Không rõ vì sao sinh vật đó lại giả mạo tiên sinh, thậm chí còn muốn thượng cậu.
Đáy mắt Thích Bạch Trà ngập tràn lửa giận.
Nếu cậu không phát hiện kịp thời, chẳng phải sẽ……
Bây giờ phát hiện ra cũng không tính là thoát khỏi nguy hiểm.
Tên kia vẫn ở bên ngoài, thực lực không biết sâu cạn ra sao, đại khái mình cũng không phải đối thủ của hắn ta.
Nếu đối phương muốn ép cậu, cậu chưa chắc đã có thể thoát thân.
Nếu bây giờ cậu chạy trốn, nếu bị phát hiện, ngược lại sẽ rút dây động thừng.
Không thể trông cậy vào Chủ Thần, các thần minh khác cũng không thể phá không gian tới cứu viện.
Dù có nghĩ như thế nào cũng là một đường chết.
Điều khiến Thích Bạch Trà tâm loạn như ma, chính là Kỳ Dạ mất tích.
Vấn đề này đủ để dập nát lý trí cậu.
_
“Trà Trà, xong chưa?” Bên ngoài truyền đến tiếng thúc giục của người đàn ông.
Thích Bạch Trà nhanh chóng thay áo ngủ, biến thành dáng vẻ mới tắm xong, đóng vòi hoa sen: “Sắp rồi.”
Cứng đối cứng không được, vậy giả vờ không biết, bất ngờ đánh hắn ta trong lúc hắn không kịp phòng bị.
Thích Bạch Trà mở cửa phòng tắm, cả người toả ra hương sữa tắm, tóc ướt sũng.
Cánh môi kiều diễm tựa hoa hồng, ánh mắt nhỏ vụn như bầu trời đầy sao.
Lê Tẫn nhướn mày.
Ngồi cùng trong văn phòng tận một năm học, hắn ta biết rõ vị Tuyết Thần mỹ mạo này.
Đại thế giới có vô số thần minh, mỹ nhân nhiều không đếm xuể.
Tuyết Thần chưa chắc là xinh đẹp nhất, nhưng khí chất thanh thấu lạnh lẽo ấy tuyệt đối là xuất trần thoát tục.
Nhưng hắn ta vẫn không hiểu được, người này có gì đáng để tên Kỳ Dạ kia phải trả một cái giá cao như vậy để ôm về.
Quả thực ngu không ai bằng.
Vừa vặn hời cho hắn ta.
Nếu không phải Chủ Thần hạ cấm chế cấm giết thần với hắn ta…… Hắn ta đã sớm giết bọn họ rồi cướp lấy thần cách, đâu cần phải lo lắng tính kế khiến hai bọn họ giết hại lẫn nhau, còn phải cẩn thận trốn tránh Chủ Thần.
Cũng may gần đây hắn ta đã tạo ra chút phiền toái cho Chủ Thần, còn thành công ném nồi cho kẻ trốn chạy kia, Chủ Thần đại nhân thân ái tạm thời không rảnh đối phó hắn ta.
Cái gì mà thần minh toàn trí toàn năng, đều là đám ngu dân bị hắn ta đùa giỡn trong lòng bàn tay mà thôi.
Lê Tẫn không che giấu đánh giá cậu: “Mặc áo ngủ làm gì vậy, sớm hay muộn gì đều phải cởi mà.”
Thích Bạch Trà cố nén sự chán ghét, khẽ cười nói: “Tự anh cởi ra không phải tốt hơn sao?”
Lê Tẫn tràn đấy hứng thú: “Có lý.”
Hắn ta duỗi tay ngả ngớn cởi áo ngủ Thích Bạch Trà, Thích Bạch Trà thuận theo ôm chặt hắn ta.
Ngón tay xinh đẹp trắng nõn xẹt qua sau lưng người đàn ông, lòng bàn tay nháy mắt hoá ra một lưỡi băng lạnh lẽo.
Không chút do dự hung hặng đâm xuống ——
Sắc mặt Thích Bạch Trà hơi trầm xuống.
.....!Lưỡi băng không xuyên qua được.
Có nghĩa là đối phương mạnh hơn cậu rất rất nhiều.
Phải thừa nhận rằng thế giới này của bọn họ quả thực phải chịu quá nhiều áp lực mà bọn họ không nên nhận lấy ở độ tuổi này.
Lê Tẫn nheo mắt, túm chặt cổ tay Thích Bạch Trà kéo đến trước người: “Trà Trà, sao em lại mưu sát chồng vậy?”
Thích Bạch Trà không cảm xúc nói: “Anh đã quên rằng anh thích đau đớn sao? Tại sao hôm nay lại phá lệ da dày thịt béo thế nhỉ.”
Lê Tẫn: “......” Kỳ Dạ còn thích như vậy?
Quả thực nhìn không ra.
“Không thích lưỡi băng à?” Thích Bạch Trà tuỳ tay hoá ra một cái roi nước, “Đêm nay thử roi nhá?”
Lê Tẫn đen mặt.
Hắn ta tới đây đoạt người, chứ không phải tới để chịu ngược!
“Đêm nay không chơi mấy trò này nữa.” Lê Tẫn nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh muốn thượng em.”
Thích Bạch Trà kinh ngạc nhìn hắn ta: “Anh làm sao vậy? Anh mới là người nằm dưới mà.”
Lê Tẫn: “......”
Kỳ Dạ quả thực khiến hắn ta trăm triệu lần cũng không nghĩ ra được.
“Không đúng, ngươi chơi ta!” Lê Tẫn không phải thằng ngu, bị lừa dối một lát liền phục hồi tinh thần, nheo mắt, ngữ khí vô cùng nguy hiểm, “Tiểu mỹ nhân, ngươi nhìn ra từ nào thế?”
Thực lực của hắn ta so với Thích Bạch Trà đâu chỉ là mạnh hơn gấp trăm lần, đối phương sao có thể nhìn thấu lớp nguỵ trang này.
Thích Bạch Trà thấy đối phương xé rách mặt nạ, thần sắc cũng hoàn toàn lạnh xuống: “Ta cũng muốn hỏi ngươi, ngươi làm gì anh ấy rồi?”
“Ngươi không có tư cách hỏi ta, tiểu mỹ nhân, ngươi không phải đối thủ của ta, Kỳ Dạ của hiện tại cũng không phải.” Gã đàn ông mỉm cười thay đổi ngoại hình – là một thanh niên mang mắt kính văn nhã.
Thích Bạch Trà ngưng mắt: “Là ngươi.”
Thầy Lê ở trường học.
Làm đồng nghiệp một năm, cậu không hề phát hiện ra đối phương có bất kỳ vấn đề gì.
“Trà Trà!” Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra.
Kỳ Dạ nhìn tình huống giằng co trên giường, thần sắc nháy mắt lạnh xuống cực điểm.
“Ồ, nhanh hơn so với tưởng tượng của ta, với thực lực hiện tại của ngươi mà đã có thể phá giải trận pháp của ta nhanh như vậy, không hổ là đã từng…… ha.” Từ ngữ mấu chốt bị Lê Tẫn mơ hồ lướt qua, hắn ta cười cười quay về phía cửa sổ, “Chuyện này còn chưa kết thúc đâu.”
“Ta đã thiết lập hai bài kiểm tra.
Thứ nhất, kiểm