Trời tối
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Ngày tận thế thứ mười lăm.
“Hôm qua Cục Quản Lý Thời Không gửi tin nhắn đến, hôm nay thần sử sẽ tới đây, em gửi định vị cho bọn họ rồi.” Thích Bạch Trà vùi đầu nằm trên giường, đưa mu bàn tay che đôi mắt, “Cuối cùng cũng coi như đã có thể giải quyết chuyện này.”
Kỳ Dạ kéo rèm cửa, tránh để ánh nắng mặt trời chói vào mắt Thích Bạch Trà: “Vất vả rồi.”
Suốt khoảng thời gian này, Trà Trà đã lo lắng hết lòng vì thế giới, có thể nhìn ra cậu thực sự đang tự than thở.
Hiện tại thứ đáng lo nhất không phải tận thế, mà là tên Lê Tẫn không rõ lai lịch, xuất quỷ nhập thần kia.
Mấy ngày nay Lê Tẫn đều không tái xuất hiện, Thích Bạch Trà và Kỳ Dạ cũng không dám buông lỏng cảnh giác. Ngoài miệng Kỳ Dạ nói không thèm quan tâm, nhưng trong lòng vẫn sợ rằng Thích Bạch Trà lại phải chịu thương tổn nào đó.
Kỳ Dạ nhét gối mềm dưới đầu Thích Bạch Trà, đắp kín chăn cho cậu, nhẹ giọng thủ thỉ: “Sáng nay cứ an tâm ngủ một giấc đi, chờ sau khi thần sử đến lại phải bận rộn này nọ. Tối hôm qua em đã không ngủ rồi.”
Thần không có nhu cầu ngủ nghỉ, nhưng nếu thần lực tiêu hao quá độ cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. Mạnh mẽ chịu đựng cũng không sao, tuy nhiên giấc ngủ có thể hỗ trợ ôn dưỡng thần hồn, xua đi cảm giác mệt nhọc.
Tuyết Thần từng an tĩnh nghỉ ngơi trong núi tuyết, xuân thu vạn năm, ngày qua ngày, đều hấp thụ tinh hoa đất trời, tinh tuý băng tuyết trong giấc mộng, tăng cường sức mạnh thần hồn.
Vạn năm ngủ say của Tà Thần cũng không phải hoang phế, đều có thể hấp thụ tà niệm khắp thế gian trong thời điểm vô thức, rút lấy sức mạnh.
Bọn họ trầm miên cũng là một phương pháp tu hành. Cho nên có vài bằng hữu trước đó rơi vào trạng thái ngủ say, Thích Bạch Trà đều nghĩ rằng bọn họ đang bế quan tu luyện, chỉ là thời gian thần minh bế quan tu luyện đặc biệt lâu mà thôi.
Thích Bạch Trà nhắm hai mắt, nhỏ giọng oán giận: “Là ai hại em một đêm không được ngủ?”
Trước đây khi Kỳ Dạ còn chưa biết cậu là thần, luôn nhủ rằng tố chất thân thể con người không chịu nổi dằn vặt, số lần đều rất chừng mực, tuyệt đối không vượt quá giới hạn, vấn đề thời gian cũng khống chế trong phạm vi của người bình thường —— ừm, Tà Thần đại nhân vốn chẳng biết tí gì về loài người, nhưng rất có chuyên môn tìm hiểu về lĩnh vực kéo dài của loài người, miễn khiến cho Trà Trà bị tổn thương.
Độ bền của thần minh đương nhiên vượt xa người phàm.
Bởi vậy sau đó liền……
Đêm dài thật dài, niềm vui vô tận.
Thích Bạch Trà đã nhìn thấu.
Dù lăn lộn thế nào đi chăng nữa cũng không đến được cực hạn của thân thể. Kỳ Dạ không tính là quá phận, tốt xấu gì khi cậu thực sự mệt mỏi bảo dừng lại, Kỳ Dạ đều ngoan ngoãn nghe lời. Có điều, phần lớn thời gian Thích Bạch Trà cũng rất vui vẻ, nên tuỳ hắn làm gì thì làm.
Cái gọi là thân thể thần minh có cứng cáp cũng không phòng được cao thủ dị giới, vào những thời điểm như thế này rất dễ để áp dụng.
Kỳ Dạ bật cười, chỉnh lại tóc mai lộn xộn trên gương mặt Thích Bạch Trà, ôm cậu đặt lên chân mình: “Là anh khiến Trà Trà mệt mỏi, mau ngủ đi. Anh ôm em.”
Thích Bạch Trà nói: “Em muốn anh hát ru em ngủ.”
Kỳ Dạ chiều theo cậu: “Muốn nghe gì nào?”
“Anh tuỳ tiện hát gì cũng được, em đều thích nghe.”
Kỳ Dạ nghĩ nghĩ một lát, dùng thần ngữ khẽ ngâm nga.
Tuy rằng Tà Thần đại nhân làm cơm rất khó ăn, nhưng ca hát lại không tệ lắm. Giọng hắn dễ nghe, phát âm rất chuẩn, dù cho người phàm nghe không hiểu thần ngữ, nghe hắn hát cũng sẽ cảm nhận được mấy phần thần thánh.
Tiếng hát truyền đến bên tai Thích Bạch Trà, hai hàng mi khẽ rung động, lặng lẽ cong khoé môi.
Màn đêm đen bị sương mù bao phủ, chẳng từng hy vọng ánh bình minh, không muốn theo đuổi vầng mặt trời.
Cho tới khi tuyết trắng giáng trần, trong thời khắc chưa tiêu tan giữa đại địa, ta trầm mình với đêm đen dày đặc, khẽ hôn em qua màn tuyết mênh mông.
Ôm em vào lòng ta, như thể đang nhớ nhung quyến luyến em tại chính giờ phút này.
Tựa như đời này ta đã nhìn thấy bầu trời.
. . . . . .
“Tiên sinh?” Giọng nói Thích Bạch Trà rất nhẹ, “Bài hát này anh vừa sáng tac sao?”
Kỳ Dạ cúi đầu nói: “Lời tâm huyết của anh đấy, thế nào?”
Thích Bạch Trà cười nói: “Khá hơn mấy lời tỏ tình trước kia lắm rồi.”
“Ấn tượng của Trà Trà về anh không thể chỉ dừng lại ở thời kỳ những lời tỏ tình quê mùa được, anh đã tiến bộ rồi.” Kỳ Dạ nghiêm túc nói, “Tiên sinh quê mùa đã trở thành tiên sinh nghệ thuật, Trà Trà sẽ phải nhìn anh với cặp mắt khác xưa.”
“Được rồi, tiên sinh nghệ thuật.” Thích Bạch Trà cười, “Hát lại một lần đi, em còn muốn nghe nữa.”
Kỳ Dạ hát lại cho cậu nghe một lần nữa.
Hát rồi lại hát, Thích Bạch Trà dần chìm vào giấc ngủ.
Gối lên lồng ngực hắn, tĩnh lặng, nho nhỏ một nắm.
Ánh mắt Kỳ Dạ nhu hoà.
Bài hát này dường như đã khắc sâu vào trong thần hồn hắn từ rất lâu rồi, hắn cũng chẳng biết vì sao lại hát được, chỉ đơn giản muốn hát cho Trà Trà nghe mà thôi.
Thực ra hắn hát chưa hoàn chỉnh, chỉ là Kỳ Dạ không hiểu phần còn lại.
Tuyết trắng là tình yêu của đêm đen, có thể sớm muộn gì tuyết cũng phải hoà tan trên mặt đất, nhưng đêm đen không cho phép nó tiêu vong trong lặng lẽ.
Vì thế đêm đen điên đảo ngày ngày, luân chuyển thời gian, cũng phải để tuyết trắng vĩnh viễn lưu lại trên cõi đời này.
_
Thích Bạch Trà ngủ bao lâu, Kỳ Dạ lẳng lặng chăm chú ngắm nhìn cậu bấy lâu.
Sau giờ ngọ, Đàm Thời Viễn và Tô Dư sang gõ cửa phòng bọn họ.
Nếu không phải hai người bọn họ tới tận nơi thăm hỏi, Kỳ Dạ gần như đã sắp quên mất cách vách còn có một đôi nam nữ chính đang tồn tại.
Đàm Thời Viễn và Tô Dư rất có chừng mực, thứ không nên hỏi tuyệt đối không thắc mắc nhiều, mấy ngày nay ngoan ngoãn ở trong phòng không bước ra ngoài nửa bước. Bọn họ vốn là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, cô nam quả nữ sống cùng một chỗ thế nhưng lại không quá biệt nữu, dù sao bọn họ cũng ngủ ở hai phòng khác nhau.
Có điều, sau khi trưởng thanh bọn họ quả thực rất hiếm khi ở cùng nhau lâu đến vậy, tư vị này tuyệt vời không tả được.
Kỳ Dạ nhẹ chân nhẹ tay đặt Thích Bạch Trà nằm ngang trên giường, không đánh thức cậu, sau đó xuống giường mở cửa.
Đàm Thời Viễn và Tô Dư đứng ngoài cửa đang muốn chào hỏi, Kỳ Dạ liền thấp giọng: “Nói khẽ chút.”
Hai người nhất thời im bặt. Tô Dư lặng lẽ liếc nhìn hướng phòng ngủ.
Thích tiên sinh đang ngủ sao?
Thần minh cũng cần ngủ á?
Đàm Thời Viễn cũng hạ thấp giọng: “Phó tổng, chúng tôi có một chuyện muốn nhờ.”
Kỳ Dạ lời ít ý nhiều: “Nói.”
Đối với những người khác ngoài Thích Bạch Trà, từ trước tới này hắn vẫn tích chữ như vàng, cao quý lãnh diễm.
“Chính là, sau khi tận thế kết thúc, chẳng phải các người muốn xoá sạch ký ức của chúng tôi sao?” Đàm Thời Viễn tự giác hạ thấp giọng, “Có thể giữ lại ký ức tôi và Tiểu Dư ở chung với nhau mấy ngày nay hay không, những cái khác xoá cũng không sao.”
Kỳ Dạ: “Ồ?”
Tô Dự ngượng ngùng nói: “Chúng tôi đang yêu.” Vừa xác định quan hệ yêu đương đã bị xoá bỏ ký ức thì quả thực rất đáng tiếc!
Kỳ Dạ: “. . . . . .”
Xem ra mấy ngày tận thế ở chung phòng với nhau đã xúc tác đôi nam chính nữ chính sớm nhận rõ tâm ý của chính mình, trực tiếp ở bên nhau.
“Ồ.” Kỳ Dạ mặt không cảm xúc tỏ vẻ đã biết, sau đó đóng cửa lại.
Đàm Thời Viễn và Tô Dư bị nhốt ngoài cửa liếc nhìn nhau.
Đây là đồng ý hay không đồng ý?
Kỳ Dạ đóng cửa, bước trở về phòng ngủ.
Thích Bạch Trà vẫn tỉnh lại, mơ mơ màng màng hỏi: “Ai vậy anh?”
“Người qua đường Giáp.” Kỳ Dạ trở lại giường, ôm người vào ngực, “Ngủ tiếp đi.”
Thích Bạch Trà: “. . . . . .” Cậu chỉ hỏi cho có lệ chút thôi, nhĩ lực của cậu đủ để nghe xem ngoài cửa là ai.
Coi người mang đại vận khí thành người qua đường Giáp, tiên sinh giỏi thật.
Vấn đề mà Đàm Thời Viễn thỉnh cầu không lớn. Nam chính nữ chính vốn dĩ ở bên nhau, sớm hay muộn gì cũng không khác nhau là bao.
Phần ký ức đó muốn giữ lại thì giữ lại.
Thích Bạch Trà nhắm mắt ngủ tiếp.
Vòng tay của tiên sinh thật sự rất thoải mái.
_
Một giấc ngủ kéo dài tới tận chiều tối.
Hoàng hôn mặt trời lặn dần.
Cánh cửa lần nữa lại bị gõ.
Thích Bạch Trà cũng đã ngủ đủ, nhưng ổ chăn quá thoải mái, nằm mãi không chịu đứng lên, bảo Kỳ Dạ đi mở cửa.
Kỳ Dạ vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy một cô gái mặc một bộ đồ hở ngang ngực, khoe ra dáng vẻ quyến rũ của mình, trong tay còn cầm theo một tấm card nhỏ.
Kỳ Dạ nhíu mày: “Chúng tôi không gọi phục vụ đặc biệt.” Sau đó vô tình đóng cửa lại.
Cô gái: “. . . . . .”
Thần mẹ nó (con mẹ nó) phục vụ đặc biệt cái khỉ khô, trang phục của mình có vấn đề gì à, thế giới của bọn họ đặc sắc thế!
“Ngài hiểu lầm rồi, tôi đến từ Cục Quản Lý Thời Không.”
Lạch cạch ——
Cửa lại mở.
Kỳ Dạ lãnh đạm nói: “Vào đi.”
Cô gái nhanh mau chóng bước vào trong.
“Người của Cục Quản Lý Thời Không tới sao?” Thích Bạch Trà cũng nghe được động tĩnh, xỏ dép lê bước ra từ phòng ngủ.
Cô gái kinh ngạc nhìn cậu.
Ngũ quan của người thanh niên này quả thực cực kỳ tinh tế, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là chiếc áo sơ mi bạn trai số lớn hơn, cùng với dấu hôn ái muội trên làn da trắng như tuyết……
Cô thật sự không đi nhầm nơi đấy chứ?
Nhưng định vị thần minh thế giới 999 gửi đến là chỗ này mà……
“Nhìn cái gì mà nhìn?’ Kỳ Dạ đen mặt, cởϊ áσ khoác của mình khoác lên người Thích Bạch Trà, lại ra lệnh cho cô, “Cô cũng mặc thêm cái áo khoác đi.”
Cô gái: “. . . . . .”
“Chào ngài, tôi là Tuyên Diệu - nhân viên công tác của Cục Quản Lý Thời Không, đây là giấy phép làm việc của tôi.” Tuyên Diệu đưa danh thiếp ra, “Xin hỏi hai ngài là hai vị thần minh của thế giới 999 sao?”
Thích Bạch Trà cầm lấy xem qua, sau đó trả danh thiếp lại: “Đúng vậy, mời ngồi.”
Một phút sau, Tuyên Diệu và Thích Bạch Trà quần áo chỉnh tề, ngồi nghiêm chỉnh. Kỳ Dạ lười nhác dựa vào sofa, ngồi không ra ngồi.
Tuyên Diệu liếc mắt nhìn ra sự thân mật tự nhiên được toát ra giữa hai vị thần, thầm nghĩ, Tà Thần và Tuyết Thần ở thế giới 999 vậy mà có loại quan hệ này……
Cô nhanh chóng vào chủ đề chính, lấy ra một lọ nước thuốc từ hệ thống Chủ Thần đặt lên bàn: “Cục Quản Lý Thời Không đã điều ra rõ, thế giới số 5627 đang trải qua mạt thế, tạo thành một trận mưa đỏ mạt thế xuyên qua lỗ hổng thời không chảy vào thế giới 999, gây ra tai nạn ở thành phố B. May mắn rằng hai ngài đã khống chế kịp thời.”
“Đầu sỏ khiến con người biến thành tang thi hoặc sinh ra dị năng chính là một loại vật chất màu đỏ trong nước mưa, bình nước thuốc này có thể trừ khử loại vật chất đó. Tuyết Thần đại nhân uống nó thì sẽ có năng lực biến tang thi và dị năng giả trở về người bình thường. Đến lúc đó ngài giáng một trận tuyết khắp toàn thế giới, sẽ khiến toàn thể mọi người trên thế giới 999 khôi phục lại bình thường, ngay cả khi trốn ở trong phòng cũng sẽ bị nhiễm phải năng lượng tuyết.” Tuyên Diệu nhắc nhở, “Có điều, bây giờ trong phạm vi thế giới thì đó chính là tuyết rơi trái mùa, hao tổn một lượng thần lực rất lớn, có khả năng ngài sẽ lâm vào một đoạn thời gian suy yếu.”
Kỳ Dạ lập tức nói: “Không thể là ta sao?”
Tuyên Diệu lắc đầu: “Ngài là Tà Thần, không có năng lực tinh lọc, chỉ có Tuyết Thần đại nhân mới có thể.”
Kỳ Dạ mím môi.
Tà Thần chỉ có thể huỷ diệt, không có trách nhiệm chữa trị, lúc này có muốn giúp cũng không thể giúp được gì.
“Nếu ngài muốn xoá sạch ký ức của tất cả mọi người trên thế giới này.” Tuyên Diệu lại lấy một bình nước thuốc ra, “Uống xong nó, khi ngài giáng tuyết sẽ tự động xoá sạch trí nhớ của