Ngươi cứ để mặc bọn chúng khi dễ ngươi vậy sao?
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Hoàng triều Đại Lê, Vân Gia năm thứ ba, hoàng cung.
Trong Ngự Thư phòng, vị hoàng đế trẻ tuổi dung mạo tuấn mỹ đang lật xem một cuốn tấu chương, mày nhíu chặt, mặt lộ rõ vẻ không vui.
Đã đến giờ, nội thị bưng một khay chất đầy thẻ bài, cẩn thận tiến lên nhắc nhở: "Bệ hạ, nên lật thẻ bài rồi."
Tư Mã Phục mặt không cảm xúc: "Lui ra."
"Này......" Nội thị khó xử nói, "Bệ hạ đã nửa tháng chưa đặt chân tới hậu cung, việc này không hợp quy củ......"
"Quy củ?" Tư Mã Phục cười lạnh, ném mạnh tấu chương trên tay xuống đất, "Một đám làm quan xưng thần, không quan tâm tới dân sinh xã tắc, ngày ngày chỉ biết thượng tấu khuyên trẫm khai chi tán điệp, nhúng tay vào gia sự của trẫm, chẳng lẽ không vi phạm quy củ sao?"
Lời vừa dứt, cung nhân trong phòng đều hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, thở cũng không dám thở mạnh.
Chỉ có đại thái giám Đức Thuận lớn lên từ nhỏ cùng hoàng đế kiên nhẫn khuyên nhủ: "Gia sự của bệ hạ cũng là quốc sự......"
"Đức Thuận, ngay cả ngươi cũng muốn ngỗ nghịch trẫm?!" Tư Mã Phục lạnh giọng quát lớn.
Đức Thuận lập tức ngậm miệng, lẳng lặng thở dài.
Tình cảnh của bệ hạ, hắn cũng biết.
So với những bậc quân vương đi trước phải trải qua cục diện vô cùng rối rắm, vận khí của bệ hạ đã coi như rất tốt. Tiên đế chăm lo việc nước, Đại Lê của hiện tại đang ở thời kỳ hưng thịnh, bệ hạ chỉ cần củng cố thời cuộc là được.
Nhưng cũng có một chút vấn đề. Bệ hạ lên ngôi khi mới mười bốn tuổi, hiện giờ cũng mới chỉ mười bảy, thủ đoạn làm việc còn hới non nớt. Không ít lão thần chỉ nguyện trung thành với tiên đế, không đem tiểu hoàng đế trẻ tuổi để vào mắt, thực ra cũng không phải bất trung, mà chỉ là...... không nghe lời như xưa.
Bệ hạ trẻ tuổi khinh cuồng, muốn mở rộng cơ đồ, không cam nguyện làm một hoàng đế trung quy trung củ. Nhưng mỗi lần muốn đề cập đến bất kỳ vấn đề cải cách nào đều sẽ bị đám đại thần bảo thủ lề thói cũ bác bỏ, cảm thấy lý tưởng hắn đưa ra quá cấp tiến, cả triều đình văn võ quỳ xuống hô to "Thỉnh bệ hạ nghĩ lại", mỗi ý tưởng của Tư Mã Phục đều không thể sử dụng. Vị hoàng đế này chẳng phải sẽ rất nghẹn khuất sao?
Phiền phức nhất vẫn là tuyển phi. Tư Mã Phục chỉ một lòng muốn nhanh chóng nắm quyền triều đình, không hề có một chút tâm tư đặt vào hậu cung. Hai năm đầu còn có thể lấy lý do tuổi nhỏ mà thoái thác, đến khi tròn mười sáu tuổi, nguyên một năm ngày nào cũng phải nghe các đại thần thỉnh cầu lập phi, Tư Mã Phục nghe nhiều tới mức lỗ tai đóng kén, cuối cùng cũng buông lỏng, cuối năm trước tuyển tú một đợt, nạp sáu phi tử tiến cung.
Cho tới nay đã là ba tháng, vẫn chưa chạm vào bất cứ người nào.
Mỗi lần tới hậu cung chỉ tìm Lý Quý tần, bởi vì Lý Quý tần làm điểm tâm ăn ngon. Còn về những chuyện khác thì vẫn chưa làm bất cứ gì.
Nói cho cùng, tính tình hoàng đế trẻ con, quả thực vẫn còn rất non nớt.
_
Giờ phút này, trong Cẩm Tú cung.
"Sao thái y còn chưa tới?" Cung nữ sốt ruột hỏi.
"Đêm đã khuya, thái y tiến cung phải mất chút thời gian, huống hồ...... tới hay không tới vẫn chưa xác định." Một cung nữ khác nhìn ngó xung quanh, nhỏ giọng nói, "Ai bảo chủ nhân chúng ta không được sủng chứ."
Chủ tử của bọn họ ngay cả mặt bệ hạ cũng chưa từng được gặp qua. Người trong cung đều ôm tâm tư đội trên đạp dưới, đâu sẽ phản ứng một mỹ nhân nho nhỏ này chứ.
Trên thực tế, trước đó tuyển sáu tú nữ tiến cung thì có năm người chưa từng được gặp mặt bệ hạ. Chỉ có Lý thị vận khí tốt, lọt vào mắt xanh của bệ hạ bằng tài nấu ăn, còn thăng lên Quý tần, năm người còn lại chỉ là mỹ nhân chưa từng nhìn thấy dung nhan thiên tử, nào có được địa vị.
Trở lại chuyện này, Trần mỹ nhân Cẩm Tú cung trượt chân ngã xuống ao, trong tiết trời se lạnh của mùa xuân lại bị rơi xuống nước, đương nhiên bệnh cũng không nhẹ, muốn mời thái y tới cũng phải chật vật lăn lộn.
Hai cung nữ hầu hạ nhỏ giọng bàn tán, hoàn toàn không chú ý tới nữ tử trên giường lặng lẽ mở to mắt, sau đó lại chậm rãi nhắm lại.
"Hệ thống, truyền một chút tin tức về thế giới này đi." Trong đầu nữ tử lẳng lặng hỏi.
[Vâng, ký chủ.]
Hệ thống lập tức gửi đến một đống tư liệu lớn.
[Nhân vật công lược của thế giới này: Tư Mã Phục
Nhiệm vụ: Quét đầy độ hảo cảm của nhân vật công lược, khiến đối phương yêu ký chủ sai đó gϊếŧ chết hắn, đạt được vận khí của nam chính.
Thân phận của ngàu trước mặt nhân vật: Trần mỹ nhân Trần Mị Nhi
Tương thuật ngắn gọn cốt truyện của thế giới: Nam chính Tư Mã Phục, nữ chính Lý Thanh Đường, hai người trải qua một loạt sự việc sau đó yêu nhau, cuối cùng nữ chính được phong Hậu, nam chính vì nữ chính mà giải tán hậu cung. Trần Mị Nhi chính là một pháo hôi trong số đó.
Đã truyền tải xong tư liệu, yêu cầu ký chủ nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ.]
Trần Mị Nhi tiêu hoá hết đống ký ức trong đầu, lúc này mới mở mắt ra một lần nữa.
Chẳng phải chỉ là phản công nữ chính, tiêu diệt nam chính nữ chính thôi sao? Việc này ả rất thuần thục, cũng cảm thấy nhiệm vụ lần này không quá khó.
Một tiểu hoàng đế mà thôi, hồ ly ngàn năm trước đó chẳng phải vẫn ngoan ngoãn dành cả tấm lòng cho ả đấy sao.
Chỉ tiếc rằng, một tấm chân thành đó dành cho ả, đã được định sẵn là để ả chà đạp huỷ hoại.
Dù sao thì nhiệm vụ của ả chính là mỗi lần đều khiến nam chính yêu ả sau đó lại gϊếŧ chết hắn. Còn về việc người mang vận khí sau khi chết thế giới có sụp đổ hay không cũng không nằm trong phạm vi phải suy xét của Trần Mị Nhi, đằng nào thì khi đó ả cũng đã rời khỏi thế giới này, cần gì phải quan tâm đến kết cục của thế giới giả thuyết chứ.
Chỉ cần nơi ả đến không phải thế giới hiện thực, còn lại giữ thế giới vô biên, đều chỉ là giả thuyết. Trần Mị Nhi nghĩ vậy.
"Không cần thái y phải đến đây." Trần Mị Nhi nhàn nhạt nói, "Ta muốn đi gặp bệ hạ."
Hai cung nữ đang bàn tán bỗng sửng sốt: "Chủ, chủ nhân, người tỉnh rồi."
Chủ tử rơi xuống nước sốt đến mơ hồ rồi sao? Bệ hạ là người các nàng muốn gặp là gặp được sao? Ai mà không biết bệ hạ chỉ chú tâm tới Lý Quý tần.
Trần Mị Nhi liếc nhìn hai nàng, khí chất toàn thân đều thay đổi: "Thất thần cái gì, còn không mau thay y phục cho ta?"
". . . . . Vâng."
Không biết vì sao, các nàng cảm thấy chủ tử dường như có chỗ nào đó...... không thích hợp lắm.
_
Kỳ Dạ đứng trên mây, tự hỏi về kế hoạch hành động lần này.
Hắn chỉ biết Vân Gia năm thứ ba, Trà Trà thế thân Tư Mã Phục, nhưng không biết cụ thể là ngày tháng năm nào.
Để bảo đảm an toàn, hắn đặt thời điểm hồi tưởng vào đầu tháng hai Vân Gia năm thứ ba. Một năm mới vừa bắt đầu, chung quy lại cũng không sai sót gì.
Lỗi vài tháng vẫn có thể chấp nhận được.
So với việc đi tìm Trà Trà nhắc nhở cậu rằng kinh thành sắp xảy ra chuyện, thực ra còn có một phương pháp đơn giản hơn rất nhiều. Hắn đi thẳng tới kinh thành làm thịt ả đàn bà xuyên không kia, giữ được tính mạng của người mang đại vận khí, như vậy có thể khiến thế giới không sụp đổ, kiếp số lần này của Trà Trà cũng sẽ biến mất.
Nhưng hắn không thể làm vậy.
Điều này không thích hợp với lịch sử mà hắn biết.
Theo thông tin mà Kỳ Dạ biết được, lần này hắn dùng thân phận đại hiệp chu du giang hồ để gặp gỡ Trà Trà, nhắc nhở Trà Trà tới kinh thành, sau đó Trà Trà tự tay gϊếŧ chết ả đàn bà xuyên không, giữ cho vận khí của thế giới này không bị ả xuyên không kia hút đi.
Nhưng thời điểm khi bọn họ tới kinh thành, Tư Mã Phục đã chết.
Vì vậy Trà Trà mới đảm đương chức vị hoàng đế mười mấy năm.
Nếu Kỳ Dạ trực tiếp xử lý ả xuyên không kia, chuỗi sự việc sau đó tất cả đều sẽ không xảy ra, lịch sử bị lệch khỏi tuyến thời gian mà Trà Trà đã từng trải qua.
Hậu quả như thế nào, Kỳ Dạ không dám nghĩ đến.
Trà Trà khả năng cao sẽ xảy ra sự cố hoặc thậm chí mất mạng bởi biến động này.
Dù cho xác suất chỉ ở một phần vạn, Kỳ Dạ cũng không dám mạo hiểm.
Bởi vậy, hắn cần phải từng bước từng bước hành động dựa theo cốt truyện hắn đã biết.
Tư Mã Phục chắc chắn sẽ chết.
Vẻ mặt của Kỳ Dạ gần như rất lạnh lùng.
Nếu là thần minh bình thường, quả thực sẽ coi nhiệm vụ bảo hộ người mang đại vận khí là chuyện quan trọng nhất.
Nhưng Kỳ Dạ từ đầu tới cuối đều xác định rất rõ mục đích của bản thân.
Hắn tới đây để cứu Trà Trà, không phải tới để cứu Tư Mã Phục.
Thần thức Kỳ Dạ lướt qua kinh thành, nhưng không quét đến trên hoàng cung, mặc dù hắn biết ả đàn bà xuyên không kia lúc này đã đến rồi.
Thần thức của Chủ Thần vô cùng cường đại, có thể quét qua toàn bộ thế giới, tìm được Tuyết Thần một cách dễ dàng.
Rất nhanh, Kỳ Dạ đã xác định được phương hướng.
_
Gió cát ngoài biên giới quả thực mê mắt người, ngoại trừ kéo lạc đà đi khắp nơi kiếm ăn hay làm ăn buôn bán, còn có các đại hiệp võ lâm chu du khắp bốn bể, căn bản chẳng ai tình nguyện đặt chân lên địa phương quỷ quái như này.
Người đi đường phong trần mỏi mệt, dừng chân tại một lều trà nghỉ ngơi. Mọi người ngồi trên băng ghế, uống những chén nước lớn, người nào người nấy đều mặt xám mày tro, đôi môi khô nứt.
Không ai để ý cái gì gọi là hình tượng, nghỉ ngơi xong thì phải tiếp tục lên đường.
Vài người quen nhau ngồi chung một bàn, thương nhân trò chuyện về sinh ý gần đây, người giang hồ thì càng nhiều chủ đề để nói hơn, trời nam đất bắc, bàn không hết chuyện.
Đang nói, lều trà bỗng có một người tiến vào.
Đó là một thanh niên khoác trên mình trường bào màu trắng ngọc, đầu