Tha cho anh đấy
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Sau khi Tư Mã Phục hoàn thành nhiệm vụ rồi cáo lui, Kỳ Dạ nhìn bóng đêm thê lương, cuối cùng cũng không thể không đối mặt với một sự thật đáng sợ.
Sớm hay muộn gì cũng sẽ tới, giai đoạn hắn bị mất trí nhớ làm những việc đó với Trà Trà, lúc này cũng nên hoàn lại rồi.
Kỳ Dạ nghĩ nghĩ, thực ra hắn cũng không làm nhiều chuyện quá đáng với Trà Trà.
Chỉ là ——
Đem cậu về thần điện nhốt lại, nói vài câu trung nhị, xé bộ đồ cậu thích nhất, không phân biệt ngày đêm đòi hỏi quá độ ——
Càng nghĩ càng khủng bố.
Trốn tránh không thể giải quyết vấn đề. Kỳ Dạ ôm quyết tâm chắc chắn phải chết bước vào thần điện, đối diện với thiếu niên đang an tĩnh ngủ say.
Tuyết Thần thuần khiết xinh đẹp đang nhắm mắt ngủ say, toàn thân đồ trắng, tóc dài buông xoã, chuông bạc trên cổ chân cũng rất an tĩnh, vẻ mặt nhu hoà, tựa như một bức tranh tĩnh.
Vẻ mặt Kỳ Dạ lập tức dịu xuống.
Thực ra hắn cũng không ngờ rằng, sau khi hắn mất đi nửa viên thần cách, nguyên khí bị tổn hại trầm trọng, suy yếu đến nỗi phải ngủ say vạn năm tại thế giới này.
Ánh mắt đầu tiên khi vừa tỉnh dậy đã chịu sự chỉ dẫn của thần cách, hướng tới nhân gian.
Nhìn thấy tuyết trắng của hắn vẫn còn đó.
Từ đó trở đi lại là một vạn năm nữa.
Kỳ Dạ nhớ tới quá khứ dài đằng đẵng, ánh mắt nhìn thiếu niên càng thêm nhu hoà. Ngay vào lúc này, Thích Bạch Trà lại đột nhiên mở cặp mắt màu xanh băng ấy ra, đáy mắt tồn tại một tia lạnh lẽo không tan đi được.
Kỳ Dạ: ". . . . . ." Sao, sao đấy?
Thích Bạch Trà lạnh lùng nhìn hắn: "Anh còn biết về cơ đấy."
Kỳ Dạ trầm mặc.
Hắn chợt nhớ tới, tuy rằng vượt qua mấy tháng trong quãng thời không hồi tưởng, thời gian ở hiện thực vẫn không hề nhúc nhích. Nhưng hắn dung hợp thần cách của Lê Tẫn, lại dung hợp tận bảy ngày bảy đêm......
Trước đó hắn hạ phàm đánh tàn hồn của đám hung thú thượng cổ để phát tiết lệ khí, nhiều nhất chỉ cần một hoặc hai ngày là đủ, nhưng lần này biến mất khoảng bảy ngày.
Bỏ lại một mình Trà Trà ở nơi này.
Trà Trà còn không thể đi ra ngoài.
Thôi rồi, lại thêm một chuyện sắp mất mạng nữa.
"Nếu em mà là người thường, anh trở về chỉ có thể nhìn thấy thi thể của em thôi đấy." Thích Bạch Trà không mặn không nhạt nói.
Cậu bị bỏ quên suốt bảy ngày trời!
Tuy rằng bảy ngày này cậu có điện thoại để cầm, có thể xem phim đọc tiểu thuyết chơi trò chơi, ngày ngày trôi qua cũng không quá nhàm chán, nhưng vẫn cực kỳ khó chịu vì hành vi không đánh một tiếng đã biến mất lâu như vậy của Kỳ Dạ.
Đặc biệt là Thích Bạch Trà đúng lúc vừa đọc một cuốn tiểu thuyết viết về tình yêu cưỡng chế, công ở trong đó cũng cầm tù thụ, đem nhốt thụ vào một chỗ không cho phép thụ ra ngoài. Ban đầu mỗi ngày đều đúng giờ đưa cơm đưa nước tới, hai người chỉ giao lưu thân thể, sau đó mới chậm rãi bắt đầu nói chuyện phiếm rồi thổ lộ tình cảm nói chuyện yêu đương, cuối cùng đều động chân tình, chỉ biết rằng đó là lần đầu tiên công chịu nói với thụ ba chữ "anh yêu em".
Nhìn thế nào cũng giống như tiến độ phát triển của cậu với tiên sinh. Tiên sinh mất trí nhớ, tiên sinh chiếm đoạt cậu, tiên sinh lại yêu cậu. Cảm xúc nhập ý thức vô cùng cao, Thích Bạch Trà cảm thấy áng văn này rất có giá trị tham khảo.
Ngay khi Thích Bạch Trà cho rằng sự phát triển tiếp đó sẽ là một bầu trời HE ngọt sủng, tác giả lại không biết bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, văn phong đang từ cổ tích ngọt ngào bỗng dưng nổi gió chuyển thành hướng tả thức hắc ám. Trong nhà công xảy ra chuyện bận tối tăm mặt mũi, đến nỗi quên mất thụ, suốt một tuần không tới gặp thụ, cũng không đưa cơm tới.
Kết cục là thụ đang sống sờ sờ lại bị chết đói, công trở về chỉ có thể nhặt xác cho thụ.
Khu bình luận đương nhiên bùng nổ, trong đó có một bình luận được khen ngợi nhiều nhất viết rằng: Công căn bản là không yêu thụ, bản tính chỉ biết đoạt lấy chiếm hữu trước sau không đổi, nếu như hắn ta thực sự có một chút quan tâm tới thụ, dù có việc gấp đi chăng nữa cũng sẽ không quên mất một người đang sống sờ sờ như vậy.
Thích Bạch Trà: ". . . . . ."
Cậu không cảm xúc gạt bộ tiểu thuyết này ra khỏi thư viện.
Cảm xúc nhập ý thức cực kém.
Kỳ Dạ chột dạ không dám nói gì, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Hắn nên giải thích trước, hay là quỳ trước, hay là quỳ trước, hay là quỳ trước......
Thích Bạch Trà ngồi dậy, lười biếng duỗi cổ tay vào trong còng tay treo trên đầu giường, chủ động tự trói mình lại: "Đương nhiên, giả làm xác chết thì anh cũng không phải không làm, dù sao em cũng chỉ là công cụ tiết dục của anh thôi. Xin cứ tự nhiên, Tà Thần đại nhân."
Kỳ Dạ quyết đoán quỳ xuống: "Trà Trà......"
Thích Bạch Trà nhướn mày.
Thiếu niên lại rút tay mình ra khỏi còng tay, hồ nghi hỏi: "Lần này anh thực sự khôi phục ký ức rồi sao?"
Kỳ Dạ nhìn cậu, gật gật đầu.
Khôi phục hết rồi.
Không chỉ là ba năm nay, vạn năm nay.
Mà còn có những ký ức từ kiếp trước, rất nhiều rất nhiều năm.
Hắn đều nhớ lại rồi.
Kỳ Dạ hít sâu một hơi, dứt khoát trôi chảy bắt đầu nhận sai: "Anh sai rồi, anh thật ngu ngốc, Trà Trà đại nhân muốn đánh muốn mắng thì......"
Giọng hắn bỗng im bặt.
Thiếu niên nhanh chóng bật người xuống giường, nhào vào lòng hắn, cánh tay thon dài mảnh khảnh dùng sức ôm lấy hông hắn, cả khuôn mặt đều vùi vào ngực hắn, ôm rất chặt.
Cơ thể trong lòng ngực hắn đang run rẩy.
Kỳ Dạ ngẩn người, rũ mắt nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài trắng tuyết của thiếu niên.
"Tha cho anh đấy." Thích Bạch Trà nhẹ giọng nói, "Tiên sinh trở về là tốt rồi."
Đó là nắm tuyết mềm mại nhất thế giới này, nhẹ nhàng vùi mình trong lòng ngực đêm đen, không bao giờ nguyện tan biến.
_
"Thực ra, anh nhớ lại không chỉ có bốn năm ký ức gần đây." Kỳ Dạ nói, "Còn có một số chuyện rất lâu rất lâu trước kia."
"Rất lâu rất lâu trước kia?" Thích Bạch Trà hỏi, "Chẳng phải trước kia anh đều đang ngủ à?"
Kỳ Dạ: ". . . . . Thật ra cũng không hẳn."
Muốn để Trà Trà nhớ lại chuyện quá khứ thực ra rất đơn giản, chỉ cần làm thần cách của Trà Trà cũng hoàn chỉnh trở lại là được.
Một nửa thần cách của Lê Tẫn đã dung hợp với hắn, một nửa còn lại đang ở chỗ Yến Chiêu.
Cái tên Yến Chiêu kia không muốn đích thân chủ động tới tìm hắn, ngồi chờ hắn tự động dâng mình tới cửa. Dường như cứ ai tới tìm đối phương trước thì người đó phải cúi đầu nhận thua.
Kỳ Dạ cười nhạt, vì Trà Trà, nhận thua thì nhận thua, để ý chút mặt mũi này làm gì chứ.
Hắn tạm thời lược qua những mẩu chuyện rất lâu rất lâu trước kia, lấy ra hai viên long châu từ phạm vi của thần: "Em còn nhớ rõ cái này không?"
"Sao lại không nhớ? Nhẫn kết hôn em tặng cho anh...... Nhưng mà, sao lại có hai viên?" Thích Bạch Trà bắt đầu nghi ngờ.
Một viên long châu khác không có ở nơi này của cậu, đã bị vị thần áo đen mà cậu đã tìm kiếm rất lâu kia mang đi. Vị thần áo đen đó rốt cuộc là ai, đến nay vẫn là một dấu chấm hỏi chưa thể giải đáp.
Hai viên long châu trong tay Kỳ Dạ bây giờ rõ ràng chính là một đôi.
Kỳ Dạ nói: "Trước đó khi em gϊếŧ con rồng kia, có phải có một vị thần áo đen đã cứu em đúng