Lời âu yếm của Khương Dịch Duy làm ngực Lộ Kiều nóng lên, cậu nhìn Khương Dịch Duy không chớp mắt một hồi lâu, mới nỉ non một câu: "Anh bây giờ mới phát hiện em đẹp a..."
Khương Dịch Duy lắc đầu, xoa xoa tóc Lộ Kiều: "Lần đầu tiên gặp em, đã thấy em đẹp."
Ở phòng thử đồ nghe Khương Dịch Duy một đợt lại một đợt lời ngon tiếng ngọt, Lộ Kiều hạnh phúc đến đại não thiếu oxy, tim đập càng lúc càng nhanh.
Cũng may bên ngoài truyền đến tiếng nhiếp ảnh gia thúc giục, Lộ Kiều nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Bằng không cậu xúc động một cái, không chừng có thể quấn lấy Khương Dịch Duy ở phòng thử đồ làm chuyện thiếu nhi không bên biết.
Đi đến bờ biển, hai người dựa theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia tay nắm tay chân trần đi trên bờ cát.
Mây che bớt ánh mặt trời chói chang, một tầng ánh nắng ấm áp chiếu xuống hai người bọn họ, hình ảnh hai người được thu vào ống kính có một tầng ôn nhu.
Nhiếp ảnh gia bấm máy tanh tách, lại bảo Lộ Kiều dẫm lên mu bàn chân Khương Dịch Duy, ôm lấy cổ Khương Dịch Duy hôn hắn.
Lộ Kiều trước nay không ở trước mặt người khác mà thân mật với Khương Dịch Duy, lúc này ngược lại có chút thẹn thùng.
Chân cậu đã dẫm lên mu bàn chân Khương Dịch Duy, hai tay cũng đã ôm lấy cổ Khương Dịch Duy. Thời điểm môi chạm vào môi Khương Dịch Duy, nhịn không được cười ra tiếng.
Nhiếp ảnh gia hiện ra chút bất đắc dĩ, bảo Lộ Kiều áp chế lại cảm xúc trong lòng, chờ chụp xong lại cười.
Lộ Kiều gật đầu, hít sâu một hơi thật sâu liền ngẩng đầu tới gần Khương Dịch Duy. Hô hấp quyện vào nhau, nhiếp ảnh gia đột nhiên kêu ngừng: "Cứ như vậy, đừng nhúc nhích."
Tiếp đó là tiếng "Tách tách", môi Lộ Kiều và Khương Dịch Duy cách nhau không đến 1cm liền chạm vào nhau, chụp được bức ảnh chỉ trong nháy mắt.
Sau đó chính là hình ảnh Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy hôn môi.
Môi hai người thực ra chỉ chạm vào nhau, không giống lúc trước hôn sâu, nhưng ngoài ý muốn làm tâm động.
Bời vì muốn có thể chuyên tâm cảm nhận độ ấm trên môi đối phương, thừa dịp nhiếp ảnh gia lấy tiêu cự, Lộ Kiều dùng đầu lưỡi lướt nhẹ lên môi đối phương.
Trong mắt Khương Dịch Duy hiện lên ý cười, bàn tay rộng lớn ở eo Lộ Kiều niết nhẹ một chút, như trừng phạt Lộ Kiều nghịch ngợm.
Lộ Kiều chạm một chút liền tách ra, đẩy nhẹ tay Khương Dịch Duy: "Đừng niết, ngứa muốn chết."
Khương Dịch Duy nói: "Anh cũng ngứa."
Bị Lộ Kiều liếm môi, tựa như lông chim đảo qua, làm cho trái tim hắn run lên.
nhiếp ảnh gia cũng không tiện quấy rầy hai người tán tỉnh, giơ camera chụp một tấm lại một tấm. Chờ Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy nháo đến không sai biệt lắm mới tiếp tục bày ra tư thế mới chụp mấy tấm.
Chụp một bộ ảnh chụp xong mặt trời cũng đã xuống núi, hoàng hôn đem mặt biển chiếu một màu đỏ rực.
Nhiếp ảnh gia cho Khương Dịch Duy nửa ngồi nửa nằm trên bờ biển, lại để Lộ Kiều khóa ngồi trên người Khương Dịch Duy, hai tay đặt bên mặt Khương Dịch Duy, chuẩn bị chụp bộ ảnh thứ hai.
Hắn chụp trái chụp phải, nhưng vẫn cảm thấy hiệu quả kém xa ý mình muốn. Ảnh chụp ra kết cấu OK bối cảnh Ok, hai nhân vật chính càng không có gì để nói, nhưng cái thứ hắn thiếu là một tia sắc khí.
Có chút sầu người......
Nhiếp ảnh gia nhìn Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy phát ngốc, nghĩ như thế nào mới có thể tạo ra cảm giác sắc khí. Nhìn ống quần ướt đẫm của Lộ Kiều một chút ý tưởng liền tới.
"Ngươi có thể đem cởϊ qυầи rồi chụp không?" Đi đến bên cạnh Lộ Kiều, nhiếp ảnh gia chỉ vào quần Lộ Kiều, "Cởi ra có thể đem đến hiệu quả tốt hơn."
Lộ Kiều không quá để ý, nói thế nào thì hắn cũng là người mẫu. Trước kia cũng có hợp tác với người ta chụp qua loại ảnh này.
Chính là Khương Dịch Duy...... Thoạt nhìn không quá nguyện ý.
Nhiếp ảnh gia tận tình khuyên bảo Khương Dịch Duy: "Dù sao cũng là hình cưới, mọi người đều muốn hướng chụp đẹp. Ta dám cam đoan, nghe lời ta chụp, hiệu quả tuyệt đối vượt qua sức tưởng tượng của ngươi."
Lộ Kiều nghe có chút động tâm, dùng ngữ khí làm nũng nói với Khương Dịch Duy: "Em muốn bộ ảnh cưới có hiệu ứng tốt nhất, cả đời chỉ chụp một lần, anh đừng có cứng nhắc như vậy a..."
Khương Dịch Duy trầm mặc không nói.
Đây không phải vấn đề cứng nhắc hay không cứng nhắc, mà là Lộ Kiều chân dài eo thon, hắn không muốn cho người khác nhìn.
Nhưng Lộ Kiều khăng khăng muốn chụp theo yêu cầu nhiếp ảnh gia, hắn chung quy vẫn là kẻ bại trận.
Cởϊ qυầи, hai chân Lộ Kiều một lần nữa khóa ngồi trên người Khương Dịch Duy. Áo sơ mi trên người tuy có thể khe đến mông, nhưng mà thiết kế dạng đan, khiến cho từ cổ đến eo hoàn toàn bị lộ, thậm chí còn có thể nhìn thấy kiểu dáng và màu sắc qυầи ɭóŧ.
Đôi chân thon dài nõn nà, đường cong tuyệt đẹp không nói, chỉ tùy ý liếc qua, làm sinh ra những cảm giác không dùng thước đo nào đo được.
Nhiếp ảnh gia là lần đầu tiên ném tu dưỡng nghề nghiệp ra sau đầu, nhìn đôi chân dài của Lộ Kiều đến ngây người. Hắn chụp qua không ít người mẫu, lại không gặp được người có dáng người tỉ lệ chuẩn đến quá đáng như Lộ Kiều.
Trong đầu hiện ra hai chữ "Hoàn mỹ", nhiếp ảnh gia rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân Khương Dịch Duy không muốn Lộ Kiều cởϊ qυầи.
Tư thế chuẩn bị xong nửa ngày, cũng không nghe thấy tiếng nhiếp ảnh gia bấm máy. Khương Dịch Duy đưa mắt nhìn qua, lại thấy nhiếp ảnh gia đang nhìn Lộ Kiều ngẩn người.
Hắn trực tiếp dùng tay ngăn chặn ánh mắt nhiếp ảnh gia với sườn eo Lộ Kiều, trầm giọng hỏi: "Có thể chụp chưa?"
Ngữ khí ẩn dật mang theo chút không vui, nhiếp ảnh gia nghe xong trong lòng hoảng hốt. Lộ Kiều nghe xong trong lòng không ngăn được mà cười trộm.
"Anh ghen sao?" Lộ Kiều lặng lẽ cầm cổ tay Khương Dịch Duy ở phía sau nhéo một cái: "Có hay ghen hay không?"
Khương Dịch Duy "Ân" một tiếng, nói: "Anh có thể nhìn em thất thần, hắn không thể."
Lộ Kiều cười, nhịn không được nói: "Máu ghen còn rất lớn......"
Nhiếp ảnh gia phục hồi tinh thần lại, bảo Lộ Kiều làm động tác hôn lên chóp mũi Khương Dịch Duy.
Lộ Kiều làm theo, đè thấp đầu tới gần chóp mũi Khương Dịch Duy, lại nói: "Em trước khi đi chụp tạp chí, nhìn thấy đôi chân này ai cùng khen chúng nó đẹp."
"Nói rằng tỉ lệ dáng người em không có lời gì để nói..." Cậu cố ý dùng môi cọ cọ lên chóp mũi Khương Dịch Duy, "Hiện tại bất luận là dáng người đẹp, hay là chân dài, đều chỉ thuộc về một mình anh."
"Ân." Khương Dịch Duy nhìn Lộ Kiều có chút thất thần, chậm rãi nói, "Của anh."
Trong mắt hắn, Lộ Kiều quá biết liêu. Có khi chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, có khi là một động tác, thậm chỉ tùy tùy tiện tiện nói một câu đều có thể làm hắn hoang mang